“Bốn đại gia tộc ở Kim Đô vẫn luôn ngoài sáng trong tối mà đấu đá lẫn nhau, giữa nhà họ Lê chúng ta với nhà họ Chu kia, vốn là có âm thầm đấu tranh, không sao cả.” Liễu Chí Trung nói.
Nhà họ Chu thuộc về một trong bốn đại gia tộc ở Kim Đô, nhà họ Lê cũng là một trong số đó.
Lâm Vân nghe ông ngoại nói như thế, mới thở dài một hơi.
Ông ngoại tiếp tục nói: “Đúng rồi, khi nào thì cháu về đến Kim Đô?”
“Đêm nay là về tới, ngày mai cháu liền đến chỗ ông.” Lâm Vân nói.
“Vậy thì tốt, ngày mai ông chờ cháu đến!” Ông ngoại nói.
Lúc đến được Kim Đô, đã là mười một giờ đêm, Lâm Vân tìm một cái khách sạn để nghỉ ngơi qua đêm.
Lập tức đưa mọi người đi ăn bữa khuya, dù sao cơm tối hôm nay cũng chưa kịp ăn.
Lâm Vân mới tới Kim Đô, đối với nơi này cũng chưa quen thuộc.
Sau khi đi dạo một vòng, tùy ý mà vào một quán ăn khuya.
Sau đó gọi chủ quán đem lên mấy món bia, cùng ba người Thạch Hàn uống rượu và ăn thịt xiên, chúc mừng chiến thắng thi đấu quyền anh hôm nay.
“Thạch Hàn, tôi kính anh một ly.
Hôm nay anh đánh bại Hắc Quả Phụ, thắng được trận đấu, anh là người lập công đầu đó.” Lâm Vân nhấc ly lên.
“Ha ha, anh Thiên quá khen.” Thạch Hàn cười, cầm ly rượu lên cùng Lâm Vân chạm cốc.
Sau khi uống xong.
“Anh Thiên, tôi phát hiện anh thật đúng là khác hoàn toàn so với đám người nhà giàu.
Những cậu ấm cô chiêu kia sẽ không đến những loại quán ven đường như thế này để ăn uống, càng sẽ không uống một ly rượu năm ngàn giống như cậu.” Thiết Quyền nói.
“Ha ha.
Không gạt anh làm gì, cũng là mấy tháng gần đây tôi mới biết được ông ngoại của tôi là người giàu có nhất Tây Nam.” Lâm Vân vừa cười vừa nói.
Qua ba lần rượu.
“Nếu đã quyết định muốn lăn lộn ở Kim Đô thì tôi nghĩ là nhất định phải có một thế lực ngầm cho riêng mình.
Nói cách khác, tôi quyết định sẽ mở một công ty vệ sĩ tại Kim Đô, lấy tên là Thiên Diệu.” Lâm Vân nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân ngẩng đầu nhìn về phía Độc Nha, nói: “Chuyện này tôi chuẩn bị tạm thời giao cho anh, anh sẽ phụ trách việc tuyển người.
Cùng với đó thì công việc huấn luyện, tiêu chuẩn huấn luyện cũng không thể quá thấp.
Cần phải thành lập được một đội ngũ có đầy đủ sức chiến đấu!”
Độc Nha từng được huấn luyện tại trường Liệp Giả, cho nên Lâm Vân cảm thấy trên phương diện huấn luyện người khác thì anh ta là người phù hợp nhất.
Lâm Vân tin tưởng anh ta nhất định có thể huấn luyện ra một đội ngũ có sức chiến đấu mạnh mẽ!
Dưới tay Lâm Vân có được một đội lực lượng như vậy đối với việc lăn lộn tại Kim Đô khẳng định là sự trợ giúp rất lớn.
“Đã rõ! Anh Thiên, tôi nhất định sẽ không làm anh thất vọng.” Độc Nha dùng sức gật đầu.
“Anh ơi, bữa ăn khuya của các anh đây ạ.”
Một cô bé tuổi còn trẻ buộc tạp dề, đem đồ nướng bưng đến để lên bàn của bốn người Lâm Vân.
“Nhìn em trẻ thế này, hẳn là còn đang học trung học phải không? Vì sao đã đi làm thêm rồi?” Lâm Vân ngẩng đầu nhìn cô bé.
“Cha em ngày nào cũng bận túi bụi với công việc trong quán ăn khuya, nên mỗi lúc trời tối sau khi đi học về, em đều sẽ đến quán giúp đỡ cha.” Cô bé nói.
“Vậy ra em là con gái của ông chủ quán à?” Lâm Vân bất ngờ.
“Dạ vâng! Anh ơi, em đi làm việc đây ạ.” Cô bé cười cười nói với Lâm Vân.
“Ừ, em đi đi.” Lâm Vân mỉm cười khoát khoát tay..