Định Hải Phù Sinh Lục


Ánh dương chói rực xen kẽ qua bóng cây, chiếu vào gian phòng, sức sống đầu hè trỗi dậy bừng bừng.
“Tiểu sư đệ này, huynh còn nhớ hồi trước, mỗi lần đệ dùng xong Tâm Đăng đều phải mê man lâu thật lâu.”
Tạ An cảm thán: “Không ai dám nói chuyện với Võ thần, chỉ có tiểu huynh đệ Tiêu Sơn mỗi ngày là qua thăm hắn.”
Trần Tinh duỗi eo, bày trận thủ ngự Tâm Đăng xong làm cậu cạn sức, phải ngủ tròn ba ngày.

Nhưng nói sao thì vẫn tốt hơn ba tháng lần trước.
Hạng Thuật vẫn luôn trông chừng cậu, sợ cậu lại ngủ bất tỉnh như lúc trước, may mà sau mỗi lần nghỉ ngơi Trần Tinh tỉnh dậy rất nhanh, Hạng Thuật cũng đỡ lo phần nào.
“Đói quá.” Trần Tinh biếng nhác than thở, “Mùa hè ở Kiến Khang nóng chết đi mất, mà sư huynh này, huynh có thể cho ta biết vì sao linh khí trong sở trừ tà lại loãng thế này không? Xưa giờ người ta toàn chọn nơi linh khí dồi dào, còn huynh khen ngược, mọi người muốn tu hành học pháp thuật, còn phải chạy ra ngoài núi ngồi?”
Tạ An quạt mát giúp Trần Tinh: “Võ thần đề nghị, cấm đấu đá trong sở trừ tà, tránh người trẻ tuổi học pháp thuật không biết kiểm soát làm nổ phòng, hoặc tranh cường háo thắng mà đánh nhau.

Sư huynh ta bày pháp trận ngăn chặn linh khí bên ngoài, cũng dễ bề để mọi người trải nghiệm Vạn Pháp quy tịch là thế nào.”
“Uống nước nhớ nguồn, chỉ có thế họ mới hiểu ngày xưa tiểu sư đệ vất vả nhường nào.” Tạ An cười bảo, “Được rồi, nếu đệ đã tỉnh, lát nữa mọi người qua đây bàn bạc, tiền bối Tân Viên Bình có tới thăm đệ mấy lần đấy.”
Trần Tinh gật đầu, Tạ An đi rồi, Hạng Thuật bưng một bát mì thịt bò to lại đây, tay kia đưa đũa cho Trần Tinh.
“Cảm ơn.” Trần Tinh cười hân hoan, cậu đói sắp ngất tới nơi.
Hạng Thuật vừa nghe hai chữ “cảm ơn” thì hơi giận, cau mày chất vấn: “Đệ có ý gì?”
Trần Tinh vội vã xua tay: “Ta vô thức nói vậy thôi.”
Hạng Thuật khoanh tay nhìn ra phòng, hậm hực như một con sói, đoạn quay đầu dòm Trần Tinh, giục cậu ăn nhanh lên.
Trần Tinh biết người này chưa quen với Kiến Khang, mùa hè ở phía nam nóng hơn tái ngoại nhiều, nóng tới mức Hạng Thuật luôn cáu kỉnh, không phanh ngực hay để trần kèm một chiếc quần dài mỏng như hồi sống ở Sắc Lặc xuyên.

Mặc dù ở đây ai cũng mặc vải mỏng, song vẫn ăn vận chỉnh tề, Hạng Thuật đành phải nhập gia tùy tục.
“Mặn chết…” Trần Tinh vừa nếm một đũa đã chê, “sở trừ tà nên đổi đầu bếp.”
Hạng Thuật: “…”
Trần Tinh: “?”
Hạng Thuật lạnh lùng nói: “Ta làm cho đệ, trưa trời trưa trật không còn ai xuống bếp.”
Trần Tinh: “…”
Trần Tinh vội vàng sửa lời: “Bảo sao ngon quá chừng!”
Nhìn điệu bộ đó Hạng Thuật lại muốn tẩn cho cậu mấy cú, hết muốn ở trong phòng nên ra hàng hiên ngồi.

Trần Tinh chạy theo năn nỉ: “Ta sai rồi, huynh đừng giận! Lần sau bỏ ít muối hơn đảm bảo ngon ngất ngây!”
Hạng Thuật cáu kỉnh: “Mau ăn!” nói đoạn, hắn nghiêng người ôm đàn ra ngồi xếp bằng trước hiên, thử đàn mấy âm.

Trần Tinh vừa ăn mì vừa uống trà, bấy giờ mới phát giác Hạng Thuật nấu đồ ăn cho mình cơ đấy? Đây chắc là lần đầu huynh ấy xuống bếp nhỉ? Trước kia ăn gió nằm sương với cậu và Phùng Thiên Quân, mặc dù Hạng Thuật có cùng họ nướng thịt thỏ hoặc nai, nhưng không quá tỉ mỉ, no bụng là được, sau cùng vẫn là Phùng Thiên Quân phụ trách nướng.
Trong lẫn ngoài phòng yên ắng lạ thường, Trần Tinh tiếp tục xì xụp mì và uống trà, Hạng Thuật trầm ngâm một hồi thì quay lại nói: “Chúng ta thành công giải quyết Vương Tử Dạ rồi.”
“Đúng vậy.” Trần Tinh bưng trà cười toe toét, hai mắt sáng ngời, họ đã tiến thêm một bước tới chiến thắng sau cùng.
Hạng Thuật đàn mấy âm, tiếp tục suy tư, đoạn hỏi: “Ý đệ thế nào?”
Trần Tinh hơi rụt lại, sợ Hạng Thuật giận mình nữa, lần trước cãi nhau cũng vì vụ này, tuy rằng không quá mức gay gắt nhưng cũng là lần đầu mâu thuẫn sau khi ở bên nhau.
Hạng Thuật bảo: “Ta muốn nghe.”
Trần Tinh: “Mấy ngày qua, mọi người thảo luận rồi? Chưa nghĩ ra cách đúng không?”
Trần Tinh đoán chắc là Hạng Thuật đã bàn với Tân Viên Bình, Tân Viên Bình lại còn là đại trừ tà hơn năm trăm năm trước, kiến thức lẫn pháp lực hơn họ nhiều, mà chắc Tân Viên Bình cũng chưa nghĩ ra cách nào ổn thỏa.

“Sao đệ cứ nghĩ như thế?” Bây giờ Hạng Thuật giận thật, cố nén cơn tức: “Ta bằng lòng nghe ý của đệ, có chuyện gì thì nói! Can hệ gì nghĩ ra cách hay chưa? Chẳng lẽ hết cách, ta phải chấp nhận để đệ hy sinh? Đệ nghĩ ta là hạng người vậy sao?”
Hạng Thuật là người nhạy bén, vừa nghe liền biết Trần Tinh lại nghĩ chệch đi đâu, Trần Tinh vội nhận sai: “Xin lỗi, là ta không suy xét chu toàn!”
Hạng Thuật buồn phiền: “Đệ chỉ biết chọc tức ta, rõ là ta mắc nợ đệ.”
Trần Tinh cuống quít dỗ dành Hạng Thuật, Hạng Thuật đặt đàn qua một bên, sầm mặt đứng dậy bỏ đi mấy bước, lại bực mình quay đầu, nhíu mày nhìn cậu, ngầm hỏi còn không chịu theo ta?
Trần Tinh mỉm cười chạy tới nắm tay hắn, hai người cùng nhau tới thư các.
Mọi người đang ngủ trưa thì bị Tạ An càng già càng dẻo dai đánh thức, kéo từng đi họp, ai nấy cũng ngáp lên ngáp xuống.

Tiêu Sơn không cần nhìn đâu xa, trực tiếp ngồi cạnh Trần Tinh và Hạng Thuật, nằm lên đùi Hạng Thuật ngủ tiếp.

Hạng Thuật ruồng rẫy đạp nó đi chỗ khác, Tiêu Sơn xụ mặt nhìn Hạng Thuật, chuyển sang nằm lên đầu gối Trần Tinh.
“Đúng lúc đại trừ tà tỉnh dậy,” Tạ An nói, “già như ta còn không ngủ trưa, sao đám nhóc các ngươi cứ ngáp mãi thế?”
Phùng Thiên Quân: “Mới vào hè, không ngủ thì làm gì? Kiến Khang nóng gần chết, tới hè là mệt.”
Thác Bạt Diễm luôn mặc võ phục chỉnh tề, nhưng vẻ mặt đã hơi ngu ngơ.

Đây là lần thứ hai hắn trải qua cái nóng ngày hè ở phía nam, cũng đã chịu không thấu, liên tục nới lỏng cổ áo: “Đúng là nóng.”
Tân Viên Bình vào chỗ ngồi, cười bảo: “Cuối cùng cũng tỉnh, còn tưởng ngươi sẽ ngủ thêm mấy ngày giống Giả Sinh.”
“Giả Sinh?” Trần Tinh tỏ ra ngạc nhiên.
“Giả Nghị,” Tân Viên Bình nói, “không biết chuyện về hắn có được lưu truyền không, người nắm giữ Tâm Đăng ở thế hệ bọn ta vốn là hắn.”
“Giả Nghị!” Tạ An kích động, vội hỏi Trần Tinh, “Giả Nghị là tổ tiên nhà đệ?”
Trần Tinh cũng mù tịt, Tân Viên Bình giải thích: “Sức khỏe hắn không tốt, lại là người cai quản Tâm Đăng, không có hộ pháp hỗ trợ, nên không lâu sau đã từ trần.

Nhìn ngươi thì có vẻ chịu được nó.”
“Rốt cục Tâm Đăng là pháp bảo thế nào?” Hạng Thuật hỏi Tân Viên Bình, “Ta biết Tâm Đăng sẽ thiêu đốt ba hồn bảy phách.

Lúc trước Trần Tinh cũng bị thương rất nhiều, sau này liệu có ảnh hưởng nữa không?”
“Sao các ngươi không dùng pháp lực cộng nhiên?” Tân Viên Bình hơi kinh ngạc, “Ta thấy Trần Tinh dùng Tâm Đăng thì ngươi mới biến thành hộ pháp Võ thần, Tâm Đăng vừa thu ngươi liền thành người phàm.

Sao không dùng cộng nhiên để lấy sức mạnh?”
Hạng Thuật đã từng thử, nhưng sau đó trực tiếp hại Trần Tinh hộc máu, nên hắn không còn dám làm càn, muốn để Trần Tinh tự khống chế.

Vì vậy hắn giải thích với Tân Viên Bình, Tân Viên Bình mỉm cười: “Ta hiểu rồi, trong ba trăm năm Vạn Pháp quy tịch, có rất nhiều bí quyết tu luyện đã biến mất nên các ngươi mới không biết cách vận dụng.

Để ta dạy các ngươi sau, mọi người bàn việc chính trước đi.”
Tân Viên Bình có bối phận quá cao, lúc hắn nói chuyện không ai dám ngắt lời.

Đến lúc này, Trần Tinh mới lên tiếng: “Được rồi, ta thấy… tiền bối Tân Viên Bình, hay là chức đại trừ tà này để ngươi…”
Tân Viên Bình lập tức xua tay, mọi người cũng cản: “Trần Tinh làm là tốt nhất, đừng đùn đẩy nữa.”
Cuối cùng Trần Tinh vẫn phải miễn cưỡng vào khuôn, Tân Viên Bình bảo: “Giúp các ngươi giải quyết họa binh chủ xong thì ta đi, việc nào hỗ trợ được ta đương nhiên làm.”
Hạng Thuật: “Sau đợt tấn công của Vương Tử Dạ lên sở trừ tà, để bảo vệ pháp bảo và mọi người an toàn, ta tự tiện chủ trương, sau khi thương lượng với Tạ An, bọn ta tìm ra bí quyết được ghi lại trong sách cổ, bèn bày pháp vực cấm linh ở khu vực gần Đông Sơn năm dặm.


Ở đó, ngay cả tiền bối Tân Viên Bình cũng không thể hóa giao, nhưng nếu là các loại thần khí điều khiển bằng linh hồn như tên Xuyên Vân, Tâm Đăng, v.v… hoặc pháp bảo nhận chủ tương thích với linh hồn vẫn có thể dùng được.

Nếu có chỗ nào bất tiện, mong mọi người thông cảm.”
Mọi người đồng loạt gật đầu, hiểu cho hành động của hắn.

Trần Tinh không biết mũi tên Xuyên Vân của Thác Bạt Diễm lại lợi hại đến vậy.

Nhưng nghĩ kĩ lại, ngoài cậu và Hạng Thuật có thể dùng Tâm Đăng trong sở, họ còn có một thủ vệ nữa là Thác Bạt Diễm, hắn có đủ quyền để đối phó với mọi tình huống, Trần Tinh rất yên tâm khi giao cho hắn.
Trần Tinh gật đầu, đưa mắt nhìn Tạ An và nói: “Vậy mọi người nói đi, tình hình thế nào?”
Tạ An ra hiệu, Trịnh Luân đứng dậy mở phong ấn trên giá, mang Lạc Hồn chung ra đặt trước mặt Trần Tinh.

Trần Tinh cầm lên quan sát rồi gật đầu.
“Ba hồn của Vương Tử Dạ,” Phùng Thiên Quân nói, “đều bị chúng ta hút vào Lạc Hồn chung.”
“Tìm nơi thích hợp,” Trần Tinh nói, “thả hồn phách gã ra? Không chừng có thể thanh tẩy, hỏi gã vài chuyện.”
Vương Tử Dạ bị bắt, đây là thuộc hạ khốn nạn số một của Xi Vưu, gã tất nhiên biết rất nhiều, không chừng có thể gợi ý cho họ cách đối phó với Xi Vưu.
Tân Viên Bình nói: “Sức mạnh linh hồn của Vương Hợi quá mạnh, hay là nhốt gã vào trận pháp giữ hồn rồi mới tra hỏi.

Nếu tùy tiện thả ra, không phải bị mạch thiên hút đi luân hồi thì cũng là gã bỏ chạy, thậm chí chiếm xác người khác, không biết ai là ai, trái lại còn phiền hà hơn.”
Mọi người đều tán thành, Tân Viên Bình dù sao cũng từng là đại trừ tà, được tu luyện trong thời Vạn Pháp cường thịnh, tất nhiên đã đọc rất nhiều sách, hôm đó Trần Tinh thấy hắn cầm Thương Lãng châu gọi nước sông Hoài, tạo thành màn nước chặn lại Ma huyết, chỉ cần có người này góp sức, mọi người sẽ hành động thuận lợi hơn.
“Trận pháp giữ hồn?” Hạng Thuật nhíu mày.
Tân Viên Bình gật đầu: “Mấy ngày qua, ta đã xem sách cổ của các ngươi, nhiều pháp thuật phổ biến ở thời bọn ta hầu hết đều đã thất truyền sau ba trăm năm.

Chi bằng nhờ Ôn Triệt bổ sung giúp mọi người.”
“Phải rồi,” lúc này Trần Tinh mới nhớ ra, “Ôn Triệt đâu?”
Tân Viên Bình: “Chuyện này nói sau, lát nữa còn phải nhờ ngươi giúp ta một việc.”
Tạ An cười: “Có tiền bối ở đây, bọn ta nào dám múa rìu qua mắt thợ.”
Tân Viên Bình khiêm tốn: “Cũng không hẳn, Tâm Đăng có sức mạnh của Tâm Đăng, các vị cũng có sở trường của mình, huống hồ pháp lực đã biến mất ba trăm năm, tu luyện tới trình độ này đã lợi hại lắm rồi.” Dứt lời, hắn kêu mọi người cứ bàn tiếp.
Hạng Thuật ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Quỷ vương đâu?”
Sau trận hỗn chiến hôm đó, Tân Viên Bình đã đặt phong ấn, phân cốt long thành một ngàn lẻ tám mảnh và phân tán chúng khắp Thần Châu, đầu bị Hạng Thuật ném xuống đáy sông, Thương Lãng châu và quạt Thiên La cũng được thu hồi.
“Ta nhớ… chẳng phải Thác Bạt Diễm và Tiêu Sơn phụ trách đối phó gã sao?” Trần Tinh hỏi.
“Ờ! Ha!” Thác Bạt Diễm nhớ ra, “Chắc đang bơi ngoài biển? Bị ta tiễn tới phía đông rồi.”
Thác Bạt Diễm kể lại mọi chuyện, biểu cảm của mọi người hơi run rẩy, Trần Tinh nói: “Sớm muộn gì cũng quay lại, huống chi, mũi tên của ngươi thì sao?”
“Ngươi thử gọi nó về xem,” Hạng Thuật nói, “mọi người sẵn sàng, nhiều người đánh một Bạt, ta không tin nó có thể trốn thoát.”
Thác Bạt Diễm thôi thúc Lưu Vân Chân Tỉ mấy lần, ban đầu người trong thư phòng còn thủ thế đón địch, nhưng chờ tới bạc đầu cũng không thấy tên Xuyên Vân về, cả bọn bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Tiếp tục thôi.” Trần Tinh đề nghị, “Mọi người nghiên cứu xem phải bày trận thế nào để thả Vương Tử Dạ ra, rồi mới tính tới chuyện thanh tẩy.”
Tạ An: “Nếu theo thiên thời, tốt nhất là ngày Lục Âm.”
“Địa Lôi Phục, nhất dương sinh(*),” Trần Tinh than thở, “lâu tới vậy à.”

(*) quẻ Địa Lôi Phục, Phục theo Lịch số là Đông Chí, vạn vật trên đất chết cóng, dưới lòng đất phục sinh, chuẩn bị cho một mùa xuân mới (tham khảo tại đây)
Cậu hiểu chứ, muốn ngày âm khí cực thịnh, dương khí phục sinh thì phải đợi tới Đông Chí.

Tân Viên Bình nói: “Theo hướng đi của mạch địa, tiêu diệt trái tim Xi Vưu là quá trình tất yếu.

Nhưng trongMa tâm đã ngưng tự hai hồn thiên và địa, giả sử chúng ta loại bỏ Ma tâm…”
“Chính xác,” Hạng Thuật cũng đang lo việc này, “Ma hồn của Xi Vưu nhất định sẽ bỏ chạy, làm sao giải quyết gã trong một lần cũng là vấn đề.”
Trần Tinh hỏi: “Trận pháp giữ hồn ngươi nói dùng được không?”
Tân Viên Bình gật đầu: “Có thể thử, nhưng muốn bày trận pháp này cần có thời gian, không gấp được, còn phải nghĩ cách che mắt Xi Vưu, bởi gã có thể thông qua mạch Địa giám sát chúng ta.”
“Phải rồi,” Tạ An chợt bảo, “mấy ngày trước Phùng Thiên Quân có tới cung Huyễn Ma một chuyến, tiểu sư đệ, đệ đoán xem chuyện gì xảy ra?”
Trần Tinh: “?”
Hạng Thuật không đi nhưng đã biết kết quả từ họ, hắn đáp thay: “Cung Huyễn Ma biến mất rồi.”
Ba ngày trước, trong lúc Trần Tinh hôn mê, Tân Viên Bình biến thành giao chở Phùng Thiên Quân tới chiến trường Phì Thủy, tìm ra lối vào theo lời Hạng Thuật, nhưng vào rồi lại không thấy cung Huyễn Ma đâu.
“Không chừng đã dùng pháp thuật,” Phùng Thiên Quân nói, “dời cung Huyễn Ma đi rồi.”
Vậy là lại có thêm vấn đề, Trần Tinh bắt đầu đau đầu, nhưng nghĩ tới chuyện lần trước, cậu nói: “Chắc là Vương Tử Dạ bị chúng ta bắt, Xi Vưu sợ bại lộ vị trí của mình, hmm… nhưng ta đoán, sớm muộn gì gã cũng xuất hiện.

Chỉ cần Phù Kiên quyết định khai chiến, gã tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
Hạng Thuật nói tiếp: “Có lẽ gã sẽ ẩn mình chờ thêm mấy trăm năm, hoặc hơn một ngàn năm.”
Trần Tinh: “Vậy đành hết cách, nếu gã không chịu lộ diện sẽ khó tìm lắm.”
Mọi người đồng loạt gật đầu, Trần Tinh nhìn Hạng Thuật với vẻ ngờ vực, nghĩ bụng Xi Vưu biết khó mà lui, tạm thời không hiện thân chắc huynh sẽ thích lắm nhỉ.

Họ nghĩ vậy cũng phải, đường nào thì đại ma thần này cũng đã chờ cơ hội sống lại ba ngàn năm, bây giờ đợi thêm một hai trăm năm nữa, xử lý hết bọn họ rồi mới tiến hành kế hoạch cũng chẳng phải vấn đề gì lớn lao.
Như vậy, cậu và Hạng Thuật có thể tiêu dao hạnh phúc mấy chục năm, không còn phải bận tâm lo lắng, chẳng qua tới lúc hai người họ qua đời, thế hệ mai sau sẽ phải vất vả lắm.
Nếu được, họ vẫn cần chuẩn bị trước.
Tân Viên Bình bảo: “Nếu được, Tạ An hãy giúp ta tìm một số trợ thủ có tư chất tốt, vừa hay có thể truyền vài trận pháp cho các ngươi.

Ta cần nửa năm để bày trận.”
Tạ An đương nhiên đồng ý.
Hạng Thuật cân nhắc một thoáng, lại hỏi: “Như vậy, chúng ta quay lại vấn đề trước đó, tiền bối Tân Viên Bình nghĩ thế nào?”
“Ta không biết,” Tân Viên Bình nói, “ta không rành về thần binh này, thời bọn ta không cần đối phó với Thiên Ma chuyển thế.”
Lần nào bàn tới đúc Bất Động Như Sơn là y như rằng họ lại vào ngõ cụt, nhưng lần này, Trần Tinh đột nhiên lên tiếng: “Về Bất Động Như Sơn, ta có mấy lời muốn nói.”
Mọi người lập tức giữ im lặng, dồn mắt về Trần Tinh, ngay cả Tiêu Sơn cũng thức dậy.
Trần Tinh trưng cầu ý kiến Hạng Thuật, Hạng Thuật chần chừ một lúc rồi cũng gật đầu, sẵn sàng nghe ý tưởng của Trần Tinh, không còn nổi nóng khi nghe về đúc kiếm nữa.
“Ta nhớ là,” Trần Tinh nói, “lúc Định Hải châu vỡ, thời gian đảo ngược, Xi Vưu đã dùng pháp thuật có tên là ‘phân hồn’, dời hồn mình vào cơ thể Hạng Thuật?”
Hạng Thuật cũng nhớ ra, bèn “ừ” một tiếng: “Gã chọn ta, hay nói đúng hơn là chọn Định Hải châu làm cơ thể mới.”
Trần Tinh: “Vậy thì, có thể dời hồn sang nơi khác.”
Tân Viên Bình: “Theo lý là được.”
Trần Tinh: “Mà Tâm Đăng gắn liền với linh hồn.”
Tạ An cau mày: “Nhưng mà tiểu sư đệ, đệ muốn phân hồn nào ra? Thiên hồn, địa hồn hay nhân hồn?”
“Không,” Trần Tinh tất nhiên không thể bỏ bất kỳ hồn nào của mình, không thì cậu sẽ dớ dẩn mất.
Hạng Thuật vẫn đang suy ngẫm, Trần Tinh hỏi hắn: “Huynh còn nhớ lúc chúng ta ở trong ý thức của tiền bối Tân Viên Bình không?”
Hạng Thuật: “?”
Hạng Thuật nhìn Trần Tinh, hai người đã ở bên nhau rất lâu giúp đôi bên hình thành sự ăn ý kỳ lạ, nghe cậu nói hắn tức khắc hiểu ra, đó chính là quá trình biến thành rồng.
“Ừ.” Hạng Thuật nói, “Long lực nằm trong ba hồn, nên ta mới biến thành rồng.”
Trần Tinh nói với mọi người: “Nếu dùng pháp thuật dời hồn hoặc tách hồn giống của Xi Vưu, phân hồn ta ra, chẳng phải sẽ có hi vọng tách được Tâm Đăng sao?”
“Đúng!” Trịnh Luân hiểu ý cậu trước tiên, “Tiếp đến dùng Tịnh Quang Lưu Ly hút lấy Tâm Đăng!”

“Nhưng nếu làm vậy,” Tân Viên Bình bảo, “ngươi sẽ mất đi Tâm Đăng, hoàn toàn thành người phàm.”
Tân Viên Bình không hề biết muốn đúc Bất Động Như Sơn phải lấy mạng Trần Tinh, hắn lấy làm tiếc: “Ngươi chấp nhận ư?”
Hạng Thuật thì thầm: “Có lẽ thực sự làm được…”
Thực ra Trần Tinh cũng có chút do dự, Tâm Đăng đã ban sức mạnh bảo vệ thế gian cho cậu, tách ra như thế liệu có phải trốn tránh trách nhiệm hay không? Song khi cậu ngẫm lại, không làm vậy thì cậu phải nhảy xuống hố lửa để đúc kiếm, Tâm Đăng rồi cũng sẽ trở về kiếm mà? Cậu còn phải đánh đổi mạng mình nữa, so ra thì cách này thỏa đáng hơn.
Hạng Thuật nói: “Ta sẽ tìm cách, nhất định phải tìm cho bằng được!”
Hạng Thuật thoáng thấy được hy vọng, Trần Tinh muốn kêu hắn từ từ, bên ngoài đột nhiên có tiếng động lớn —
— Một mũi tên lôi Quỷ vương ướt đẫm đâm vỡ cửa sổ và bay vào phòng.
Mọi người: “……………………”
Ngay sau đó mọi người đồng loạt thi triển pháp thuật bao vây Quỷ vương.
Chiều hôm đó, Trần Tinh cùng Hạng Thuật theo Tân Viên Bình vào hậu viện của sở trừ tà.
Trần Tinh: “Tên kia to gớm! Lần đầu ta mới thấy Bạt to chừng ấy!”
Tạ An đã trói Quỷ vương bằng xích sắt, nhưng tên kia vẫn chưa biết thân biết phận.

Mọi người bàn bạc xong thì phân công Tư Mã Vĩ trông chừng nó, cả hai đều là Bạt, không chừng ông ta sẽ biết cách làm yên lòng Quỷ vương.  
“Ăn gì mà lớn thế nhỉ?” Trần Tinh khó hiểu hỏi Hạng Thuật.
“Ăn mì nhiều muối.” Hạng Thuật nói móc.
Tân Viên Bình bật cười, quay sang nhìn Hạng Thuật: “Thất bại nữa à?”
“Lỡ cho nhiều muối.” Hạng Thuật chán nản.
Trần Tinh: “???”
Tân Viên Bình dẫn hai người vào viện, gõ cửa phòng rồi gọi khẽ: “Tiểu Triệt ơi?”
Không ai đáp lại, Trần Tinh đã đồng ý với Tân Viên Bình tới gặp Ôn Triệt trước, lúc họ trở về từ Cối Kê, Ôn Triệt vẫn chưa hoàn toàn bình phục.

Tới giờ Trần Tinh vẫn thấy rất lạ, nhờ cậu thanh tẩy Ôn Triệt, nhưng máu Ma thần trong người y chưa bao giờ hoành hành trắng trợn, y cũng không mất lý trí.
Tuy nhiên sau khi tỉnh lại, Ôn Triệt vẫn giam mình trong phòng cả ngày, không gặp một ai.

Để phòng hờ, Trần Tinh cần tới xác nhận một chuyến.
“Tiểu Triệt,” Tân Viên Bình kiên nhẫn gọi nhỏ ngoài cửa, “đệ đừng giận, ta sẽ bồi thường cho đệ mà.”
“Ngươi còn tới làm gì!” Ôn Triệt cả giận đuổi người, “Cút cho ta!”
Trần Tinh hết hồn, vội nhìn sang Hạng Thuật.

Tân Viên Bình tiếp tục gọi: “Người nắm giữ Tâm Đăng và Võ thần của y tới thăm đệ.

Hay ta quỳ xin lỗi đệ nhé? Ta ra ngoài quỳ ngay đây.”
Vừa dứt lời, Tân Viên Bình lập tức ra viện quỳ xuống đất.
Trần Tinh trố mắt ngoác mồm, thầm nghĩ đúng là đàn ông tốt.
Trên mặt Tân Viên Bình vẫn còn lớp vảy giao khá mờ, cơ thể có chiều hướng thối rữa do tác động từ hai loại sức mạnh của giao long và máu Ma thần, Trần Tinh tạm thời không đoán được hắn là giao hay người.

Theo lý thì hắn biến thành giao, sau đó chết, mới bị Vương Tử Dạ chuyển hóa thành Bạt, hay cả ba đều là hắn?
Nếu đúng vậy thật thì Xi Vưu không hổ là thần, vị thần này đã dùng máu của mình tạo ra một loài mới, đây cũng có thể được xem là sức mạnh của tạo hóa.
Vậy còn Ôn Triệt thì sao? Trần Tinh nghi hoặc nhìn vào phòng, y là Bạt hay người?
Cậu toan đẩy cửa vào thì bị Hạng Thuật níu lại.
“Bà chủ tiền trang Đông Triết,” Hạng Thuật lên tiếng, “gia phụ khi còn sống đã gửi mười vạn lượng hoàng kim tại tiền trang các ngươi, nếu ngươi còn không ra, ta lập tức rút hết tiền.”
Trần Tinh giờ mới nhớ còn có vụ này, Hạng Thuật nói tiếp: “Ta có bằng chứng gửi tiền, cô vương kêu người mang tới, nhét vào cửa sổ cho ngươi xem nhé?”
Ầm, Ôn Triệt tông cửa, giận đùng đùng lộ diện trước mặt họ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận