Đỉnh Cấp Thần Hào


Trong lòng Lâm Vân không khỏi cảm thán, cô bé này thật hiểu chuyện.

Quả đúng là những đứa trẻ nhà nghèo sẽ biết lo liệu việc nhà từ sớm mà.

Sau khi cô bé rời đi, Lâm Vân liền tiếp tục cùng Độc Nha thảo luận việc của công ty vệ sĩ.

Bao gồm những việc như tuyên truyền, quảng cáo cho công ty,… Đồng thời Lâm Vân còn chuyển trực tiếp năm tỷ cho Độc Nha, xem như chi phí lo liệu công việc.

Lúc này, có sáu tên thanh niên xăm hình đầy tay, có vẻ say khướt đi đến quán ăn khuya.

Dường như nhóm người này mới hát hò ở KTV bên cạnh xong, sau đó lại ghé qua quán này để ăn bữa khuya.

Nhóm người đó vừa vào quán thì ngồi tại vị trí cái bàn sau lưng Lâm Vân.

Sau khi ngồi xuống thì gọi rất nhiều rượu, sau đó ngồi bày trò oẳn tù tì ở quán, âm thanh ồn ào vô cùng.

Những vị khách khác trong quán đều có vẻ hơi khó chịu, bởi vì tiếng ồn ào thật sự quá lớn làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến mọi người.

Nhưng không ai dám đi nhắc nhở đám người kia nhỏ giọng một chút.

Bởi vì nhóm người này ngồi ở cái bàn phía sau lưng Lâm Vân, nên việc quấy nhiễu nghiêm trọng đến anh là đương nhiên.

Lúc ông chủ đưa rượu đến bàn cho nhóm Lâm Vân, anh gọi ông chủ lại.

“Ông chủ, ông nhắc nhở mấy người bàn bên kia có thể nhỏ giọng một chút không.” Lâm Vân nói với ông chủ.

“Cậu có điều không biết rồi.

Bọn họ là người dưới trướng anh Cơ, tôi cũng không dám, các cậu chịu khó nhịn một chút đi.

Thôi thì để tôi bớt hai mươi phần trăm cho các cậu, chứ thực sự thì không thể làm gì được đâu.” Ông chủ áy náy nói.

“Anh Cơ là ai?” Lâm Vân hỏi.

“Người anh em này, cậu không phải người ở đây đúng không? Anh Cơ là trùm côn đồ nổi danh mấy con phố này.

Quán bar, KTV,… ở mấy con phố này đều là do anh Cơ bảo kê, kể cả những quán nhỏ này của chúng tôi cũng phải giao phí bảo kê cho anh Cơ.” Ông chủ nói.

“Trùm côn đồ à.” Lâm Vân lắc đầu cười một tiếng.

Sau khi ông chủ rời đi, Lâm Vân nghĩ nghĩ liền trực tiếp đứng dậy, quay người nhìn về phía sáu tên côn đồ kia.

“Mấy cậu gì đấy ơi, làm phiền các cậu nhỏ giọng một chút, các cậu đang gây ồn ào đến những vị khách khác đấy.” Lâm Vân bình tĩnh nói.

Lâm Vân vừa nói xong, cả sáu người này liền quay đầu nhìn về phía anh.

“Ê thằng kia, mày vừa nói cái gì hả?”
Đám người này ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Vân.

“Tôi nói là các cậu làm ơn nói nhỏ nhỏ thôi.” Lâm Vân lặp lại.

“Gì cơ? Mày bảo bọn tao nhỏ giọng một chút á? Ha ha!” Đám người này nghe thấy thế, tất cả đều cười ha hả lên.

“Thằng oắt kia, gan của mày cũng con mẹ nó lớn quá ha, còn dám quản chuyện của bọn tao nữa!” Một người đàn ông mặt đầy mụn trong đám người đó cất giọng cười nhạo.

Một gã đàn ông đầu trọc khác cũng cười hềnh hệch nói:
“Bọn tao *éo thích nhỏ tiếng đấy, bọn tao thích la to hơn đấy thì sao? Mày định làm gì bọn tao hử? Có gan thì mày đến đây đánh ông nội mày này, tao thách đó!”
“Ha ha!” Ngay sau đó, những người này lại cười ha hả lần nữa, cười đến mười phần phách lối..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui