“Vậy là tốt rồi, về sau nếu như có chuyện gì cần tôi giúp, cứ gọi cho tôi.” Lâm Vân mỉm cười nói.
Lúc này Lưu Ba đi vào: “Lâm Vân, sắp đến giờ, chúng ta có thể bắt đầu rồi.”
“Được.”
Lâm Vân đứng dậy, đi ra ngoài.
Bên trong sảnh bữa tiệc đã có tới hơn một nghìn người, đều là những người thành đạt của thành phố Bảo Thạnh, bọn họ đều dẫn theo người nhà.
“Xin mời quý vị ngồi vào vị trí.
Cậu Lâm cũng đã tới rồi.” Trên sân khấu người chủ trì cầm micro nói.
Những người ở dưới sau khi nghe thấy vậy đều ngồi vào vị trí.
“Đi thôi, chúng ta cũng vào ngồi.
Lập tức có thể nhìn thấy cậu Lâm đó.” Triệu Kim Long nói.
“Chúng ta ngồi lên phía trước đi, như thế càng thấy rõ hơn.” Tô Cầm nói.
Triệu Kim Long lập tức trợn mắt nói: “Phía trước? Em nghĩ đơn giản thật, phía trước đều là những ông chủ lớn ngồi, có thể vào đây cũng đã là may mắn rồi, còn muốn ngồi ở phía trước.”
Nói xong anh ta liền cùng Tô Cầm, Chu Đồng, Hoàng Luân đi vào ngồi xuống một hàng ghế phía sau.
“Hoàng Luân, khẳng định là trước giờ cậu cũng chưa từng tới bữa tiệc nào lớn như vậy đúng không? Bạn trai tôi đưa cậu tới đây, có phải cậu nên kính bạn trai tôi một ly chứ?”
Hoàng Luân cười cười: “Không phải tôi đã nói rồi sao, không có anh ta thì hôm nay tôi cũng có thể tham dự.”
“Phốc! không phải cậu là định khoác loác cậu là anh em tốt của chủ tịch Lâm chứ?” Triệu Kim Long cười nhạo nói.
“Anh cứ cười tôi đi, sẽ đến lúc anh phải khóc cho xem.” Hoàng Luân cười lạnh nói.
Đúng lúc này, người đứng trên sân khâu lớn tiếng nói.
“Xin mời chủ tịch Lâm lên sân khấu phát biểu đôi lời.”
Sau khi vừa dứt lời, cả hội trường đều là tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
“Đến rồi đến rồi.
Cậu Lâm cuối cùng cũng xuất hiện.”
Tô Cầm kích động vừa vỗ tay vừa nhướn lên nhìn, toàn bộ sự tập trung đều dồn về phía sân khấu, kích động, chờ mong.
Đối với Tô Cầm mà nói, cô ta có thể nhìn thấy mặt người kia, cho dù cách xa như vậy có thể thì cũng là chuyện rất khó khăn.
Triệu Kim Long cũng ngẩng đầu, ánh mắt tập trung về phía sân khấu, dường như nhất định phải tận mắt nhìn thấy gương mặt của chủ tịch nhà họ Lâm.
Ngay cả Chu Đồng cũng không nhịn được mà chăm chú nhìn về phía trước.
Chỉ có Hoàng Luân là bình tĩnh.
Phía dưới mọi người nhiệt liệt vỗ tay, kèm theo đó chính là ánh mắt chăm chú, một thân ảnh trẻ tuổi, theo sau chính là tổng giám đốc của tập đoàn Tỉnh Xuyên Lưu Ba cùng với Hoàng Long của công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên đang bước từng bước lên sân khấu.
Anh, chính là Lâm Vân.
“Cậu Lâm, micro.”
Sau khi Lâm Vân đứng lên sân khấu, người chủ trì cung kính đưa micro cho anh..