Vừa nói, tên thanh niên vừa đá vào trên xe lăn của Hạ Thành khiến anh mất điểm tựa mà ngã xuống đất. Thấy vậy, Lăng Trầm liền sợ hãi mà hét lên một tiếng, vội vàng chạy đến mà đỡ Hạ Thành dậy.
"A...Nhị ca..."
Tên thanh niên lúc này dường như lại vô cùng thích thú mà chặc lưỡi vài tiếng, có chút chế giễu mà đi lòng vòng xung quanh Hạ Thành. Nhìn đi a, Nhị thiếu gia cao cao tại thượng của Hạ gia lúc này không phải cũng là bị gã vũ nhục hay sao.
"Chậc chậc...mày không phải là oai phong lắm hay sao? Đứng lên mà đánh tao đi a."
"Ngươi...Không cho ngươi ức hiếp Nhị ca của ta..."
Mặc dù đã sợ hãi đến cả người đều run lên, đôi mắt cũng đã ửng đỏ nhưng Lăng Trầm vẫn đứng dậy chắn trước người của Hạ Thành mà kiên định nói ra.
"Ồ, đây là tiểu thiếu gia của Hạ gia mà a. Một đứa con hoang lại bảo vệ một tên tàn phế...Đúng là thú vị thật mà..."
Phì cười một tiếng, tên thanh niên liền khinh bỉ nói rồi hướng về hai người Hạ Thành đạp tới một cước. Thấy vậy, Lăng Trầm cũng vội vàng xoay người mà ôm chầm lấy Hạ Thành rồi đưa lưng về phía tên thanh niên, muốn thay anh đỡ lấy một cú đạp này.
Thấy vậy, con ngươi của Hạ Thành liền lập tức co lại rồi hiện lên vẻ âm trầm, ngón tay hung hăng cà vào mặt đường khiến cho máu tươi trào ra rồi hướng về phía tên thanh niên mà huơ huơ giống như đang vẽ gì đó.
Nhưng là, chưa đợi Hạ Thành vẽ xong thì tên thanh niên kia liền giống như một con diều đứt dây mà bay ra ngoài, nặng nề va vào một thân cây đại thụ bên đường.
"Nhìn cái gì."
Hạ Vũ lạnh lùng mà liếc nhìn những người vây xem xung quanh, trong giọng nói cũng chứa đựng từng tia hàn khí khiến cho tất cả bọn họ đều nhanh chóng cúi đầu tản ra. Thấy người ta bị hại thì không đến giúp đỡ mà còn đứng vây xem. Bộ tưởng đây là đang đóng phim cho bọn họ coi hay sao?
"Hai người không sao chứ?"
Nhíu mày mà ngồi xuống trước mặt của hai người, Hạ Vũ mới có chút lạnh nhạt dò hỏi. Hắn mới vừa rời đi thì đã có chuyện xảy ra rồi.
"Không sao."
"Nhị ca, tay của huynh đang chảy máu kìa a..."
Nhìn thấy Hạ Thành cười nhạt mà lắc đầu, Lăng Trầm mới lo lắng mà nắm lấy tay của anh. Nhưng vì sợ anh đau nên chỉ dám nắm lấy một góc nhỏ.
Lúc này, áo ở chỗ bả vai cùng cánh tay và khuỷu tay của anh cũng đã bị cọ rách. Ngay cả da thịt bên trong cùng với lòng bàn tay cũng đều đã bị cà vào mặt đường mà ứa ra máu tươi.
"Để tôi đưa anh đi bệnh viện..."
Nghĩ nghĩ một lát, Hạ Vũ liền khẽ cúi người mà đem Hạ Thành nâng dậy rồi đặt lên trên xe lăn vừa được Lăng Trầm sửa lại. Ngay khi hắn định đẩy anh rời đi thì trước mặt cả ba liền xuất hiện một chiếc xe quen thuộc.
"A Trầm, đã xảy ra chuyện gì rồi."
Chỉ thấy Vĩnh Tuyền lúc này lại nhanh chóng mở ra cửa xe rồi đi xuống, vô cùng lo lắng mà hướng về phía bọn họ đi tới. Ban nãy từ xa cô cũng đã nhìn thấy ba người này có phần quen quen, nhưng không ngờ rằng lại thật sự là ba anh em Hạ Vũ.
"Mẹ à..."
Nhìn thấy bóng dáng của Vĩnh Tuyền, Lăng Trầm liền òa lên một tiếng rồi nhào vào trong lòng của cô. Dù sao đi nữa thì cậu cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, khi nhìn thấy mẹ của mình thì tính tình trẻ con liền sẽ nhanh chóng trỗi dậy. Liên tục thút thít mà kể cho Vĩnh Tuyền nghe về chuyện ban nãy mà bản thân cùng Hạ Thành gặp phải.
"Đúng là khinh người quá đáng mà. A Thành, cậu có sao không? Để tôi cùng chú Trương đưa cậu đến bệnh viện."
Sau khi nghe xong chuyện do Lăng Trầm kể ra, gương mặt luôn ẩn chứa u buồn của Vĩnh Tuyền cũng không nhịn được mà hiện lên vẻ tức giận. Lo lắng mà nhíu mày nhìn thương tích trên người của Hạ Thành.
Lúc này đây, Hạ Vũ mới chợt nhớ đến tên hung thủ gây chuyện mà nheo mắt nhìn quanh. Nhưng cũng không biết tên đó đã chuồn êm từ khi nào mất rồi.
"A Vũ, hay là chúng tôi đưa cậu về nhà trước rồi đi đến bệnh viện?"
"Không cần đâu, dù sao cũng không tiện đường. Vả lại, chỗ này cách Hạ gia cũng không đến 100m, đi bộ là được rồi."
Nghe thấy lời đề nghị này của Vĩnh Tuyền, Hạ Vũ liền lắc đầu từ chối mà giúp đỡ đưa Hạ Thành lên xe. Thấy vậy, Vĩnh Tuyền cũng không nói gì nữa mà ôm theo Lăng Trầm cùng nhau bước lên.
Nhìn theo bóng của chiếc xe biến mất nơi dòng xe đông đúc, Hạ Vũ mới chợt nhớ đến di động của bản thân dường như vẫn còn nằm ở trên người của Lăng Trầm thì phải. Xem ra đợi khi cậu trở về, hắn nhất định phải đi đòi lại tài sản mới được.
"Bảo bối..."
Trên vai bỗng dưng bị người vỗ nhẹ một cái, không cần nhìn thì Hạ Vũ cũng có thể biết được chủ nhân của giọng nói này là ai. Vì thế, hắn liền không chút lo lắng mà xoay người lại.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Dường như có chút vui vẻ mà bật cười, Huyết Cơ liền ôm lấy tay trái của Hạ Vũ. Trong giọng nói cũng tràn đầy ý cười khiến hắn không nhịn được mà nghi ngờ liêm sỉ của nàng đi đâu mất rồi.
"Là trùng hợp a, ta có cảm giác rằng ngươi nhất định sẽ đến đây. Đây chính là tâm linh tương thông mà người ta thường nói?"
Không trả lời nàng, Hạ Vũ chỉ để lại một cái trợn trắng mắt. Mẹ kiếp, sao đại tỷ này cứ thích thả thính hắn thế nhỉ, thả đến nghiện luôn rồi sao? Nàng vốn dĩ chính là đem tinh huyết trở thành GPS định vị trên người hắn có được hay không a. Còn không biết xấu hổ mà nói tâm linh tương thông cái mịa gì.
"Bảo bối, làm sao vậy a, có phải là cảm thấy dường như lại càng thêm thích ta rồi có đúng không?"
Nhìn thấy bộ dạng này của Hạ Vũ, Huyết Cơ liền cười một tiếng, trong lòng liên tục tán thưởng những thứ ghi trong sách đều là đúng a. Cũng không uổng công nàng nghiên cứu 1000 câu tình thoại gì gì đó.
Hạ Vũ vốn dĩ còn muốn quay sang mà xù lông với Huyết Cơ một chút, nhưng là, ánh mắt của hắn lại nhanh chóng rơi vào một thân ảnh quen thuộc đang đi ở bên kia đường. Mà phảng phất như có cảm giác gì đó, cô cũng khẽ nâng mắt nhìn sang.
"Hạ Vũ."
Nhìn thấy Bạch Tiểu Mễ đang gọi Hạ Vũ, Huyết Cơ liền buông tay Hạ Vũ ra. Còn ra hiệu cho hắn đi sang bên kia đường để tìm cô.
**Sau vô số lần tham khảo ý kiến của mọi người. Nhóc quyết định: Giang Thần Dật sẽ không cùng cp với Hạ Vũ, nhưng là điều này cũng sẽ không cản được GTD crush Hạ Vũ (╥﹏╥).
**Quyết định chèo Cp Hạ Thành x Giang Thần Dật! Ai cản cũng không được đâu. ( ̄へ ̄).
**Sẵn tiện phốt luôn bạn này nữa, bình thường Nhóc viết tiếng việt có dấu mà giờ tức quá quên luôn dấu luôn rồi.
- -Cai qq gi ma tu nhien vo truyen cua nguoi ta roi tha icon chong mat, xong roi ib hoi thi noi tai thich thi tha thoi, chu chua ma sao biet hay hay do.
**ĐỊNH MỆNH, cái thể loại gì mà có duyên hết biết vậy, cút cút đi dùm đi. Truyện của Nhóc không chào đón thể loại này.