“Oa, anh yêu anh biết thật là nhiều nha.” Tôn Cầm sùng bái nhìn anh ta.
Mặc dù trong lòng Triệu Kim Long rất đắc ý, nhưng ngoài mặt vẫn khiêm tốn nói: “Dựa vào bản lĩnh của anh, biết chút chuyện này coi là gì chứ.”
Tôn Cầm tiếp tục nói: “Ông Dũng là người tung hoành ngang dọc hơn mười năm ở thành phố Bảo Thạch của chúng ta, năng lực trong tay không thể tưởng tượng được vậy mà lại bị Cậu Vân hại chết.
Cậu Vân này, thật sự rất lợi hại.”
“Phí lời, ông Khương vừa chết, hiện tại năng lực của Cậu Vân đã được nâng lên rất nhiều, không ai ở Bảo Thạch này có thể lay động đến Cậu Vân này.
Nhiều nhân vật ở đây, kể cả anh, bình thường đến tư cách gặp mặt cũng không có.” Triệu Kim Long nói.
“Vậy thì phải đạt đến trình độ nào mới có tư cách gặp mắt Cậu Vân này chứ?” Tôn Cầm tò mò hỏi.
“Ít nhất cũng phải có tài sản lên đến hàng trăm tỷ.” Triệu Kim Long nói.
“Oa! Chỉ có tỷ phú mới có tư cách gặp anh ta sao? Những nhân vật lớn như này, không biết phải mất bao lâu em mới gặp mặt một lần.” Tôn Cầm tràn đầy khao khát.
“Em yêu, em muốn gặp nhân vật lớn này một lần không?” Triệu Kim Long hỏi.
“Đương nhiên, nhân vật lớn như vậy, cho dù đứng nhìn từ xa cũng được.” Tôn Cầm nói.
“Vậy xem như là em may mắn rồi.
Lâm Vân đánh bại Khương Hùng Dũng, mai sẽ tổ chức tiệc mừng đã đưa tin ra ngoài.
Bữa tiệc lớn này, tất cả các ông chủ của thành phố Bảo Thạch đều có thể đến tham gia, không cần thiệp mời, anh cũng coi như là một ông chủ, tất nhiên sẽ được tham gia.” Triệu Kim Long tự hào nói.
“Oa! Anh yêu thật là lợi hại.
Anh có thể dẫn theo em không?” Tôn Cầm không khỏi háo hức.
“Đương nhiên không vấn đề gì.” Triệu Kim Long cười đồng ý.
“Qúa tốt rồi.
Qúa tốt rồi.” Tôn Cầm vui vẻ nhảy múa.
Hoàng Luân nghe thấy mọi người bàn tán, không nhịn được mà che miệng cười.
Trong lòng thầm nghĩ, Cậu Vân mà mọi người đang nói, hiện tại đang ở trước mặt mọi người, đáng tiếc mọi người lại không biết.
“Luân, anh cười cái gì vậy? Có gì đáng cười sao?” Tôn Cầm nhíu mày.
“À, không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến một câu chuyện buồn cười mà thôi.” Hoàng Luân nói.
“Luân, bạn thân Chu Đồng của em suy nghĩ rất đơn thuần, vốn dĩ có mấy người đàn ông có nhiều tiền hơn anh theo đuổi cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn ngu ngốc mà chọn anh, em có khuyên thế nào cũng vô dụng.
Anh xem anh nghèo như vậy, đến cả sinh nhật của Chu Đồng cũng là bạn trai em bỏ tiền ra, sau này anh phải cố gắng nhiều hơn đấy.” Tôn Cầm giáo huấn một bài.
“Tất nhiên.
Tất nhiên.” Hoàng Luân chỉ có thể cười gật đầu.
Tôn Cầm tiếp tục nói: “Còn nữa, kết bạn cũng phải có mắt nhìn xa một chút.
Ví dụ như cậu bạn nghèo khổ bên cạnh anh, thực sự không cần phải kết bạn, không mang lại gì tốt cho anh cả, sau này có lẽ còn thường xuyên vay tiền anh nữa.”
Hoàng Luân nghe đến đây, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
“Tôn Cầm, cô nói kiểu gì vậy? Tình bạn của tôi và Anh Vân không được đong đếm bằng tiền, hiểu không?”
Hoàng Luân vừa nói vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi..