Định Chế Hạnh Phúc


Edit: Mụi
Beta: Đường-Cu-Li
Trong đại sảnh nhộn nhịp của khách sạn Thụy Sỹ, ngày 14 tháng 8 vốn chỉ là một ngày bình thường, nhưng bởi vì có Lý Thiên Dịch, doanh nhân nổi tiếng trong giới thương mại làm cho mọi người ấn tượng.
Lý Thiên Dịch cho đến nay không phải là một người thương nhân khiêm tốn,ngược lại con người xa xỉ này còn rất tự nhiên mà khoe khoang trước cánh truyền thông.
Vô số siêu xe, đèn flash lóe sáng không ngừng, không khí trước mắt giống như sự kiện trao giải Oscar, Đường Tuyền cảm thấy hối hận khi cùng Lý Thiên Dịch xuất hiện trong bữa tiệc rượu “nhỏ” này.
“Anh không nói sẽ có kí giả, còn phải chụp hình?” Đường Tuyền ngồi trong chiếc xe Bentley màu xanh cùng Lý Thiên Dịch, bất an nhìn ra ngoài.
“Bọn họ chỉ có thể chụp hình bên ngoài, thân phận của mọi người đều được giữ bí mật, cô yên tâm đi.”
Đúng là phương pháp hay, giấu đầu hở đuôi vừa phải.

Để cho mọi người thấy được, nghe được, nhưng lại không thể ăn được, sờ được, trực tiếp đánh thẳng vào tính tò mò của mọi người, không chừa lại cơ hội nào trở mình.
“Tại sao anh không nói cho tôi biết giá của chiếc điện thoại là 6000 đồng? Nếu như vậy, sau khi tôi cùng anh tham gia xong buổi tiệc rượu, tôi sẽ nợ anh thêm 2000 đồng, thật không có lương tâm mà.” Từ không có lương tâm này là cô vừa học được từ chỗ của Cao Vũ Huyên, cô ấy nói đêm ấy Đường Tuyền lén bỏ về thật không có lương tâm.

Hơn thế nữa, còn bị mọi người phát hiện một bác sĩ nhỏ mới vào làm như cô, lương mỗi tháng 1000 đồng lại dùng mẫu điện thoại Nokia mới nhất, giá 6000 đồng, còn bị mọi người nói thành con nhà giàu.

Nhờ vậy Đường Tuyền mới bất tri bất giác biết được, thì ra chiếc điện thoại Lý Thiên Dịch đưa cho mình lại mắc như vậy.

Nhưng mà cô đã dùng, không thể trả lại.
“Vậy thì cô tham gia tiệc rượu với tôi thêm một lần nữa không được sao, đến, xuống xe thôi.” Lý Thiên Dịch đợi tài xế mở cửa xe, quay đầu mang theo một vẻ mặt quyến rũ không thể cưỡng lại, dặn dò Đường Tuyền, “Oh, bảo bối, trước mặt mọi người em phải yêu anh nhiều hơn một chút.”
“S…” Đường Tuyền đưa nhanh tay bụm miệng mình lại, đem chữ sắp nói nuốt trở vào.
Lý Thiên Dịch ăn mặc như một bạch mã hoàng tử, kiểu tóc Beckham được chải chuốt tỏa sáng, một thân âu phục trắng, khoác chiếc áo đuôi én, phù hợp dáng người.

Anh sải bước đến cửa xe bên kia, vô cùng ga-lăng đích thân mở cửa xe cho Đường Tuyền, hơi khom lưng dẫn cô ra ngoài.
Đường Tuyền mặc một thân lễ phục Chanel màu đen trắng số lượng có hạn, cổ áo nhỏ, như đóa hoa sơn trà, thắt lưng vừa phải, váy ngắn được thiết kế xòe ra làm tăng thêm khí chất thục nữ, nhưng không làm mất phần hoạt bát.Với chiều cao 1m74, cộng thêm giày cao gót 10 phân, Đường Tuyền tuyệt đối là tâm điểm nổi bật khi đứng bên cạnh Lý Thiên Dịch.
“Lý tổng, đây là bạn gái mới của anh sao? Rất đẹp nha, cô ấy là người mẫu sao?”
“Lý tổng, bạn gái xinh đẹp như vậy, giới thiệu cho mọi người một chút.”
Hai người vẫn giữ nét mặt tươi cười vào thẳng khách sạn, bỏ qua những câu hỏi bát quái của phóng viên.
Bữa tiệc được tổ chức ở tầng cao nhất của nhà hàng, kiểu trang trí ấm áp, lấy phong cách cổ điển làm chủ đạo cho nên Đường Tuyền cũng không thấy bị áp lực quá nhiều.

Ngược lại cô cảm thấy bữa tiệc này rất lãng mạn, có nhiều chi tiết được bày biện rất công phu, mặc dù đây không phải là bữa tiệc theo phong cách Châu Âu hoàn toàn, nhưng nó rất đẹp, phù hợp với bầu không khí như hôm nay.
Do không quen ai trong bữa tiệc, Đường Tuyền cảm thấy có chút nhàm chán.

Đường Tuyền đi vòng quanh bàn tiệc, hy vọng sẽ tìm được món bánh nào đó mình thích.
“Đường tiểu thư?” Một giọng nam nhỏ nhỏ sau lưng cô vang lên.
“Ừ? Anh gọi tôi?” Đường Tuyền quay đầu lại, đập vào mắt là một khuôn mặt trẻ tuổi, người đó vóc dáng thon gầy, mặc một bộ vest đen tuyền.
“Xin chào, tôi là Tư Hách Dương, Victor.

Là người đã chọn lễ phục giúp cô.” Quét mắt nhìn kĩ, Đường Tuyền phát hiện ngũ quan của người này vô cùng đẹp mắt, gần như có thể dùng từ xinh đẹp của phụ nữ để hình dung.
“Xin chào, tôi tên Đường Tuyền, Christine.” Đây là lần đầu tiên cô giới thiệu tên tiếng Anh của mình từ lúc trở lại Trung Quốc.

“Lễ phục này là do anh chọn?”
“Đúng vậy, tôi là nhà tạo mẫu chính của giải thưởng Oscar, anh ấy nói cho tôi số đo 3 vòng của cô, vì vậy tôi liền chọn cho cô bộ lễ phục Chanel này, hơn nữa tôi còn đặc biệt chọn đôi găng tay màu trắng này phối cùng, bây giờ nhìn lại nó rất xứng với cô.” Có lẽ liên quan đến công việc mình làm, anh ta nói chuyện cũng thân thiện hơn rất nhều.
“Cám ơn anh, lễ phục rất vừa người.” Đường Tuyền không muốn cùng anh ta thảo luận về những món đồ xa xỉ này, ngược lại chỉ cảm thấy tên tiếng anh của Lý Thiên Dịch và anh ta thật sự rất xứng đôi.
“Là do thân hình của Christine quá chuẩn, lễ phục từ Châu Âu gửi về căn bản không cần sửa.” Đối với Đường Tuyền, Tư Hách Dương căn bản không dùng ánh mắt của người đàn ông dành cho phụ nữ, mà đó là ánh mắt của một nhà thiết kế đang thưởng thức tác phẩm của mình.
Cuối cùng Đường Tuyền cũng tìm được một bàn ăn đặt toàn sữa tươi, là loại sữa New Zealand mà cô rất thích, sau đó Đường Tuyền cực kì không nữ tính cầm nhanh hộp sữa mở ra.
“Vie.” Lúc này Lý Thiên Dịch xuất hiện, đi nhanh tới kêu ra biệt danh của Tư Hách Dương.

“Hai người đã biết nhau?” Lý Thiên Dịch nở nụ cười, nụ cười này lại phá lệ ấm áp.
“Đúng vậy, là em bị vóc dáng hoàn hảo của Christine hấp dẫn.” Ngoài miệng Tư Hách Dương đang khen ngợi Đường Tuyền, nhưng ánh mắt lại chăm chú chỉ có Lý Thiên Dịch.
“Ánh mắt của em luôn rất tốt mà.” Lý Thiên Dịch không chút keo kiệt khen ngợi Tư Hách Dương.
Lý Thiên Dịch nắm nhẹ tay Đường Tuyền, tỏ thái độ thân mật, cúi đầu thì thầm với cô: “Tôi còn sợ cô không có người nói chuyện, đang chuẩn bị dẫn cô đến chỗ của Tễ Hàm đây.”
Anh ấy cũng đến?
“Kiều tiên sinh cũng đến tham dự? Sao tôi không thấy anh ấy?” Một người đặc biệt như vậy, làm sao Đường Tuyền lại bỏ sót?
“Cậu ấy vẫn luôn ở trong phòng nghỉ dành cho khách quý, sớm đã bị mấy người… bác của tôi kéo đi đánh cờ cùng, nếu không ba tôi cũng đi tìm cậu ta giải sầu, cô cũng đến đó đi.”
Không nói nhiều, trong lúc mọi người đang nhìn chăm chú, Lý Thiên Dịch liền ôm Đường Tuyền rời đi, lúc đi còn quay lại cho Tư Hách Dương một cái nhìn sâu xa.
Thật ra phòng làm việc của giám đốc khách sạn Thụy Sĩ mới là nơi Kiều Tễ Hàm đánh cờ cùng Lý Ân Trạch.
Lý Thiên Dịch quét thẻ từ trong tay, “Đinh” một tiếng, cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, Đường Tuyền như bước vào một không gian hoàn toàn xa lạ.

Tất cả vật dụng ở đây đều cao cấp, tao nhã hơn cả khách sạn 5 sao ngoài kia, mọi thứ đều được trang trí theo phong cách Trung Quốc, không có sự xuất hiện của bất kì loại đồ vật nào theo phong cách Châu Âu, có thể thấy được để trang hoàng cho nơi này Lý thị đã bỏ ra rất nhiều: thời gian và tiền bạc.
Vừa đi, Lý Thiên Dịch vừa nói rõ cho Đường Tuyền kế hoạch hiện tại, “Trước tiên chúng ta sẽ đi đến phòng làm việc của ba tôi trước, phòng của tôi ở phía bên kia, nếu có cơ hội tôi sẽ dẫn cô đến đó, còn bây giờ ba tôi muốn gặp cô một lần.

Chẳng qua chỉ là nhìn một chút, cô không cần phải khẩn trương.” Thì ra là dẫn cô đến gặp “Gia trưởng”.
Bước vào cửa, đi vòng qua tấm bình phong được trạm trỗ tỉ mỉ, Đường Tuyền thấy hai bóng lưng, một mập một gầy, ngồi ngay ngắn trên giường, đang cùng nhau đánh cờ vây, cũng không thấy vài vị bác mà Lý Thiên Dịch kể.
Xe lăn màu đen được để ngay ngắn bên cạnh, Kiều Tễ Hàm ngồi hướng chân ra ngoài, lưng ngồi thẳng, nghiêng người một tay chống xuống giường, một tay đánh cờ.

Sau lưng có thêm một cái đệm thật to, mềm, hiển nhiên đặc biệt dùng để cho anh dựa vào.
Lúc Đường Tuyền mới bước vào anh liền biết, hôm nay cô ấy mặc một bộ lễ phục màu đen trắng, thắt lưng ngang hông càng tạo cho cô một cảm giác thon gầy, tóc dài buông xõa trên vai, không có bất cứ đồ trang sức cầu kì nào, nhìn qua tựa như một nàng búp bê bước ra từ trong tủ kính.
Hai người vừa ngọt ngào nắm tay nhau đi đến, Lý Thiên Dịch mở miệng giới thiệu.

“Đường Tuyền, đây là ba của anh, lúc nãy trong bữa tiệc chắc em cũng đã nhìn thấy.

Ba, đây là người con đã nhắc với ba, Đường tiểu thư.”
“Cháu chào bác Lý.” Đường Tuyền khéo léo khom mình chào hỏi, đủ tiêu chuẩn của thân phận “bạn gái”.
“Tốt, tốt, xin chào Đường tiểu thư.

Cám ơn cô đã tới tham dự tiệc rượu của nhà chúng tôi.”
“Đây là vinh hạnh của cháu.

Bác, bác cùng bác gái thật làm cho cháu ngưỡng mộ.”
“Ha ha, chỉ cần có cái tâm, ai cũng có thể làm được.” Lý Ân Trạch nhìn ra được cô gái trước mắt được nuôi dạy rất tốt, không khỏi hỏi nhiều thêm mấy câu.

“Đường tiểu thư là người ở đâu? Bây giờ đang làm gì?” Lý Ân Trạch vừa hỏi, Lý Thiên Dịch nhất thời cảm thấy nhức đầu, thật sự anh ta cũng không biết Đường Tuyền đang làm gì đây, 22 tuổi tám phần là cô ấy không có nghề nghiệp gì cố định.
“Bác trai, ba cháu là người Tứ Xuyên, cháu đang làm bác sĩ khoa gây mê.” Đường Tuyền không có thói quen nói dối người lớn, nhưng hiển nhiên hai người đàn ông kế bên cô, không có người nào tin tưởng lời cô nói là thật, 22 tuổi đã là bác sĩ khoa gây mê, ai mà tin được chứ.
“Đến từ nơi giàu tài nguyên thiên nhiên, đúng là đất thiêng có người tài.” Lão nhân gia gật đầu một cái, còn nói “Làm thầy thuốc rất tốt, hành y cứu thế, trị bệnh cứu người.”
Miễn cưỡng có thể nghe hiểu được vài câu, nhưng là câu “Hành y cứu thế” Đường Tuyền không hiểu nó có ý gì, nhưng câu trị bệnh cứu người cô có thể hiểu, chắc hẳn đều là ý tốt, nghĩ vậy Đường Tuyền khéo léo mỉm cười.

Ánh mắt cũng chuyển sang nơi khác, nghe bọn họ cùng Kiều Tễ Hàm nói chuyện với nhau.
Anh ta sao có thể đẹp như vậy chứ, vẻ mặt âm tình bất định, không phải thuộc tuýp người ấm áp hấp dẫn người khác, khuôn mặt gầy gò không có một tia huyết sắc, hờ hững, lãnh đạm, con ngươi trong suốt lấp lánh, nhìn ai cũng là vẻ đạm mạc xa cách.
Hôm nay anh để kiểu tóc chải ngược ra sau, nhìn rất nam tính, mặc một chếc áo comple caro màu xanh ghi tinh tế phối hợp với quần tây, áo sơ mi đơn giản màu xám tro, cổ tay áo cũng là họa tiết caro màu xanh ghi, phối cùng là một chiếc đồng hồ màu đen, lúc anh ta cử động nhẹ, dây đồng hồ quanh cổ tay liền lóe lên ánh bạch kim, tựa như ánh mắt đen huyền u buồn của anh.
“Tễ Hàm, cháu cũng biết Đường tiểu thư?” Lý Ân Trạch đối với chuyện của người trẻ tuổi cũng cảm thấy rất hứng thú, thấy hai người họ nhìn lẫn nhau mà không nói lời nào, đương nhiên là đã quen nhau từ trước.
“Gặp nhau vài lần.” Một lần ở hồ bơi, một lần bị cô thả chim bồ câu.

Kiều Tễ Hàm cắn răng trong lòng, trên mặt lại nhẹ nhàng gật đầu, chờ lão nhân gia tiếp tục.
“Không chơi nữa, ta nhận thua.

Mấy lão già chúng ta, không ai là đối thủ của cháu rồi.” Lão nhân gia mặc dù thua nhưng trên mặt lại rất vui vẻ, cười đắc chí đến độ trên mặt toàn là nếp nhăn.
“Bác Lý, bác đừng nói như vậy.” Kiều Tễ Hàm buông quân cờ trong tay xuống, chống giường điều chỉnh lại tư thế, ngồi lâu một tư thế như vậy, anh cũng cảm giác sau lưng có chút cứng nhắc rồi.
“Tễ Hàm, ba tớ cùng mấy người… bác kia cũng không phải là đối thủ của cậu nha, cậu không cần khiêm tốn như vậy.

Khiêm tốn quá mức cũng chỉ là giả dối.” Lý Thiên Dịch cũng ở một bên phụ họa, tìm đề tài chuyển ra khỏi Đường Tuyền.
“Được rồi, mấy người trẻ tuổi các cháu từ từ mà tán gẫu, bác đi tìm những người khác.” Lý Ân Trạch vỗ vai con trai, cầm áo khoác ra ngoài.
Nhìn lão nhân gia đi ra ngoài, Đường Tuyền không được tự nhên mở miệng hỏi: ” ‘Hành y cứu thế’ là gì?”
Kiều Tễ Hàm cùng Lý Thiên Dịch đồng thời nhìn nhau một cái, trong mắt cũng hiện lên rõ: xem đi, quả nhiên không phải là bác sĩ, ngay cả câu ‘hành y cứu thế’ là gì cũng không biết.

Cô nàng này đúng là nghé con không sợ cọp mà, lão nhân tinh mắt như Lý Ân Trạch cũng dám lừa gạt.
Còn chưa kịp cười Đường Tuyền, điện thoại của Lý Thiên Dịch liền vang lên, là bài “Em nguyện lòng” của Vương Phi, anh ta cũng không cần nhìn màn hình, liền biết là điện thoại của ai, hiển nhiên là nhạc chuông dành riêng cho một người nào đó.

Làm một động tác xin lỗi, anh ta liền bước nhanh ra khỏi phòng.
Cả căn phòng lập tức trở nên an tĩnh trống trãi, trong không khí nhàn nhạt mùi nước hoa Givenchy trên người Kiều Tễ Hàm.

Mùi nước hoa này là mùi mộc hương, rất nhẹ, rất phù hợp với cá tính của anh.

Không giống với Lý Thiên Dịch dùng một loại nước hoa dành cho nam của Burberry, mùi có chút nồng.
Đường Tuyền không mở miệng nói chuyện, cô cũng không mong đợi rằng Kiều Tễ Hàm sẽ giải thích cho cô câu “Hành y cứu thế” có nghĩa gì.

Cô biết rõ một điều, nói nhiều lỗi sẽ càng nhiều, lúc này cô tình nguyện lắng nghe anh nói, nhìn xem anh sẽ nói như thế nào về đêm hôm nọ.
Kiều Tễ Hàm cũng không nói chuyện ngay, mà là một tay chống thân thể, tay còn lại chậm rãi sắp xếp lại các quân cờ, ở thành phố D không có ai là đối thủ của anh, mặt khác thân thể anh cũng không thể ngồi một tư thế quá lâu, vì vậy mấy năm nay anh cũng không đánh cờ với ai nữa.

Hôm nay là ngoại lệ không thể từ chối, thế nên liền cùng mấy vị trưởng bối chơi một lát.
Nhìn anh từ từ chia xong hết các quân cờ, cô còn tưởng anh muốn mở miệng nói chuyện với cô, ai ngờ anh lại xem như Đường Tuyền không tồn tại, hoạt động chân, từ từ chống thân mình xuống giường, đem chân thả xuống mặt đất, lấy tay đỡ bàn mang giày vào.
Vốn chân của Kiều Tễ Hàm cũng không chạm đất, căn bản không cần mở giày, nhưng bởi vì chiếc giường dài này là đồ vật từ cuối nhà Thanh, để tránh lão nhân gia đau lòng, anh vẫn là đem giày tháo ra rồi mới ngồi vào trong.

Lúc tháo rất dễ dàng, nhưng lúc mang vào lại rất phiền toái.

Bởi vì vị trí nửa người bị liệt cao, động tác khom lưng lấy giày đã không dễ, bây giờ còn phải một tay vịn bàn để giữ thăng bằng, không để cho mình ngã xuống, nên chỉ có thể dùng một tay còn lại để mang giày vào.
Dùng một tay hoàn toàn không thể mang giày được, đây là một việc không thể nào hoàn thành, huống hồ Kiều Tễ Hàm căn bản ngay cả giày còn không lấy được.
Cặp mắt đen nhánh, sâu không thấy đáy.

Thân thể rõ ràng đã không tiện, cần người khác trợ giúp, anh không tự chủ mím môi, lộ ra một dáng vẻ xa cách ngàn dặm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui