Đỉnh Cấp Thần Hào


Lâm Vân suy nghĩ một chút, sau đó đứng lên nói: “Thạch Hàn, Độc Nha, chúng ta đi thôi.”
Lần này đến đây, Lâm Vân đã quyết định càng thu liễm càng tốt, dù sao những gia tộc này mạnh hơn anh rất nhiều.

Nếu phân thắng bại với Chu Tuấn ở nhà hàng này thì với thực lực của Thạch Hàn và Độc Nha nhất định có thể chiến thắng.

Nhưng nếu điều đó thực sự xảy ra, cái giá mà Lâm Vân phải trả chính là đắc tội với nhà họ Chu.

Nhà họ Chu có thể xem đây làm cái cớ để đối phó với Lâm Vân.

Xét về thực lực của Lâm Vân hiện tại, chắc chắn không thể sánh được với nhà họ Chu này.

Mặc dù có Liễu Chí Trung chống lưng, nhưng Lâm Vân không muốn vì mình nhất thời xúc động mà gây thêm phiền phức cho ông ngoại.

Đặc biệt là sau khi chiến đấu với Phạm Nhật Long lần trước, Lâm Vân đã hiểu ra một điều, đôi khi anh phải học cách nhẫn nhịn, lùi bước hoặc trừ khi anh có bản lĩnh khiến người khác phải khiếp sợ.

Thạch Hàn và Độc Nha gật đầu, sau đó đứng dậy đi theo Lâm Vân ra ngoài.

Tổng cộng có hơn chục người đi theo cậu chủ Chu, tất cả đều mặc vest màu đen, chỉ có duy nhất một cô gái trông có chút lạc lõng.

Lúc Lâm Vân đi tới trước mặt cô ta, anh thoáng dừng lại liếc mắt đánh giá.

Cô ta mặc một chiếc áo khoác da, buộc tóc đuôi ngựa, làn da màu lúa mì, ánh mắt cực kỳ sắc bén.

Lâm Vân liếc nhìn cô ta một lúc liền tiếp tục đi ra ngoài.

Chu Tuấn nhìn ba người Lâm Vân đứng dậy rời đi, không khỏi lắc đầu cười lạnh: “Hừm, hóa ra cũng chỉ là một đám chó điên.”
Chủ nhà hàng vội vàng cười khen: “Đúng vậy, ba tên ngoại đạo đó sao dám thách thức Cậu chủ Chu.”
Sau khi rời khỏi nhà hàng.

“Tên cậu chủ Chu kia đúng là quá kiêu ngạo.” Độc Nha tức giận nói.

“Không còn cách nào khác, ai bảo anh ta là cậu chủ nhà họ Chu cơ chứ? Anh ta vốn dĩ kiêu ngạo có tiếng rồi.” Lâm Vân lắc đầu nói.

“Sự lựa chọn của anh Thiên là hoàn toàn sáng suốt.

Chỉ có trẻ con mới thích thể hiện.

Còn người mạnh thực sự là người co được duỗi được, biết nhẫn nhịn chờ thời cơ đến rồi mới hành động.” Thạch Hàn nói
“Đúng vậy, tuy hôm nay chúng ta không đánh nhau với anh ta, nhưng chúng ta chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này.” Lâm Vân nheo mắt nói.

“Mà anh Thiên này, người phụ nữ đi theo Chu Tuấn có khí chất thật nổi bật, tôi đoán cô ta là một cao thủ rất giỏi.” Thạch Hàn nói.

“Đúng.

Tôi cũng thấy vậy.” Độc Nha nói.

“Ừ!” Lâm Vân gật đầu.

Lâm Vân nhìn thời gian, sau đó nói: “Bây giờ cách thời gian thi đấu quyền anh còn quá sớm.

Chúng ta đi bộ quanh thị trấn trước, một tiếng sau sẽ đến địa điểm đấu quyền anh ngầm.”
Vì hôm nay có trận đấu quyền anh ngầm nên toàn bộ thị trấn vô cùng náo nhiệt.

Đang tản bộ trên phố, đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai Lâm Vân.

Anh quay đầu lại liền bắt gặp một thanh niên trạc tuổi mình.

“Ồ, bạn học cũ Lâm Vân, đúng là cậu rồi.

Tôi là Đường Thái Minh, cấp hai ở chung ký túc xá với cậu, cậu còn nhớ không?” Đường Thái Minh cười nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui