Hai người bọn họ gọi video nửa tiếng.
Chung Dập thuyết phục thật lâu thì Dung Miên mới đáp ứng mang một cái vòng cổ viền ren rất ngọt ngào cho anh xem.
Nhưng cùng lúc đó bọn họ nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng.
Dung Miên ở hình mèo không thể tự mặc quần áo được.
Vì thế Dung Miên đang ở hình mèo ngậm vòng cổ đi tới phía trước màn hình di động, để vòng cổ ở trên bàn, dùng chân trước lay một chút, sau đó cúi thân xuống, gian nan chui đầu vào.
Cuối cùng chiếc vòng chỉ miễn cưỡng mắc ở trên đầu.
Chung Dập sợ cậu cứ chơi như vậy lỡ bị kẹt lại thì nguy to cho nên chỉ đành bảo Dung Miên dừng lại.
Tiếp đó Dung Miên đã lựa chọn chiếc túi giấy cỡ vừa Sử Trừngarbucks yêu thích nhất của mình, quyết định biểu diễn màn đi ngủ cho Chung Dập xem.
Trước đây mèo con đã làm hư hai cái túi giấy như vậy rồi.
Chung Dập nhìn mèo đen nhỏ ngậm túi giấy đi đến trước màn hình rồi thả xuống.
Sau đó Dung Miên từ từ chui vào trong túi giấy, xoay người lại, chỉ để lộ ra một cái đầu đầy lông và vành tai ở miệng túi giấy.
Mèo con cố ý để lộ cái đuôi của mình, cuộn lại thành một quả bóng nhỏ rồi meo một tiếng với Chung Dập.
Việc giao tiếp giữa hai người có chút khó khăn nên Chung Dập hơi dừng lại, rồi sau đó chỉ có thể bắt đầu kể cho mèo con nghe về những điều mới mẻ mà anh gặp phải trong buổi quay sáng nay.
Dung Miên thoạt nghe rất nghiêm túc.
Có lẽ là bởi vì cảm giác an toàn do túi giấy mang lại, Chung Dập nhìn thấy vật nhỏ đối diện vừa nghe nhưng hai mắt bắt đầu nheo lại, đầu cũng hơi run run.
Năm phút sau, nhịp thở của mèo đen nhỏ trong túi giấy trở nên đều đặn, Chung Dập biết Dung Miên đã thực sự chìm vào giấc ngủ.
Chung Dập không thể không cầm lấy điện thoại, chụp màn hình lại khoảnh khắc này.
Cảnh quay tiếp theo sẽ sớm bắt đầu.
Nhân viên lần lượt vào phòng thay đồ, chuyên viên trang điểm cũng cầm hộp đựng đồ trang điểm đi vào, hỏi Chung Dập có thể bắt đầu được chưa.
Chung Dập không muốn đánh thức Dung Miên cho nên hơi do dự một chút.
Trước tiên anh cúp điện thoại, sau đó gửi tin nhắn cho Dung Miên nói rằng mình phải tiếp tục quay quảng cáo và sẽ gọi cho cậu vào buổi tối.
Nhưng không biết có phải là ảo giác của Chung Dập hay không, anh luôn cảm thấy ánh mắt của chị gái chuyên viên trang điểm nhìn mình có chút khó hiểu.
Nhưng từ lâu anh đã quen với ánh mắt của người khác nên không nghĩ nhiều lắm.
Hôm nay là một ngày quay căng thẳng.
Khi công việc kết thúc thì ở nước ngoài cũng đã là buổi tối.
Bởi vì là nước ngoài, không có chụp lén hay theo dõi cho nên bây giờ Chung ảnh đế hiếm được có được khoảnh khắc thanh tịnh.
Vì vậy, anh không về khách sạn ngay mà đưa Từ Dữu Dữu đi dạo trên con phố gần đó.
Từ Dữu Dữu là một cô gái nhỏ đang ở độ tuổi hai mươi, đang là tuổi thích ăn diện.
Chung Dập nhìn cô nương nhà mình không rời mắt nhìn chằm chằm vào quần áo và túi xách trong các cửa hàng nhưng cuối cùng lại xấu hổ mà không dám đi vào.
Cô gái nhỏ đã chăm sóc cho Chung Dập nhiều năm như vậy cho nên anh cũng hào phóng bảo Từ Dữu Dữu cứ tùy ý chọn một túi xách mà mình thích rồi thanh toán luôn cho cô.
Sau đó Chung Dập đi dạo ngồi trên chiếc ghế dài ở trung tâm quảng trường, thở phào nhẹ nhõm.
Sắc trời âm u, đèn đường trên quảng trường rất sáng.
Bên cạnh đài phun nước có rất nhiều chim bồ câu.
Chung Dập nhớ tới Dung Miên hình như rất thích chim nên mua một túi bắp ở gần đó rồi rải cho đám chim bồ câu.
Đám bồ câu tranh nhau ăn bắp trông vô cùng ngớ ngẩn.
Chung Dập thấy vô cùng vui vẻ, tranh thủ chụp với đám chim này rồi gửi cho Dung Miên.
-
Lần này Dung Miên ngủ rất ngon.
Sau khi tỉnh lại, trước tiên cậu đổi lại hình người, mặc đồ ngủ sau đó trở về phòng, gấp túi giấy cẩn thận rồi cất đi.
Cùng lúc đó, Dung Miên cũng nhặt chiếc vòng cổ ren còn chưa kịp đeo, chuẩn bị cất vào tủ trong nhà vệ sinh.
Tuy nhiên, Dung Miên nhớ lại vẻ mặt tiếc nuối của Chung Dập lúc đó.
Cậu chần chừ, cuối cùng lại đặt chiếc vòng cổ này ở một vị trí dễ thấy trên bồn rửa tay, quyết định sẽ để cho Chung Dập đeo cho mình ngay khi Chung Dập đi công tác về.
Sau đó, Dung Miên quay lại phòng ngủ, thấy điện thoại đã gần hết pin, đồng thời cũng nhìn thấy tin nhắn mà Chung Dập gửi tới.
Những chú chim bồ câu trong ảnh trông rất bụ bẫm.
Nhưng sự chú ý của Dung Miên đều tập trung hết vào bàn tay đang cầm túi bắp của Chung Dập.
Đó là một bàn tay có các khớp xương vô cùng rõ ràng nhìn vô cùng đẹp mắt.
Dung Miên nhìn bức ảnh đó rất lâu, Chung Dập đã lâu không có chạm vào mình, cho nên trong lòng thiếu niên vô cùng ghen tị với mấy con chim bồ câu này.
Vì vậy, Dung Miên cũng nghiêm túc trả lời lại tin nhắn: "Chim bồ câu ăn rất ngon, nhưng chúng có hơi béo, không dễ bắt đâu."
Sau đó Dung Miên nói với Chung Dập chiều nay mình sẽ tiếp tục chơi bóng rổ với Sử Trừng.
Trong mắt Dung Miên, nhà của Sử Trừng giống như một công viên giải trí khổng lồ vậy.
Có sân bóng rổ, bể bơi, phòng tập thể dục và cả sân golf nữa.
Cậu cảm thấy nếu Khổng Tam Đậu mà đến đây thăm hẳn là sẽ sẵn sàng sống ở đây cả đời.
Lần trước Khổng Tam Đậu nghe Dung Miên nói nhìn thấy nam thần Sử Liên Thanh của mình đã khóc lóc đòi Dung Miên xin chữ kí giúp cô.
Vì thế Dung Miên đã thay cô nàng hỏi thăm một chút.
Cho nên hôm nay thời điểm vừa mới vào nhà, Sử Trừng đã đưa cho Dung Miên một chồng thiệp có kèm chữ kí.
Dung Miên nhìn qua một chút nói: "Chữ viết của ba cậu rất đẹp, diễn cũng rất hay nữa."
"Mẹ tôi cũng rất lợi hại."
Sử Trừng tùy tiện nói: "Chẳng qua là đi quá sớm.
Lúc còn trẻ, mẹ tôi khiêu vũ vô cùng xinh đẹp.
Bà ấy nói tôi thừa hưởng tế bào vận động của bà, cho nên hiện tại tôi diễn xuất cứ như thằng đần..."
Dung Miên luôn cảm thấy lúc này cần phải nói gì đó với Sử Trừng.
Nhưng Dung Miên cũng biết miệng của mình không được tốt lắm, không giỏi việc đi an ủi người khác.
"Không sao đâu."
Dung Miên suy nghĩ một chút, vụng về nói với Sử Trừng: "Tôi không những không có mẹ mà còn không có ba nữa."
Sử Trừng: "..."
Không biết có phải ảo giác của Dung Miên không, cậu cảm thấy thái độ của Sử Trừng đối với mình dường như đã thay đổi.
Ví dụ như hai người gọi gà rán về nhà, Sử Trừng còn cho cậu hai cái đùi to nhất.
Sau đó, Sử Trừng cho Dung Miên xem những bức ảnh của cậu ta và mẹ mình.
Mẹ của Sử Trừng là một mỹ nhân.
Sử Trừng lớn lên vô cùng giống mẹ.
Chẳng qua cậu ta lúc nhỏ là một cục bột mập mạp nho nhỏ, trong tay cầm một con người máy, vẻ mặt như muốn cho người máy nổ tung vậy.
"Nhưng mà tôi đã vô cùng thỏa mãn."
Sử Trừng nói: "Ba tôi rất yêu mẹ tôi.
Mẹ tôi rất yêu ba tôi.
Tôi lại là kết tinh tình yêu của hai người bọn họ.
Cả hai đều rất yêu tôi.
Thế là đủ rồi."
Dung Miên nói: "mẹ của cậu rất vĩ đại.
Ba của cậu cũng vậy.
Họ đúng là một cặp xứng đôi."
Lúc Dung Miên cố gắng khen ngợi người khác, mặc dù cậu sử dụng ngôn ngữ tương đối đơn giản, nhưng biểu hiện lại rất nghiêm túc và chân thành, có sức thuyết phục vô cùng lớn.
Sử Trừng cười toe toét.
Cậu ta đóng cuốn album lại, đưa Dung Miên lên lầu cho Dung Miên chiêm ngưỡng bộ sưu tập giày thể thao của mình.
Nhìn theo bóng lưng của Sử Trừng, Dung Miên chợt nhận ra mình và Chung Dập, giống như cha mẹ của Sử Trừng, cũng là một cặp xứng đôi.
Mặc dù bản chất của động vật nhỏ là sinh sản đời sau, nhưng đối với Dung Miên là một con mèo con đã thành người, thế giới của cậu thực sự rất nhỏ.
Một phần của cậu là để đựng chú Vân và Tam Đậu, một phần nhỏ để đựng đồ ăn ngon, còn dư lại một phần lớn đã bị Chung Dập lấp đầy, không còn một chỗ trống.
Dung Miên không bao giờ xem xét vấn đề về thế hệ tương lai, nhưng cậu không biết suy nghĩ của Chung Dập là gì.
Cậu phớt lờ điều này khi theo đuổi Chung Dập, Chung Dập cũng không có nói với cậu về vấn đề con cái.
Dung Miên biết Chung Dập là một người rất dịu dàng, có khi Chung Dập không nói bởi vì anh ấy quan tâm đến cảm xúc của mình.
Nhưng điều này không có nghĩa là Chung Dập không muốn có mèo con.
Sau khi Dung Miên về nha, cậu nhìn chằm chằm vào tủ lạnh một lúc.
Thiếu niên nghĩ xem hôm nay có nên thử thêm một ít rau vào món thịt hay không.
Nhưng loại rau nào cũng có vẻ sẽ phá hủy vị ngọt của thịt nên cuối cùng Dung Miên lấy ra một quả đào trông không được tươi cho lắm để ăn lót bụng.
Vị đào có chút kỳ lạ.
Dung Miên không biết có phải nó bị hư rồi hay không, sau khi ăn vào bụng có cảm giác khó chịu.
Dung Miên lại bắt đầu ngồi ngốc ở phòng khách.
Nửa tiếng sau, Chung Dập gọi video tới.
Chỗ Chung Dập lúc này có vẻ như là đang sáng sớm.
Chung Dập hình như đang phải trang điểm, cả người ngồi trước bàn hóa trang, đầu đầy kẹp tóc.
Có một bàn tay của người khác duỗi ra bên cạnh Chung Dập giúp anh xịt keo xịt tóc lên một lọn tóc trên đỉnh đầu.
Sau đó Dung Miên nhìn Chung Dập ngẩng đầu lên, nói với người bên cạnh: "Chị ơi, cho em xin năm phút gọi điện thoại nhé."
Ngay lập tức, Dung Miên nghe thấy một giọng nữ xa lạ phát ra từ phía Chung Dập, sảng khoái nói đồng ý.
Sau đó cậu nghe tiếng cửa đóng, xung quanh Chung Dập cũng đồng thời yên tĩnh lại.
Dung Miên ngây người một chút hỏi: "Ai vậy anh?"
Chung Dập nói: "Là chuyên viên trang điểm."
Dung Miên: "Vừa rồi cô ấy chạm lên tóc anh."
Chung Dập nhất thời không phản ứng kịp.
Anh nhìn vẻ mặt của Dung Miên, mãi một lúc mới nhận ra ý cậu là gì, lập tức vui vẻ.
"Không phải.
Cô ấy nhìn trẻ vậy thôi, nhưng thật ra đã có một cô con gái bốn tuổi rồi."
Chung Dập: "Lu giấm nhỏ à, em không cần suy nghĩ lung tung."
Dung Miên vẫn không nói gì.
Chung Dập chỉ cảm thấy tính chiếm hữu của động vật nhỏ thực sự rất dễ thương.
Chung Dập cố nghẹn cười, khoa chân múa tay với Dung Miên: "Thật mà, không lừa em đâu.
Anh nhìn thấy ảnh rồi, cô bé cao đến đây nè.
So với lúc em là mèo con thì cao không ít..."
Dung Miên ngẩn ra, sau một lúc mới chậm rãi cúi đầu, khẽ à một tiếng.
Chung Dập dừng lại, phát hiện cảm xúc của người này có điều gì đó không đúng.
"Có chuyện gì vậy?" Chung Dập hỏi, "Em ăn hết xúc xích và thịt xông khói rồi hả?"
Dung Miên lắc đầu.
Chung Dập: "Hay là ăn hết đồ hộp rồi? Anh đặt đồ mang đến..."
Dung Miên vẫn lắc đầu.
Chung Dập còn chưa biết làm sao thì đã thấy Dung Miên hít một hơi thật sâu như thể đã hạ quyết tâm, nâng mắt lên, nhìn thẳng vào mắt mình.
Dung Miên có chút do dự hỏi: "Chung Dập, anh có phải là đàn ông không?
Chung Dập: "?"
Nếu người nói lời này không phải là Dung Miên, và nếu vẻ mặt của Dung Miên lúc này không nghiêm túc và chân thành như vậy, Chung Dập sẽ thực sự nghi ngờ Dung Miên đang muốn chửi mình không phải là đàn ông.
Chung Dập: "...Phải."
"Nhưng em là mèo." Dung Miên nhìn anh, chậm rãi và nghiêm túc nhấn mạnh: "Mèo đực."
Chung Dập: "...Anh cũng biết mà."
Chung Dập thực sự không biết trong đầu người này mỗi ngày có gì nữa.
"Có phải em nhớ bạn của mình không? Nhớ Khổng Tam Đậu sao?"
Chung Dập trầm ngâm một chút, mới nảy ra cái suy nghĩ này: "Em có thể mời bọn họ về nhà chơi.
Dù sao nhà chúng ta cũng rộng..."
"Chung Dập, đây là nhà của chúng ta."
Dung Miên thất vọng ngắt lời Chung Dập: "Ở trong nhà của chúng ta, chỉ có thể có mình em là mèo con thôi."
Chung Dập không dám nói gì nữa.
Dung Miên lại nhìn anh một cái, cúi đầu tiếp tục suy nghĩ hồi lâu.
Vẻ mặt thiếu niên thoạt nhìn vô cùng mờ mịt, giống như đang tự hỏi về một sự kiện trọng đại trong đời.
Chung Dập còn nghe thấy cậu lẩm bẩm: "Nhưng anh lại không thể biến thành mèo..."
Sau đó Chung Dập nhìn Dung Miên từ từ giơ tay lên rồi sờ vào cái bụng nhỏ phẳng lì của mình.
Thiếu niên ngẩng đầu lên, nhìn Chung Dập qua màn hình, lộ ra biểu tình vô cùng khó xử.
Dung Miên nói: "Nói cách khác, mặc dù trong tương lai chúng ta có thể giao phối, nhưng em không thể sinh mèo con cho anh được."
Chung Dập: "...?"
"Mặc dù anh không thể biến thành mèo nhưng em có thể biến thành người."
Dung Miên suy nghĩ một chút, sau đó ngước mắt lên nhìn Chung Dập, nghiêm túc hỏi: "Chung Dập, anh thì sao? Anh có thể sinh bảo bảo cho em được không?"
- -
Tác giả có chuyện muốn nói:
Chung 1: Anh không được..