Định Chế Hạnh Phúc


Edit: Mụi
Beta: Sen
Lý Thiên Dịch chăm chú quan sát cô gái vừa mới bước vào.

Do niềm đam mê vận động nên Đường Tuyền sở hữu làn da màu bánh mật khỏe mạnh, nhẵn nhụi.

Dáng người tinh tế, mái tóc đen dài tùy ý cột thành đuôi ngựa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh mang theo một nét kiên nghị.

Thêm vào đó là đôi mày phượng cong, cặp mắt hai mí dài, sống mũi cao vút, bờ môi xinh đẹp toát lên vẻ thanh thoát người phụ nữ phương Đông.

Khi cô nhìn về phía bọn họ, con ngươi đen nhánh lóe sáng lấp lánh.

Hình tượng quá hoàn mĩ, vượt tầm kiểm soát! “Oh my God!” Lý Thiên Dịch đứng lên, từ lúc cô bước vào, ánh mắt anh chưa lần nào rời đi khỏi bóng dáng người mặc bikini màu trắng kia, ngón tay không yên phận chọc chọc vào người ngồi bên cạnh.

“Tễ Hàm, thiên sứ xuất hện.”
Từ 16 năm về trước, Kiều Tễ hàm đã không tin trên đời này thật sự có thiên sứ, nhiều năm trôi qua, bên cạnh anh cũng chưa bao giờ thật sự xuất hiện thiên sứ.

Nhưng người trước mắt một thân bikini trắng, cô gái này cả người tỏa ra một hơi thở thanh xuân ấm áp, lại thành công hấp dẫn tầm mắt của anh.

Cô chính là cô gái mấy ngày trước đã đồng ý phỏng vấn, Đường Tuyền? Gương mặt xinh đẹp, điển hình của người phụ nữ phương Đông, thân hình lại không cao gầy giống các cô gái phương Đông hay có.

Vòng eo thon thả và cánh mông săn chắc, cô là điển hình của vóc người phương Tây, vị trí eo và mông rất cao, đôi chân càng thêm thon dài, khung xương mảnh khảnh, là thân hình người mẫu tiêu chuẩn.

“Cô ấy không phải là người Trung Quốc.” Kiều Tễ Hàm nhắc nhở Lý Thiên Dịch đang quá… hưng phấn.

“Không thể nào, người Nhật Bản và người Hàn Quốc không thể cao như vậy?” Lý Thiên Dịch mỉm cười nhìn Đường Tuyền đang đi về phía bọn họ.

” Mình không phải nói về vấn đề huyết thống, mà điều mình nói là về dáng người và khí chất của cô ấy.” Cô bé này ánh mắt trong suốt,, quá mức thản nhiên, còn bộc lộ được khí chất của một cô gái Trung Quốc.

“Ôi, chỉ cần hỏi cô ấy là sẽ biết.” Anh ta bước đến chỗ Đường Tuyền, “Đường Tuyền?”
Đường Tuyền đứng cách chỗ Lý Thiên Dịch không xa lắm, ước chừng 2 mét, đối mặt với một người đàn ông cao khoảng 1m9 như vậy không khỏi suy nghĩ,chả trách anh ta lại muốn tìm bạn gái có chiều cao từ 1m72 trở lên.

“Đúng vậy, tôi là Đường Tuyền.” Cô vừa mở miệng, hai người đàn ông liền sững sờ, bởi vì nàng tiếng phổ thông thuần chánh đến không có khẩu âm, một chút cũng không có.

Lý Thiên Dịch muốn tìm một người bạn gái có thể nói tiếng Anh lưu loát, như vậy khi cùng nhau ra ngoài sẽ rất hãnh diện, nhưng anh ta cũng không muốn tìm một người nói lưu loát tiếng Anh lại nói không tốt tiếng Trung như vậy, như vậy mẹ anh ta sẽ không tha cho anh ta.

“Xin chào, tôi là Lý Thiên Dịch.” Lý Thiên Dịch trong lòng cũng không vội, vài câu qua lại chẳng phải sẽ biết, anh lễ phép đưa tay phải ra.

“Xin chào.” Cô cùng anh ta bắt tay, rốt cục ở khoảng cách gần cũng có thể nhìn thấy rõ ràng hai người đàn ông một đứng một ngồi này.

Người bắt tay với cô là Lý Thiên Dịch chỉ mặc một chiếc quần bơi ngắn, làn da màu rám nắng, mày rậm tinh tế, đúng chuẩn của người đàn ông Đông Bắc, bất quá chiều cao vượt trội, khuôn mặt hấp dẫn như những người mẫu trên trang bìa tạp chí, tựa như một số người cô từng gặp ở bãi biển California, mãnh nam đầy cơ bắp.

Mà người đàn ông ngồi kế bên, mặc một chiếc áo choàng tắm màu lam đậm, trên đùi đang đắp chiếc khăn tắm cùng màu, cả người tản ra một sự lãnh đạm mà cao quý.

Mặt của anh ta, quá mức hoàn mỹ, ở một cấp độ rất cao.

Dưới lớp áo choàng tắm, màu da tay của anh ta trắng bệch, ngũ quan rõ ràng, đầy cao quý, như lẫn vào trong máu, so với bất kỳ vị quý tộc châu Âu nào Đường Tuyền đã gặp qua lại càng hơn một sự tao nhã kín đáo.

Hơn nữa đặc biệt là cặp mắt u buồn như có như không đang quan sát cô, trên làn da tái nhợt nổi bật vành mắt màu đen, hình như là không có nghỉ ngơi tốt.

“Kiều Tễ Hàm, người thiết kế tòa nhà này.” Lý Thiên Dịch hiển nhiên rất nguyện ý giới thiệu với người khác về người khiêm tốn có chút không hợp không khí là bạn tốt của mình.

“Người thiết kế tòa nhà này? Vậy Kiều tiên sinh nhất định rất thích 《 Đạp Sa Hành 》của Khương Quỳ.

Đường Tuyền mỉm cười lễ phép đưa tay phải tới Tễ Hàm.

Nhưng cô không được đáp lại, Kiều Tễ Hàm vẫn ngồi yên không động đậy ở chỗ đó, mím chặt môi, trong ánh mắt u buồn lóe lên nhìn cô khẽ gật đầu.

Khi cô cho rằng anh ta là người ngạo mạn không muốn nói chuyện, anh ta mới từ từ hỏi lại vấn đề Đường Tuyền thắc mắc, “Sao Đường tiểu thư nghĩ vậy?”
“Yến yến khinh doanh,
Oanh oanh kiều nhuyễn,
Phân minh hựu hướng hoa tư kiến.
Dạ trường tranh đắc bạc tình tri?
Xuân sơ tảo bị tương tư nhiễm.”
Cô rất tự tin hỏi anh ta “Hoa tư chỉ mộng cảnh, tên Hoa Tư quốc tế chính là lấy từ đây, đúng không?
Kiều Tễ Hàm chưa kịp lên tiếng, Lý Thiên Dịch đã nhanh chóng tán dương, “Mình hôm nay mới biết nghĩa của Hoa Tư là mộng cảnh, nhìn không ra, Tễ Hàm còn rất lãng mạn nha.”
Lần này anh ta đối với năng lực nói tiếng trung của Đường Tuyền hoàn toàn yên tâm.

Kiều Tễ Hàm bỏ qua lời muốn nói, anh căn bản không muốn gặp người lạ, mặc dù đây là một cô gái nhìn rất cởi mở, thân thiện.

“Xin hỏi Đường tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi? Là sinh viên ngoài thành phố D? Bình thường hay làm gì?” Lý Thiên Dịch mời cô ngồi trên băng ghế dài anh vừa nằm, như vậy ba người bọn họ có thể đối mặt nói chuyện.

“22 tuổi, tôi đã tốt nghiệp đại học.

Đa số mọi môn thể thao tôi đều thích, bao gồm cả bơi lội.” Tiếng phổ thông của cô rất rõ ràng, trừ một vài từ phát âm rất chậm, cũng không nghe ra vấn đề gì.

“Thật tốt quá, một lát chúng ta có thể thi bơi tự do.

Cô không phải là người Đông Bắc đúng không? Tôi không nghe ra khẩu âm của cô.” Lý Thiên Dịch trực tiếp hỏi.

“Tôi là người Tứ Xuyên, nhưng từ lúc 6 tuổi đã đi Mỹ, tiếng Anh có thể được coi là tiếng mẹ đẻ của tôi.” Cô nhìn hai người đàn ông bất đồng ngồi trước mặt mình, từ từ nói.

Lý Thiên Dịch thân hình tuy rất cường tráng, nhưng ánh mắt cùng cử chỉ đều rất mềm mại, có thể nói có chút dịu dàng, trực giác của Đường Tuyền cho biết anh ta đối với phụ nữ rất an toàn.

Kiều Tễ Hàm trong có chút yếu ớt, u buồn, hướng nội, hơn nữa cao quý mà kín đáo, mặc dù tỏa ra một sự lạnh lùng nhàn nhạt, nhưng đúng là kiểu người phương Đông mà Đường Tuyền thích.

“Là người Mỹ? Tễ Hàm cậu thật lợi hại.” Anh ta nhìn Tễ Hàm đưa ra ngón tay cái, quay đầu nói với Đường Tuyền, “Chúng ta bơi một lát, sau đó tôi sẽ nói cho cô chi tiết công việc và tiền lương thế nào, được không?”
Đây được coi là phỏng vấn sao? Thấy anh ta đưa ra lời mời, Đường Tuyền liền hào phóng nhận lời, đứng dậy đi theo anh ta.

“Tễ Hàm cậu có muốn cùng bơi không? Mình có thể giúp cậu.” Trước khi xuống nước, Lý Thiên Dịch vẫn còn muốn thuyết phục Kiều Tễ Hàm.

Kiều Tễ Hàm nhíu mi một cái, lắc đầu nói: “Mark sắp tới rồi,hai người bơi trước đi.”
Lý Thiên Dịch nghe vậy cũng không nói nhiều, kéo Đường Tuyền, hai người chọn một tư thế đẹp cùng nhảy vào nước.

Không hiểu vì sao khi Lý Thiên Dịch biết cô là Hoa Kiều lại khen Kiều Tễ Hàm lợi hại, Đường Tuyền không nhịn được quay lại nhìn anh ta, cho đến khi lặn xuống, trong mắt cô đều là đôi mắt ấy, một đôi mắt sâu thẳm u buồn, chợt lóe lên một sự tự ti cùng tịch mịch.

Bơi được 400 mét, Đường Tuyền có chút mệt, dù sao thì cũng mới vừa xuống chuyến bay đường dài, hơn nữa nước ngày càng nóng, rõ ràng là mới vừa được làm nóng.

Lý Thiên Dịch nhìn cô có chút mệt, cũng ngừng lại, nhảy lên bờ.

Đường Tuyền cũng không có lập tức lên theo, mà tựa vào thành hồ, một tay sửa lại mái tóc dài của mình, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.

Một người đàn ông da trắng mặc chiếc quần bơi màu xanh lam, đang đẩy một chếc xe lăn màu đen dừng ở kế bên người Tễ Hàm.

Anh ta cúi đầu chăm chú nhìn Kiều Tễ Hàm đang lấy chiếc khăn tắm ra, lộ một đôi chân tái nhợt gầy yếu chói mắt, đồng thời sử dụng hai tay di chuyển đôi chân không thể động ra khỏi ghế dài, một tay vịn đệm xe lăn, một tay chống xuống ghế, đem thân mình từ từ di chuyển lên xe lăn.

Sau khi ngồi vào xe lăn, anh ta lại nắm lấy thanh tay vịn, cố hết sức cúi người xuống, dùng một tay kéo đôi chân mềm nhũn nằm dưới đất lên bàn đạp xe lăn, lại cố gắng dùng hai tay điều chỉnh tư thế ngồi, cho đến khi lưng hoàn toàn tựa vào xe lăn, anh ta mới nhẹ nhàng thở dài một cái.

Nhìn Kiều Tễ Hàm làm xong một loạt động tác, người đàn ông tóc vàng mới tới trước xe lăn, đối với anh ta gật đầu nói câu gì đó, sau đó ngồi xuống bắt đầu xoa bóp cho đôi chân gầy như que củi kia, một đôi chân không có cảm giác.

Cả quá trình đều rất cứng nhắc mà phức tạp, Kiều Tễ Hàm cũng có chút cố hết sức, Đường Tuyền mặc dù không phải là bác sĩ khoa chỉnh hình, nhưng vẫn có thể nhìn ra vấn đề của anh ta không phải ở chân, mà là hoàn toàn do cột sống tổn thương dẫn đến tê liệt.

Nhìn tay của anh ta không có vấn đề gì, có thể là bị thương ở đốt sống C7 hoặc tình huống có thể nhẹ hơn.

Còn người đàn ông kia, chắc hẳn là bác sĩ vật lý trị liệu của anh ta.

“Tễ Hàm là bị tê liệt, cậu ấy không thể đi, là do tai nạn xe.” Lý Thiên Dịch đứng bên cạnh hồ giơ tay với Đường Tuyền, nhìn theo hướng ánh mắt của Đường Tuyền, chỉ trong chốc lát khuôn mặt liền thay đổi, nhỏ giọng giải thích thắc mắc của cô.

“Ừ.” Cô cúi đầu không nhìn về hướng ấy nữa, đem tay đặt vào lòng bàn tay của anh ta, mượn lực để lên bờ.

Trong đầu đều cô đều nghĩ về bệnh của Kiều Tễ Hàm, thật lâu cũng không thể bình tĩnh.

Là một bác sĩ chuyên nghiệp, trong quá trình thực tập, Đường Tuyền cũng đã thấy qua vô số người tàn tật, nhưng người có diện mạo anh tuấn như Kiều Tễ Hàm, một người đàn ông phương Đông lại mang một ánh mắt trầm tĩnh như vậy, thì lại chưa gặp bao giờ.

Khuôn mặt hoàn mỹ cùng với thân thể tàn tật hoàn toàn đối lập nhau của anh, giờ phút này như chạm thật mạnh vào trái tim kiên cường của cô.

Đây chính là nguyên nhân khiến anh ta luôn mang vẻ u buồn như vậy sao?
Lý Thiên Dịch cảm thấy phản ứng của Đường Tuyền rất kỳ quái, lúc cô nhìn Tễ Hàm không hề mang theo vẻ si mê như những cô gái khác, cũng không có hiện lên sự tò mò trong mắt, lại càng không có sự đồng tình, thương hại, tiếc nuối… Trừ sự kinh ngạc vừa lóe lên, cô ấy bây giờ rất bình tĩnh, giống như chuyện trời màu xanh, mây màu trắng là điều rất đỗi bình thường.

Đây là một cô gái đặc biệt, Lý Thiên Dịch thầm đưa ra khẳng định.

Hai người đều ướt sũng đi đến cạnh Kiều Tễ Hàm, người đàn ông tóc vàng kia cũng đứng lên đến chào hỏi bọn họ.

Kiều Tễ Hàm ngồi trên xe lăn, vẻ mặt vô cảm nhìn Đường Tuyền toàn thân ẩm ướt.

Chần chừ một chút, cánh tay vươn đến ghế dài, cầm một chiếc khăn lông màu trắng đưa cho cô, thấp giọng nói: “Là khăn mới.”
“Cảm ơn.” Thật ra cô không ngại việc anh ta đã dùng qua cái khăn lông này hay chưa, tự nhiên cầm lấy, nở nụ cười so với ánh nắng mặt trời ngoài phòng còn rực rỡ hơn, trực tiếp đánh thẳng vào lòng Kiều Tễ Hàm.

“Không có gì.” Ngoài mặt thì anh bình tĩnh như nước, nhưng thật ra trong lòng đã sớm dậy sóng, anh đã thấy qua quá nhiều khuôn mặt đồng tình, thương hại, thất vọng, thậm chí là nghi ngờ.

May mắn, tất cả đều không có, chỉ có một khuôn mặt tươi cười ấm áp.

Người đàn ông tóc vàng chính là Mark, là bác sĩ vật lý trị liệu riêng của Kiều Tễ Hàm, bọn họ mỗi tuần một ngày đều đến hồ bơi để tập trị liệu.

Đường Tuyền cũng hiểu, bệnh nhân liệt nửa người so với người bình thường đều rất yếu ớt, mùa hè còn phải tăng nhiệt độ hồ bơi đơn giản cũng là vì sợ cơ thể của Kiều Tễ Hàm vào nước sẽ bị nhiễm lạnh.

“Đường Tuyền, ba ngày sau là lễ kỉ niệm ngày cưới của ba mẹ tôi, họ có tổ chức ở một quán rượu Thụy Sỹ, hy vọng cô có thể lấy thân phận là bạn gái tôi đến dự.

Tiền lương ba ngàn, tôi sẽ phụ trách đưa lễ phục và đưa đón.” Lý Thiên Dịch cảm thấy buổi phỏng vấn hôm nay có thể kết thúc rồi, vì vậy nói rõ nội dung công tác cho Đường Tuyền.

“Cô có vấn đề gì không?”
“No problem.” Đường Tuyền vui vẻ đồng ý, cô bây giờ có thể hoàn toàn khẳng định, Lý Thiên Dịch là gay.

“Đưa tôi số điện thoại của cô, tôi sẽ nói nhà thiết kế liên lạc với cô, còn có địa chỉ nhà của cô.” Lý Thiên Dịch nhanh chóng nắm bắt mấu chốt, phải lưu lại số điện thoại của cô.

“Tôi, tôi không có điện thoại di động.” Cô vừa đến thành phố D mấy giờ đồng hồ, còn không có thời gian đi mua điện thoại nữa.

“A? Vậy làm sao tôi tìm được cô?” Lý Thiên Dịch cảm thấy nhức đầu.

Suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác hơn là đem điện thoại của mình cho cô.

“Cái này cô cầm tạm, tôi sẽ nhờ tài xế mua cho cô một cái mới, một lát nữa anh ta sẽ liên lạc với cô.”
Đường Tuyền sững sờ, như vậy cũng được à? Nghĩ đi nghĩ lại đó cũng là một biện pháp tốt, dù sao cô cũng chuẩn bị mua điện thoại, cứ cho là tiền mua di động sẽ trừ vào lương.

Kiều Tễ Hàm ngồi chỗ kia, chân mày nhíu chặt.

Anh thật sự đã nhìn lầm cô gái này, chiếc điện thoại kia hơn sáu ngàn NDT, cô ấy cứ như vậy mà cầm lấy?
Thậm chí một câu từ chối cũng không có? Cô ấy không chỉ là một người có khả năng nói tiếng Anh lưu loát, hơn nữa còn là một người ham mê tiền bạc? Có lẽ là còn hơn như vậy….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui