Đỉnh Cấp Thần Hào


“Cái tên quản lý Lỗ kia đúng là đồ cặn bã mà! Bản thân ông ta cố tình tạt đầu xe người khác không được, còn quay ra chửi mắng nạn nhân thì thôi đi, đã thế còn ỷ vào bản thân là quản lý của Tỉnh Xuyên, lấy tên công ty chúng ta ra nhục nhã người khác! Đây không phải là làm ô nhục thanh danh tập đoàn Tỉnh Xuyên chúng ta hay sao?”
“Đúng vậy, loại người có đạo đức trơ trẽn như thế này, quả thực làm người ta cảm thấy ghê tởm!”
“Nói đúng lắm! Người này cũng khinh người quá đáng rồi!”
Rất nhiều quản lý đều vô cùng phẫn nộ đối với hành vi của chủ quản Lỗ.

Lâm Vân nhìn về phía Lê Văn Hải cùng chủ quản Lỗ, cười như không cười mà nói:
“Cậu chủ Văn Hải, quản lý Lỗ, hai người trước đó bảo tôi ngậm máu phun người, nói tôi bịa chuyện hãm hại các người đúng không.

Bây giờ chứng cứ đã rành rành ra đó, mấy người còn lời nào để nói nữa không?”
“Chuyện này… Chuyện này…” Chủ quản Lỗ đã sợ tới mức không nói nên lời.

Sắc mặt Lê Văn Hải cũng hết sức khó coi.

“Yên lặng!”
Liễu Chí Trung khoát khoát tay, cả căn phòng trong nháy mắt an tĩnh lại.

Liễu Chí Trung trầm mặt, tức giận nói: “Quản lý Lỗ, cậu làm quản lý của Tỉnh Xuyên, chính là lấy cái tên Tỉnh Xuyên ra ngoài đe dọa người khác hay sao? Tập đoàn Tỉnh Xuyên của tôi có loại quản lí như cậu, quả thực là quá mất mặt! Loại sâu bọ như vậy chính là thứ làm hỏng cả một nồi canh!”
Liễu Chí Trung vừa dứt lời, phẫn nộ cầm một cái ly lên ném về phía quản lý Lỗ.

Cả căn phòng phút chốc chìm trong im lặng, Liễu Chí Trung nổi giận khiến tất cả mọi người đều thấp thỏm lo âu, cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ trong lúc này lỡ chọc giận Liễu Chí Trung.

“Chủ… Chủ tịch!” Quản lý Lỗ đã sợ đến sắc mặt trắng bệch, không thể ngồi yên nổi nữa.

“Thư ký Trương, đuổi người này ra công ty ngay lập tức!” Liễu Chí Trung trầm mặt nói.

“Đã rõ!” Sau đó, thư ký Trương nhanh chóng gọi bảo an đến, lôi chủ quản Lỗ ra khỏi phòng họp.

“Cậu chủ Văn Hải, cậu làm ơn nói với chủ tịch giúp tôi với!” Chủ quản Lỗ liên tục kêu to.

Lê Văn Hải sắc mặt khó coi, nhưng lại không hề nói một lời nào.

Lần này là Liễu Chí Trung tự mình ra lệnh, Lê Văn Hải tự nhiên không dám nhiều lời nửa chữ, huống chi bây giờ Liễu Chí Trung còn đang nổi giận.

Quản lý Lỗ liền bị lôi ra ngoài, lúc đi ngang qua chỗ Lâm Vân, anh liền ngăn ông ta lại: “Quản lý Lỗ, cái này người ta gọi là ác giả ác báo đó.” Lâm Vân cười lạnh, nói.

Cơ mặt quản lý Lỗ giật mạnh.

Hiện tại ông ta hối hận vô cùng, hối hận vì trước đó đã đắc tội Lâm Vân, làm cho sự nghiệp của ông ta hết thảy đều sụp đổ.

Lâm Vân lại nhìn về phía Lê Văn Hải, cười như không cười, nói: “Cậu chủ Văn Hải, nếu tôi nhớ không nhầm thì trước đó cậu có nói, chủ quản Lỗ là do cậu đưa vào công ty, nói hắn là thân tín của cậu, đúng không nhỉ? Thật không nghĩ tới, cậu chủ Văn Hải cậu lại có thể tuyển chọn thứ sâu bọ này vào làm việc ở tập đoàn chúng ta cơ đấy.

Cậu muốn hủy hoại danh tiếng của Tỉnh Xuyên hay sao mà lại làm vậy?”
Lâm Vân vừa nói ra câu này, tất cả mọi người trong phòng họp đều đổ dồn ánh mắt về phía Lê Văn Hải.

Sắc mặt cậu ta phút chốc thay đổi.

Lâm Vân cười tiếp tục nói: “Cậu chủ Văn Hải, cậu vậy mà lại coi loại cặn bã này làm thân tín cơ đấy.

Là cậu không biết nhìn người, hay bản chất của cậu cũng y hệt với ông ta, nên mới ngưu tầm ngưu, mã tầm mã thế? Cậu có thể vui lòng mà giải thích lý do cho chúng tôi không?”
Sau khi nói xong, Lâm Vân liền khoanh tay, cười cười nhìn xem Lê Văn Hải sẽ trả lời như thế nào.

“Mày… Mày…”
Sắc mặt Lê Văn Hải mỗi lúc một khó coi, cậu ta biết Lâm Vân đây là đang thừa nước đục thả câu, muốn đem mọi vấn đề đổ hết lên người cậu ta, nếu cậu ta không thể xử lý cho ổn thỏa, chắc chắn cậu ta sẽ bị ông ngoại phê bình nghiêm khắc!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui