“Anh trai tiếp thị, phiền anh tiếp tục giới thiệu các xe khác cho tôi.” Lâm Vân lễ phép nói.
Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc đồ màu xanh lam bước xuống từ bục trưng bày xe.
“Là cậu!”
Người phụ nữ mặc đồ màu xanh lam liếc mắt một cái lập tức nhận ra Lâm Vân.
Lâm Vân cũng lập tức nhận ra cô ta, không phải cô ta là người phụ nữ mặc đồ màu xanh lam lúc nãy được Lâm Vân đỡ ở trước cửa phòng vệ sinh sao?
Người phụ nữ mặc đồ màu xanh lam vọt tới trước mặt bạn trai mình, túm lấy cánh tay của người đàn ông đeo kính râm, vẻ mặt ủy khuất nói: “Chồng ơi, vừa nãy tên này sàm sỡ em, còn mắng em nữa! Chồng ơi, anh phải giải quyết chuyện này cho em!”
Lâm Vân nghe vậy, lập tức ngẩn ra.
Lâm Vân thực sự không ngờ rằng rõ ràng vừa nãy anh đã xin lỗi cô ta rồi, vậy mà giờ cô ta còn nói như thế này?
“Thằng nhóc, mày dám sàm sỡ bạn gái tao à, lá gan mày không nhỏ đâu! Lập tức xin lỗi bạn gái tao mau lên!” Người đàn ông đeo kính râm vừa nói vừa ngẩng đầu lên.
“Tôi đã xin lỗi cô ta rồi.” Lâm Vân bình tĩnh nói.
“Vậy mày phải xin lỗi lần nữa!” Người đàn ông đeo kính râm gỡ kính râm xuống, vẻ mặt kiêu ngạo.
“Nếu tôi không xin lỗi thì sao?” Lâm Vân lạnh lùng cười.
“Nếu mày không xin lỗi, tao sẽ đánh mày!” Người đàn ông đeo kính râm giơ nắm tay lên.
“Quý khách! Không được!”
Tên nhân viên tiếp thị nam kia vội vàng ngăn người đàn ông đeo kính râm.
“Quý khách, ở nơi này không được phép đánh nhau, ngài cho cửa hàng chúng tôi cái mặt mũi đi, đừng đánh nhau.” Nhân viên tiếp thị nam liên tục nói.
“Quên đi, cho cửa hàng mấy người một cái mặt mũi.”
Người đàn ông đeo kính râm vừa nói vừa tiêu sái buông nắm tay xuống.
Người đàn ông đeo kính râm này có lẽ vốn không định đánh nhau thật, anh ta biết nhân viên tiếp thị nam sẽ ngăn cản anh ta.
Anh ta giả vờ muốn đánh Lâm Vân, chỉ là muốn ra oai ở trước mặt cô bạn gái, nếu nhân viên tiếp thị nam đã cho anh ta cái bậc thang, đương nhiên anh ta đi xuống cái bậc thang đó.
“Thằng nhóc, nếu không phải người bán hàng ngăn cản tao thì tao đã đấm nát mồm mày rồi!” Người đàn ông đeo kính râm chỉ vào Lâm Vân, dáng vẻ cực kỳ vênh váo.
Nhưng mà, tất cả đã sớm bị Lâm Vân thấy rõ.
Lâm Vân lạnh lùng cười: “Anh có thể đến thử xem, nếu anh thật sự dám ra tay, tôi cam đoan anh cũng không có kết quả tốt đâu.”
Lâm Vân cũng không phải người dễ nóng nảy, nhưng nói thật, chuyện này khiến Lâm Vân rất bực mình.
“Ha! Mày ngứa đòn muốn bị đánh đúng không!” Người đàn ông đeo kính râm xắn tay áo.
“Quý khách, đừng đừng đừng!” Nhân viên tiếp thị nam vội vàng ngăn cản người đàn ông đeo kính râm.
Ngay sau đó, nhân viên tiếp thị nam lại vội vàng quay đầu nói với Lâm Vân: “Ngài cũng ít nói hai câu đi, vị này là quản lý an ninh của công ty Internet Vân Du.
Quý khách à, ngài không thể trêu vào anh ta được đâu.”
Lâm Vân lạnh lùng cười: “Một quản lý an ninh nhỏ của một công ty cũng có thể kiêu ngạo như thế này, mua một chiếc Tiguan trị giá mỗi 700 triệu mà vênh váo đến thế, thật đúng là nực cười.”.