Dừng một chút, Lâm Vân tiếp tục nói: “Thiết Quyền, chỉ cần anh nguyện ý giúp sức cho tôi, lương một năm 17 tỷ rưỡi trở lên, tiền thưởng cũng tuyệt đối sẽ không ít! Ngoài ra, nếu anh còn có yêu cầu khác, cứ thoải mái đề ra!”
Thạch Hàn vội vàng nói: ” Thiết Quyền, anh Thiên của chúng tôi mặc dù cũng coi như cậu chủ con nhà giàu, nhưng tuyệt đối khác hoàn toàn so với loại người như Chu Tuấn, Thạch Hàn tôi đây có thể dùng nhân cách của mình để đảm bảo với anh.”
“Không dối gạt hai người, trước khi hai người đến, cũng có một gã phú hào tới tìm tôi, muốn để tôi làm bảo tiêu cho ông ta, chẳng qua tôi cũng không có đồng ý ngay lập tức.” Thiết Quyền nói.
Dừng một chút, Thiết Quyền tiếp tục nói: “Nhưng nói thật anh Thiên đây thành ý rất đủ, cả cao thủ như Thạch Hàn đều khăng khăng một mực đi theo, mà cậu ta lại có thể khen ngợi anh nhiều như vậy, tôi tin tưởng cậu nhất định là một ông chủ sáng suốt.
Được rồi, Thiết Quyền tôi về sau sẽ đi theo anh Thiên cậu kiếm ăn!”
“Ha ha.
Được! Thiết Quyền, tôi cam đoan anh nhất định sẽ không hối hận khi đưa ra quyết định này!” Lâm Vân thấy Thiết Quyền chấp nhận đề nghị của mình, tự nhiên cao hứng mà cười một tiếng.
Nếu tính cả Thiết Quyền, Lâm Vân đã có tổng cộng bốn viên mãnh tướng Thạch Hàn, Bạch Sa, Độc Nha, Thiết Quyền làm trợ thủ đắc lực.
Mong muốn có thể kiến tạo nên một tiểu đội đặc chiến cường lực của Lâm Vân, cũng cách ngày trở thành hiện thực mỗi lúc một gần.
Về phần Hắc Quả Phụ, ban đầu Lâm Vân cũng nghĩ đi tiếp xúc với cô, thử xem có thể thuyết phục cô ta gia nhập tổ chức của mình luôn không.
Nhưng cô ta lúc nào cũng kè kè bên cạnh Chu Tuấn, muốn gặp cô ta thì không thể nào tránh khỏi Chu Tuấn.
Mà thái độ đối đãi của cô Hắc Quả Phụ này đối với Chu Tuấn, cũng làm cho Lâm Vân cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Cho nên Lâm Vân đành phải tạm thời bỏ ý định này đi, chờ về sau rồi tính tiếp, dù sao một đoạn thời gian sau đó Lâm Vân cũng sẽ ở lại Kim Đô.
Huyện Vĩnh Thanh này dù sao cũng là địa bàn của nhà họ Chu, Lâm Vân cũng không muốn ở lại lâu.
Cho nên sau khi chiêu mộ được Thiết Quyền, liền suốt đêm trở về Kim Đô, dù sao Kim Đô cách nơi này cũng không quá xa.
Về việc của bản thân với Chu Tuấn, Lâm Vân cũng rất rõ ràng.
Ân oán giữa anh và anh ta xem như kết thúc.
Nhưng Lâm Vân không hối hận, kết thúc ân oán mà kiếm được 36 tỷ, vụ mua bán này thật có lời.
Mà ngẫm lại thì không phải Lâm Vân chủ động đi kiếm chuyện với anh ta.
Mà là xế chiều hôm nay tại nhà hàng, anh ta gây sự trước với Lâm Vân.
Trên đường, Lâm Vân gọi điện thoại cho ông ngoại.
Nhà họ Chu dù sao cũng là một trong bốn gia tộc lớn ở Kim Đô.
Lâm Vân cảm thấy cần phải gọi cho ông ngoại nói một tiếng về việc mình đắc tội Chu gia.
Điện thoại kết nối.
“Thiên nhi, nghe nói hôm nay cháu đi Huyện Vĩnh Thanh tham gia đấu quyền anh dưới mặt đất, thu hoạch như thế nào rồi?” Trong điện thoại truyền tới thanh âm của Liễu Chí Trung.
“Ông ngoại, thu hoạch rất không tệ.
Cháu dựa vào Thạch Hàn, đánh đấm điên cuồng trên sàn đấu một hồi mà kiếm lời tận 12600 tỷ lận.” Lâm Vân vừa cười vừa nói.
“Ha ha, 12600 tỷ.
Bù đắp được lợi nhuận hơn nửa năm của chúng ta, thằng nhóc cháu ắt hẳn là kiếm bộn rồi, còn nhà họ Chu chắc là đau đớn lắm đi a.” Liễu Chí Trung vừa cười vừa nói.
Dừng một chút, Liễu Chí Trung tiếp tục nói: “Ông còn vừa mới nghe người ta nói, trận thi đấu quyền anh dưới mặt đất hôm nay.
Cậu chủ nhà họ Chu bị một vị khách thần bí ở phòng VIP số 5 đùa nghịch xoay quanh, còn bị hố 15 tỷ, thiếu chút nữa thì bị tức chết, vị khách kia ắt hẳn là cháu phải không.”
“Là cháu, cháu gọi điện thoại cho ông ngoại, chính là muốn nói chuyện này, cháu cùng người nhà họ Chu xem như gây ra cừu oán.
Việc này sẽ không ảnh hưởng đến ông ngoại ngài, hoặc là ảnh hưởng đến tập đoàn Tỉnh Xuyên đi?” Lâm Vân nói..