“Mình đi đâu thế?” Trần Tinh thấy Hạng Thuật đưa mình rời khỏi Kiến Khang, vào thu xã, có rất nhiều người đang ngắm cảnh quanh thành, nhưng càng đi xa, người cũng thưa thớt dần, đi được thêm năm sáu dặm thì không còn ai nữa.
“Lên núi.” Hạng Thuật nghiêm giọng, chở Trần Tinh rẽ vào một con đường rừng.
Không còn ai ở đây, Hạng Thuật ôm eo Trần Tinh, buông lỏng cương ngựa, rồi ghì chặt cậu vào lòng mình, cúi đầu hôn cậu.
Trần Tinh bắt đầu buông thả hôn môi với hắn.
“Đệ thực sự muốn chơi kiểu này ư?” Hạng Thuật đè giọng uy hiếp, “Đừng có hối hận đấy.”
Hạng Thuật đưa dây cương cho cậu, thở hổn hển: “Đệ cầm ngựa, tùy ý mà chạy.”
Trần Tinh không dám nhúc nhích tí nào, chỉ run rẩy không ngừng, Hạng Thuật thì thầm: “Thế nào? Mắc cỡ hửm?”
“Jia…” Trần Tinh run giọng, nhẹ nhàng vung dây cương, ngựa bắt đầu chạy lộc cộc, xóc nảy chậm rãi khiến cậu cắn chặt răng.
“Không chạy nhanh được.” Trần Tinh nói.
“Jia!” Hạng Thuật thình lình quát, hai chân thúc vào bụng ngựa phóng về phía trước.
Trần Tinh: “!!!”
Hạng Thuật cầm lại dây cương, một tay ôm cậu, một tay điều khiển ngựa, ngựa dần tăng tốc, chẳng mấy chốc đã rời khỏi rừng.
“Đừng la to.” Hạng Thuật khẽ nói bên tai Trần Tinh.
Ngựa phi nhanh theo tiết tấu.
“Còn phải chạy nửa canh giờ.” Hạng Thuật khẽ nói bên tai cậu, “Sang năm mang đệ về Sắc Lặc xuyên nhé?”
Hạng Thuật thở gấp: “Mang đệ về thảo nguyên bạt ngàn, phóng ngựa rong ruổi cả ngày, từ lúc vầng dương lên đến khi ráng chiều buông xuống, tìm một chốn đồng hoang, hòa mình cùng đất trời.”
Chừng một canh giờ sau, vào lúc Trần Tinh nghĩ mình suýt chết tới nơi thì họ cũng đến một con suối dưới thác nước.
Hạng Thuật bế Trần Tinh xuống ngựa, cởi áo ngoài trải lên đất.
“Sẽ không có… ai ở đây đâu nhỉ?”
“Không đâu.” Hạng Thuật đáp.
Nơi đây linh lực dồi dào, dưới lòng đất chắc chắn có mạch địa luân chuyển, nên linh khí đất trời mới đậm đặc đến vậy.
Trần Tinh chỉ cảm thấy vui sướng tột cùng, Hạng Thuật bảo: “Lại đây, nơi này là động tiên.”
Từ trưa thu xã đương lúc nắng chói cho tới khi hoàng hôn trĩu nặng, Hạng Thuật mới giục ngựa chở Trần Tinh xuống núi.
Cộng nhiên xong, Hạng Thuật vẫn chưa hồi vị đủ, khoảng một ngày sau, vòng dây đỏ đã nằm trên tay mình, giờ đây hai người đều đeo vòng tay, như một đôi tình nhân nhỏ thân mật.
Trần Tinh biết nếu cậu không kêu ngừng, thì có lẽ chạng vạng hôm nay, Hạng Thuật đã phóng ngựa chạy loạn cho tới hết ngày rồi.
Tiếp cận trạm dịch, Hạng Thuật mới chịu tách khỏi Trần Tinh, Trần Tinh rệu rã thở phào một hơi, lúc xuống ngựa còn đứng không vững.
Hạng Thuật đỡ cậu bằng một tay, tay kia dắt ngựa vào trạm dịch để nghỉ qua đêm.
“Ngày mai đi thuyền tới Xích Bích.” Hạng Thuật bảo.
Bên trong trạm dịch sáng rực, Trần Tinh mệt tới mức không muốn ăn gì, Hạng Thuật thì tràn trề năng lượng, rót rượu cho hai người rồi gắp thịt cá đã rút xương cho cậu.
Trần Tinh hỏi: “Lại đi nữa à?”
“Gặp Vương Hi Chi và Tạ An,” Hạng Thuật nói, “không làm gì cả, mang đệ dạo chơi chung quanh.”
Trần Tinh gật đầu, qua đêm nay, hai người phải kìm nén thêm nửa tháng nữa, nghĩ đến là tâm trạng lại phức tạp vô cùng.
“Ăn nhiều lên,” Hạng Thuật nhắc nhở, “hôm nay chưa có xong, lát nữa còn đấy.”
Trần Tinh đỏ mặt, hai người ngồi trên giường con, thi thoảng lại có người dòm họ, Hạng Thuật vẫn ra vẻ bình tĩnh, cổ tay rắn rỏi đeo vòng dây đỏ kéo Trần Tinh vào phòng.
Hôm sau, họ đổi sang đi thuyền lên thượng du sông Hoài, đến núi Nam Bình thăm lại chốn xưa, rồi cưỡi ngựa lên sườn núi.
Vừa qua thu xã, cả Giang Nam đã bắt đầu se lạnh.
Hiện giờ Trần Tinh đang cưỡi ngựa, không sao quên được ngày hôm ấy, mệt thì mệt thật, song kích thích tột cùng, đặc biệt là tốc độ và độ xóc nảy lúc ngựa chạy như đang góp phần gia tăng cho sự dũng mãnh vốn dĩ của Hạng Thuật.
Hạng Thuật hỏi: “Đệ còn muốn hửm?”
Trần Tinh dở khóc dở cười: “Không không, huynh đừng cả nghĩ, còn mười ba ngày nữa… đúng là không sống nổi mà.”
“Đệ cũng bấm tay đếm ngày ư?” Hạng Thuật nói, “Còn tưởng chỉ có mình ta trông đợi.”
Trần Tinh nghiêng đầu và đáp lại hắn bằng một nụ hôn.
Hạng Thuật dừng ngựa và cúi đầu, hai người ngồi trên lưng ngựa mà chuyên chú hôn nhau.
Trên cao, bỗng có một người huýt sáo, trên con đường rẽ lên sườn núi, một cô nương cưỡi ngựa cười bảo: “Các ngươi tới muộn.”
Trần Tinh giật mình, người tới là Tạ Đạo Uẩn đang mặc nam trang! May mà họ không làm càn tại đây… mà hình như muốn làm càn cũng không được.
Hạng Thuật: “Thăm thú cảnh đẹp trên đường, nên tới chậm đôi chút.”
Trần Tinh biết Hạng Thuật có hẹn với khá nhiều người, hoặc là bọn Tạ An hẹn hắn, Hạng Thuật buộc ngựa ngay sườn núi, rồi hai người đi chầm chậm đi lên.
Tiêu Sơn đang đợi ở phía trước: “Ta còn tưởng hôm nay các ngươi không tới.”
Trần Tinh: “Còn ai nữa không?”
“Mọi người tới hết rồi.” Tiêu Sơn nói, “Ca ca, các ngươi đã đi đâu?”
Hạng Thuật nhấc chân, tự nhiên mà khoác vai Tiêu Sơn, một lớn một nhỏ rẽ lên đường núi.
Trước kia Tạ Đạo Uẩn không thường xuyên giao tiếp với Trần Tinh, chỉ thỉnh thoảng tới sở trừ tà thăm, lạ thay là nàng không thể thấy xa lạ.
“Thác Bạt Diễm, Phùng Thiên Quân và Thanh Nhi đều đã lên rồi.” Tạ Đạo Uẩn nói, “Lạ thật, sao ta cứ có cảm giác ngươi là một người bạn đã quen từ lâu?”
Trần Tinh cười: “Hai ta có duyên, ngươi muốn bái con nuôi của ta làm tiểu sư phụ ư?”
Tạ Đạo Uẩn sửng sốt, không hiểu sao Trần Tinh biết được chuyện này, nhưng có vẻ dù là Tiêu Sơn, Phùng Thiên Quân, Thác Bạt Diễm hay Hạng Thuật, thậm chí là Tạ An, còn có đôi Bạt nửa chết nửa sống kia đều nghe theo lời Trần Tinh, rõ ràng cậu là lão đại của sở, thế là nàng không thấy khó hiểu nữa.
“Y còn chưa đồng ý.” Tạ Đạo Uẩn bảo.
Tạ Đạo Uẩn không thích mấy chuyện như tu tiên, luyện đan, nhưng từ lúc luyện đạo pháp cùng các thầy trừ tà, cộng thêm Trần Tinh tận tình khuyên nhủ, nàng mới dần thay đổi cách nhìn.
Bên cạnh đó, có lần nàng theo Cố Thanh tới thăm Phùng Thiên Quân, thỉnh thoảng sẽ bắt gặp Tiêu Sơn đang luyện võ với Thác Bạt Diễm, nhất thời bị võ nghệ của Tiêu Sơn thuyết phục, nên thường lẻn vào học nghệ.
Sau khi Trần Tinh tiếp quản sở trừ tà thì vẫn làm theo quy định cũ, cấm tiệt mấy việc như luyện thuốc trường sinh, uống nước bùa, đồng thời cử các thầy trừ tà tới các quận huyện Giang Nam, gọi là luân phiên du học tại các địa phương, và cũng ban lệnh cấm bằng văn tự, cấm nhân danh thầy trừ tà mê hoặc bá tánh.
Cậu cũng cử người mới vào sở đi khảo sát tình hình từng huyện, dạy một số kiến thức cơ bản cho bá tánh, tẩy chay hủ tục mắc bệnh không trị mà chỉ uống nước bùa, ngăn chặn hành vi uống thuốc thủy ngân như cơm bữa.
Việc này giúp Tạ Đạo Uẩn không còn cho rằng thầy trừ tà chỉ biết giả thần giả quỷ.
Cơ mà nàng cũng chả hứng thú làm một thầy trừ tà, chỉ muốn học chút võ nghệ, nhưng được mưa dầm thấm đất nên cũng biết không ít chuyện.
“Họ bày trận trên núi,” Tạ Đạo Uẩn bảo, “sắp xong rồi.”
“Sư huynh ở trên đó ư?” Trần Tinh hỏi.
Trần Tinh là người cực kỳ dung dị, không hề có tự giác của một đại trừ tà, ngày ngày nói cười ha ha, lúc nào cũng ôm lòng hiếu kỳ, thấy thuộc hạ làm cái gì mình không biết liền chủ động hỏi ngắn han dài.
Điều hiếm thấy hơn là trong mắt cậu, nam, nữ, chó, mèo thậm chí là châu chấu, yêu quái trong vườn đều như nhau cả.
Lúc đầu tới Kiến Khang, có không ít sĩ tộc ghen tị với tên nhóc này, hà cớ gì một đứa trẻ chưa tới nhược quán đã được người người vây quanh, nào là Võ thần, hộ pháp, người Hồ, người Hán, ngay cả con nít nhỏ tuổi hơn lúc nào cũng kè kè bên cậu.
Tạ Đạo Uẩn là một cô nàng dũng mãnh, nghe được thì thấy chói tai vô cùng, dù là tiến cung, viếng thăm hay khám bệnh, hễ ngứa mắt liền quở trách, mấy người có ý kiến với sở trừ tà thì nói thẳng mặt xem, lén lút ở đây nghị luận người khác thì có gì hay? Thế là cô nàng chửi thẳng: “Mắc mớ gì tới mấy người?”
Về sau thân với Trần Tinh hơn, Tạ Đạo Uẩn không thể không thừa nhận, chẳng trách ai cũng thích cậu.
Hiếm ai được tận mắt trông thấy “Tâm Đăng” kia, nhưng trên người cậu thực sự có một vầng sáng ấm áp, cậu mang đến hy vọng, lời lẽ chân thành khẩn khoản, tôn kính chúng sinh.
Cậu là một người rực rỡ như hoa đào, làm người khác như được tắm gió xuân.
Tạ Đạo Uẩn liếc xéo Trần Tinh, bảo: “Chú nhỏ tới lâu rồi, đang chờ ngươi trên đỉnh núi đấy.”
Biết Tạ An đã tới, Trần Tinh lập tức nhẹ nhõm hơn nhiều, y luôn đáng tin cậy giống như Hạng Thuật vậy.
Tạ Đạo Uẩn chợt thấy buồn cười, Trần Tinh tỏ vẻ khó hiểu.
“Ngươi cười gì đấy?”
“Ngươi giống chú nhỏ của ta ghê.” Tạ Đạo Uẩn bảo.
Trần Tinh tha thiết nói: “Thế thì đề cao ta quá, ta có nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành người giống sư huynh.”
Tạ Đạo Uẩn: “Chú nhỏ hâm mộ ngươi lắm.”
Trần Tinh dở khóc dở cười: “Làm thầy trừ tà có gì đáng hâm mộ? Ngược lại là huynh ấy, bảo vệ cho bá tánh Đại Tấn, vất vả lắm thay.”
Mọi người đều tán thành điểm tương đồng của hai người, điểm khác biệt nằm ở chỗ Trần Tinh ôm một lòng chân thành của thiếu niên, còn Tạ An thì đã trải qua biết bao thăng trầm, bãi bể nương dâu, đã thấu triệt thói đời.
Chẳng trách sĩ tộc Giang Đông cảnh giác với cậu, bởi vì Tạ An dốc cả đời để đánh thuê chiêu binh, còn chủ trương chia lại ruộng đất, chuyển giao quyền lực cho hoàng thất Đại Tấn.
Một tên đã đủ mệt rồi, họ còn chẳng làm gì được y, bởi tên kia xuất thân từ Tạ gia – một trong hai nhà Vương-Tạ hiển hách nhất chốn kinh thành mà.
Bây giờ hy vọng duy nhất của các gia tộc Giang Nam chính là chờ Tạ An già đi, đợi y già chết thì bọn họ thắng.
Thế mà tự dưng xuất hiện một “Tiểu Tạ An” là sư đệ của y, lại còn là thầy trừ tà thân cận với Tư Mã Diệu… Mặc dù không chữa được chứng hói đầu của Tư Mã Diệu, nhưng hàng ngày tên oắt đó dắt theo ai?! Nghe họ gọi là hộ pháp, còn từng là Đại Thiền Vu mạnh hơn cả tên Phù Kiên ở phương Bắc!
Cả vùng Giang Nam nhất thời hoảng loạn, ở đâu có người ở đó có tranh đấu, heo chó còn choảng nhau, huống chi là thầy trừ tà?
Tất nhiên, Trần Tinh không hề biết chuyện này, Tạ An cũng chẳng hơi đâu bận tâm mấy chuyện rườm rà ấy.
Trần Tinh cũng cảm thấy Tạ Đạo Uẩn khá ân cần và thẳng thắn, trước giờ có chuyện đều nói thẳng, lần gặp trước cũng vậy, rất nhanh họ đã làm thân, cậu bèn hỏi: “Ngươi định làm thầy trừ tà à?”
“Không có hứng thú,” Tạ Đạo Uẩn đáp, “ta đính hôn rồi, nhưng phu quân tương lai của ta lại rất muốn bái ngươi học nghệ, tuyệt đối đừng nhận huynh ấy.”
Trần Tinh biết Tạ Đạo Uẩn có hôn ước với Vương Ngưng Chi – thứ tử của Vương Hi Chi, hôn nhân ở sĩ tộc bậc này liên đới rất nhiều trách nhiệm, không phải muốn đi là đi được.
“Hắn không đi được, nhưng ngươi có thể.” Trần Tinh thấy Tạ Đạo Uẩn thích xoay đao vung thương, cũng rất thích chữa bệnh cứu người, thích hợp làm thầy trừ tà hơn Vương Ngưng Chi nhiều.
Tạ Đạo Uẩn thở dài một tiếng rất khẽ, có vẻ cũng bất lực đủ điều, nàng hơi nhướng mày: “Cuộc sống còn nhiều điều phải đối mặt, không thể trốn tránh.”
Trần Tinh mỉm cười: “Ví dụ như? Vấn đề là gì?”
“Ví dụ như tóc của bệ hạ.” Tạ Đạo Uẩn nghiêm túc nói.
Trần Tinh bật cười, biết Tạ Đạo Uẩn vẫn muốn làm đại phu, như vậy cũng tốt.
Lên đỉnh núi, bọn Cố Thanh, Phùng Thiên Quân, Tạ An, Thác Bạt Diễm đều đã có mặt như lần trước họ tới Xích Bích, mà hôm nay – ba năm sau, đội ngũ của họ đã có thêm không ít người, ngay cả Ôn Triệt và Tân Viên Bình cũng có mặt.
Tân Viên Bình lau sạch pháp trận do Khổng Minh để lại, bố trí trận mới, Ôn Triệt đứng nhìn bên cạnh, cau mày bảo: “Mỗi lần vẽ pháp trận huynh đều qua loa hết sức, không thể cẩn thận hơn sao?”
Trần Tinh chưa thấy pháp trận kia bao giờ, nhưng nhờ có nền tảng đạo pháp nên vẫn xem hiểu được.
Trong mắt cậu, pháp trận mà Tân Viên Bình vẽ còn uy nghiêm và oai hùng hơn của Vương Hi Chi, phải nói là một kiệt tác vô cùng phi thường! Thế mà Ôn Triệt còn chê vẽ không đẹp?
“Lâu rồi không bày trận,” Tân Viên Bình lau mồ hôi, cười bảo, “chỗ nào xấu, đệ nói đi ta sửa lại?”
Ôn Triệt: “Chỗ này vẽ chưa thẳng! Phù văn rõ thế kia mà huynh không phát hiện à?”
Mọi người: “…”
Cố Thanh đứng bên cạnh thầm nhủ bà chủ này hung hãn quá trời, nàng nhìn Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân ra hiệu đừng can thiệp.
Tân Viên Bình chà tay, phóng thích pháp lực dọn sạch mặt đất thêm lần nữa, sau đó vẽ lại.
Hạng Thuật và Tạ An say sưa nhìn pháp trận, lúc thì liếc nhau, lúc thì âm thầm trao đổi.
“Thế này đẹp chưa?” Tân Viên Bình hỏi lại.
“Thôi thôi, cho huynh qua đó.” Ôn Triệt cau mày, ngoắc Trần Tinh kêu cậu đi qua.
Trần Tinh vào trận quan sát, hỏi: “Lúc nào thì bắt đầu?”
“Chờ một thời gian nữa,” Tân Viên Bình đáp, “đông chí hơn ba tháng sau, tới lúc đó toàn bộ hộ pháp đều phải có mặt, giúp ngươi dẫn dắt linh lực.”
“Pháp trận này từ đâu ra?” Trần Tinh hỏi.
Ôn Triệt: “Kết hợp với trận giam hồn, tự bọn ta nghĩ ra.”
“Tiểu Triệt nghĩ ra đó,” Tân Viên Bình cười bảo, “đệ ấy cực thông minh.”
Tạ An: “Đây là nơi linh khí đất trời hội tụ, lúc trước Trương Lưu đã dùng Định Hải châu hút hết pháp lực thế gian tại chỗ này.
Nay Vạn Pháp phục sinh, linh khí dồi dào, đủ để hỗ trợ pháp trận này vận hành.”
Trần Tinh nhớ lần trước trong núi Nam Bình chưa có linh khí, giờ mới thấy vùng này đắc địa thật, thế núi bọc quanh đài cao này trông hệt như ghế đế vương.
Một dòng sông dẫn theo sức mạnh mạch địa và thiên hội tụ vô tận trên đài cao, tạo thành vòng xoáy.
Ôn Triệt hiếm khi tỏ ra ngại ngùng, Hạng Thuật bảo: “Cho nên, chúng ta sẽ giam hồn của Vương Tử Dạ, tra khảo gã, sau đó mới tách hồn cho Trần Tinh?”
“Chính xác.” Tân Viên Bình đáp, “Do Lạc Hồn chung không thể tác động tới hồn phách của y, ba hồn bảy phách của Trần Tinh được Tâm Đăng bảo vệ từ khi sinh ra đến nay.
Chỉ có pháp trận này mới tạm thời tách được hồn phách khỏi cơ thể.”
Ôn Triệt có chút lo lắng: “Hồn lực của đại trừ tà rất mạnh, ta không chắc liệu pháp trận này có thể vận hành ổn định trong quá trình tách hồn không, chỉ còn cách cố hết sức thử một lần.”
“Làm sao có thể?” Trần Tinh dở khóc dở cười: “Hồn lực của ta hẳn rất yếu mới phải.”
Ôn Triệt: “Thời kỳ Vạn Pháp quy tịch, người dùng hồn để duy trì thắp sáng Tâm Đăng, trải qua trăm ngàn thử thách, hồn lực dần được tái tạo, ngày càng mạnh mẽ hơn.
Cũng như người tập võ, sức cùng lực kiệt, phục hồi dần dần.
Cứ liên tục lặp lại như thế sẽ chỉ càng kiên cố thêm thôi.”
“Nếu có gì bất ổn,” Hạng Thuật lo nhất vẫn là sự an toàn của Trần Tinh, “sẽ xảy ra chuyện gì?”
Ôn Triệt đột ngột nghiêm giọng: “Sẽ chết, các ngươi có sợ không?”
Tạ An: “Ầy… cái này, ta thấy khó xảy ra lắm.”
Trần Tinh lập tức nháy mắt kêu Ôn Triệt ngừng nói, song Ôn Triệt không hề quan tâm: “Dù khó xảy ra cỡ nào thì vẫn có khả năng.
Một khi pháp trận nổ tung, hồn phách của y sẽ bị mạch thiên hút đi.”
Hạng Thuật: “Khả năng xảy ra là bao nhiêu?”
“Không đâu,” Trần Tinh động viên, “mọi người đều ở đây, chắc chắn sẽ thuận lợi.”
Song bụng cậu thì nghĩ, toi rồi, lẽ ra Ôn Triệt không nên nói, dù khả năng là một phần Hạng Thuật cũng sẽ không cho phép cậu mạo hiểm.
Ôn Triệt: “Nhỏ lắm, chưa tới một phần.”
Hạng Thuật: “Đến lúc đó ta sẽ vào cùng đệ ấy.”
Trần Tinh: “!!!”
Ôn Triệt hơi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Tân Viên Bình.
Tạ An bảo: “Vậy thì khả năng pháp trận nổ sẽ tăng thành chín.”
Mọi người: “…”
Phùng Thiên Quân hắng giọng, thử làm dịu bầu không khí: “Đại Thiền Vu, ngươi phải tin mọi người.
Đã tới bước này rồi, mọi người chỉ cần gắng hết sức…”
Tiêu Sơn: “Ngươi nói nghe hơi sai, gắng hết sức mà vẫn chết cũng thôi đi, nhưng người chết không phải chúng ta mà là Trần Tinh, gắng hết sức ở chỗ nào?”
Phùng Thiên Quân gào lên: “Đừng có mà hố ta! Đại Thiền Vu sẽ đánh ta đó!”
“Tiêu Sơn!” Trần Tinh vừa thấu sắc mặt Hạng Thuật liền lên tiếng ngăn lại, “Đừng nói nữa, ngươi đang kích thích Hạng Thuật đấy.”
Thác Bạt Diễm: “Không còn cách nào khác sao?”
Hạng Thuật nhìn Ôn Triệt, nhưng y không trả lời mọi người mà suy tư một lúc, sau đó bảo: “Nhiều người, sẽ không làm pháp trận mất kiểm soát.
Nếu đã cộng nhiên, không chừng có thể giúp được.
Nhưng… nếu hai người cùng chết, sẽ không còn ai có thể tiêu diệt Xi Vưu, bọn ta có cầm Tâm Đăng cũng vô ích.”
Hạng Thuật: “Nếu ý trời đã vậy, cứ mặc Thần Châu bị hủy diệt đi.”
Tân Viên Bình cười phá lên, Ôn Triệt bình luận: “Được đó.”
“Tuyệt đối không được!” Trần Tinh bảo, “Huynh không thể lấy Tâm Đăng, đúc lại Bất Động Như Sơn rồi mới theo ta được sao?”
Hạng Thuật vẫn nhìn chằm chằm Ôn Triệt, y cân nhắc rồi bảo: “Được, ngươi vào đó cùng y, các ngươi đã có thuật cộng nhiên, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Mọi người im lặng một lúc, quyết định xong thì tan cuộc.
Hôm sau, vào đêm tết hạ nguyên, Tạ An cùng mọi người đi thuyền hoa trôi dọc theo sông Hoài.
Toàn thành đều tắt đèn như lần trước, Trần Tinh giơ Tịnh Quang Lưu Ly hướng ra sông và mặt trăng trên trời, Hạng Thuật ngồi ở đầu thuyền thổi sáo Khương.
Trăng sáng vạn dặm, theo Bộc Dương tính thì đêm nay là thời điểm trăng sáng nhất năm.
Ánh trăng bạc phản chiếu trên sông Hoài lan rộng khắp một vùng, sáng rõ như ban ngày.
Trần Tinh dùng Tịnh Quang Lưu Ly hút lấy ánh trăng, đất trời bỗng dưng tối sầm trong giây lát rồi vầng trăng xuất hiện trở lại, lần này Xi Vưu không hề xuất hiện.
“Đẹp quá.” Trần Tinh tán thán.
Hiện giờ Tịnh Quang Lưu Ly đang cất giữ ánh nắng, ánh trăng và ánh sao, hào quang tản ra khắp nơi, đẹp hơn trước gấp mấy lần.
Vầng sáng kia chầm chậm di chuyển như có sự sống.
“Ba loại ánh sáng.” Tạ An và Trần Tinh chụm đầu lại, ngâm cứu cả buổi.
Trần Tinh: “Tiếp theo là lấy Tâm Đăng.”
Việc quan trọng tiếp theo chính là pháp trận giam hồn vào đông chí, nếu không có gì bất trắc, Tạ An sẽ dùng Tịnh Quang Lưu Ly rút lấy sức mạnh Tâm Đăng, đến lúc đó Trần Tinh sẽ mất đi pháp bảo đã đồng hành cùng mình hơn hai mươi năm này.
Nhưng việc này lại dẫn đến một vấn đề khác – cậu đã cộng nhiên với Hạng Thuật, một khi mình mất đi Tâm Đăng, liệu Hạng Thuật có còn trở thành hộ pháp Võ thần mang thần quang được nữa không?
Họ cũng từng nghiêm túc thảo luận việc này, kết luận là, Hạng Thuật có thể sẽ mất đi sức mạnh này nếu dời Tâm Đăng đi.
Nhưng đồng thời, hắn sẽ khôi phục lại sức mạnh mà nhà mẹ mình được thừa hưởng từ Bất Động Như Sơn, trở thành hộ pháp Võ thần giống Ôn Triệt, cầm kiếm tiêu diệt Xi Vưu.
Sau khi tách Tâm Đăng ra, Trần Tinh vẫn có thể tu luyện mấy pháp thuật phổ thông như cũ.
Hiện giờ cậu không thể điều khiển lửa, sấm sét, gió và đất cùng các bí pháp khác như Tạ An, bởi vì Tâm Đăng bài xích các loại pháp lực này.
Tái ông mất ngựa, chẳng biết là phúc hay họa, sau khi tách Tâm Đăng ra, xuất phát điểm của cậu vẫn cao hơn hẳn các thầy trừ tà thông thường.
Lực cộng nhiên với Hạng Thuật sẽ không thay đổi, họa hoằn lắm thì coi như là thầy trừ tà mất đi một phần sức mạnh, họ vẫn có thể bổ sung cho nhau.
“Ngươi đang làm gì thế?” Cố Thanh nghiêng đầu nhìn Trần Tinh đang ghi chép.
Trần Tinh kích hoạt Tâm Đăng, vừa quan sát vừa ghi chú trên một tấm lụa.
“Vào ngày đông chí,” Trần Tinh nói, “Tâm Đăng sẽ tách khỏi ta, nhân lúc còn chưa mất nó, ta muốn ghi lại một số bí quyết cho đời sau, vậy thì mai này có người kế thừa, ít ra cũng biết đầu đuôi gốc ngọn.”
Cố Thanh cũng đang chăm chỉ học tập, nàng mở quyển [Y thuật trong đời sống hàng ngày] ra xem thật chăm chú.
“Ngươi quyết định gia nhập sở trừ tà cùng Phùng đại ca à?” Trần Tinh cảm thấy Cố Thanh rất vất vả.
“Vâng.” Cố Thanh đáp, “Ta chủ động yêu cầu huynh ấy làm hộ pháp của ta, học tập rèn luyện… Nhưng ta luôn cảm thấy mình không có thiên phú.”
Bên ngoài thư các, tuyết rơi trắng xóa một vùng trời, Trần Tinh và Cố Thanh nhìn nhau một lúc, Trần Tinh cười: “Không cần quá chấp nhất.”
Hộ pháp à, Trần Tinh thầm nghĩ, không ngờ có người sẽ vì tình yêu mà cố gắng trở thành một thầy trừ tà, đồng hành cùng Phùng Thiên Quân.
Nhưng rồi cẩn thận ngẫm lại, chẳng phải mình và Hạng Thuật cũng thế ư? Hồi trước Hạng Thuật cũng không biết gì, cuối cùng chấp nhận thân phận này, chỉ vì muốn bầu bạn và bảo vệ cậu.
Đông chí đến gần, Trần Tinh lại phải nhịn thêm chừng nửa tháng, trong lòng không nhịn được chộn rộn.
Vào đông, sau lần Trần Tinh bắt gặp Hạng Thuật mặc áo bào của người Hồ, đi tuần tra khắp sở trừ tà, dạy võ cho hàng chục hộ pháp trẻ tuổi dưới trời tuyết bay… Trần Tinh liền hận không thể ôm chầm hắn, quấn lấy hắn kêu hắn về phòng ngủ, trở về căn phòng ấm cúng với ngọn lửa hừng hực, cả hai hôn nhau đầy hồi hộp và bứt rứt.
Hoặc là Hạng Thuật khoác áo Hồ bó eo, để lộ bờ vai rộng, hắn ôm eo cậu, hở nửa người, còn Trần Tinh mình thì nằm dưới…
Không được, mình đang nghĩ gì thế này? Trần Tinh cật lực giúp mình tỉnh táo.
Cố Thanh đi sắp xếp sách cổ, Hạng Thuật từ bên ngoài tiến vào.
Hồi lúc đầu, ban ngày họ đều dính lấy nhau nhưng không được phép làm gì, như thế rất dễ mất kiểm soát.
Về sau Hạng Thuật chủ động cùng Thác Bạt Diễm dạy võ, cố ý giảm bớt thời gian ở cùng nhau, mới giúp Trần Tinh nhẹ nhõm hơn, trong đầu không chỉ toàn nghĩ về Hạng Thuật nữa.
Cậu đặt bát trà trước mặt Hạng Thuật, Hạng Thuật ngồi xuống uống một hớp trà, Trần Tinh giúp hắn phủi tuyết đọng trên vai.
“Các đồ đệ học hành thế nào?” Trần Tinh hỏi thăm, “Đừng mắng họ mãi, nhiều người còn lớn tuổi hơn huynh đấy.”
“Ta không phải Thác Bạt Diễm,” Hạng Thuật nói, “tính khí không tốt như người ta.”
Thật ra Hạng Thuật thấy dạy võ rất phiền, không phải ai cũng có năng lực học hỏi như Tiêu Sơn.
Nhưng hễ nghĩ tới nếu lỡ hắn và Trần Tinh đều đi, sở trừ tà sẽ trở thành thế lực quan trọng ổn định thiên hạ, cho nên hắn chỉ đành cố dạy.
Thác Bạt Diễm luôn là một người tốt tính, nhưng Hạng Thuật thì chưa chắc.
Song kỳ lạ là mặc dù hắn rất nghiêm khắc, mọi người vẫn thích hắn vô cùng, thường luôn miệng gọi loạn hắn là “sư phụ”, “sư tôn”, thỉnh thoảng còn kêu Trần Tinh là “sư nương”, Trần Tinh cảm thấy cách gọi này thú vị phết, cho nên cũng hay nói đỡ giúp họ trước mặt Hạng Thuật.
Hạng Thuật uống trà xong, có chút lơ đễnh, tầm mắt đảo quanh người Trần Tinh, cậu lập tức cảm nhận được Hạng Thuật đang kiềm nén xúc động ngồi sang đây để ôm hôn cậu và xốc tung quần áo của cậu.
“Mười ngày nữa,” Hạng Thuật khẽ nói, “sẽ nhanh thôi.”
Đã mười ngày trôi qua kể từ khi họ song tu, còn năm ngày nữa là đến mùng một, Trần Tinh cực thích ôm Hạng Thuật vào mùa đông, cảm giác da thịt khô mát cọ xát vào nhau cùng với cơ thể nóng bừng của Hạng Thuật khiến tim cậu đập thình thịch.
“Đừng nghĩ nữa,” Trần Tinh nuốt nước bọt, “sợ đến tối huynh không kiềm chế được.”
Cái khó nhất của việc song tu không phải là nhẫn nhịn, mà là hai người đều đang ở độ tuổi sung mãn, dù ban ngày có đè nén cỡ nào thì buổi tối vẫn dễ dàng sa ngã, mà một khi sa ngã thì nửa tháng qua liền thất bại.
Họ còn phải đẩy tới mùng một hoặc mười lăm tháng sau để gia tăng thời hạn.
Hạng Thuật không muốn chia phòng với Trần Tinh, tất nhiên Trần Tinh cũng không muốn.
“Mới từ chỗ Tạ An về.” Hạng Thuật đổi đề tài.
“Ồ?” Trần Tinh ngạc nhiên, “Mọi người đã nói gì?”
Hạng Thuật ngần ngừ, đặt bát trà xuống, ngón tay gõ nhẹ lên bàn.
“Sắp qua năm mới,” Hạng Thuật nói tiếp, “còn nhớ lần trước gần sang năm đã xảy ra chuyện gì không?”
“Đó là chuyện năm trước.” Trần Tinh nghĩ ngợi, chợt bảo, “Chờ chút, hình như ta tính sai.”
Hạng Thuật nói: “Không có tính sai.”
“Có mà.” Trần Tinh bắt đầu hồi tưởng, giơ ngón tay đếm.
Hạng Thuật bảo: “Không cần rườm rà như thế, đệ chỉ cần tính xem mình bao nhiêu tuổi.
Tính theo ban đầu, đệ đã hai mươi mốt, sang năm là hai mươi hai.”
Trần Tinh nhìn Hạng Thuật với vẻ ngờ vực: “Không, ta hai mười hai rồi, sang năm là hai mươi ba cơ.”
“Làm sao có thể?” Hạng Thuật cau mày, “Chờ đã…”
Trần Tinh: “Tính lại từ đầu đi cho rõ ràng.”
Mặc dù Trần Tinh không biết vì sao Hạng Thuật lại quan tâm chuyện này, nhưng cậu vẫn muốn làm rõ.
“Lần luân hồi đầu tiên, sau sinh nhật mười sáu tuổi, thu xếp hậu sự cho sư phụ xong thì ta xuống núi.” Trần Tinh nói, “Năm đầu tới Tương Dương rồi gặp huynh, năm mười bảy tuổi, ta ở Sắc Lặc xuyên.”
“Ừm, sinh nhật mười tám là thu xã, chúng ta ở Kiến Khang.” Hạng Thuật nhíu mày tự hỏi, tính tiếp, “Đầu xuân, chúng ta tới Lạc Dương, tiếp theo đã xảy ra rất nhiều chuyện; sau đoan ngọ, đệ ngủ ba tháng liền; sinh nhật mười chín tuổi, đệ ở Thọ Dương, đó cũng là ngày Phù Kiên tấn công.”
Trần Tinh: “Lần luân hồi thứ hai, ta vẫn gặp huynh ở Tương Dương, sinh nhật mười bảy tuổi, ta vẫn ở Sắc Lặc xuyên.”
“Không sai.” Hạng Thuật bảo, “Sinh nhật mười tám tuổi, chúng ta đã ngủ qua mất.
Cũng tức là một năm bị trộm đi đã trở lại.”
Trần Tinh trả lời: “Đúng vậy, nên là huynh tính sai rồi.
Lúc chúng ta vào mộng của Viên Côn khi còn ở trên biển, một năm kia đã trở lại.
Thu xã mấy ngày trước, chính là đêm sinh nhật ở Thọ Dương trong luân hồi đầu tiên.”
Hạng Thuật ngộ ra, một năm vào mộng đã gây rối loạn không nhỏ tới hắn, khiến hắn quên mất thời gian một năm kia.
“Phải.” Hạng Thuật nghi hoặc, “Nói cách khác, ‘số mệnh’ tự điều chỉnh đã xảy ra sai lệch.
Bởi đáng ra Phù Kiên đã phải xâm chiếm phía nam từ năm trước.”
Trần Tinh “ừ” một tiếng, bảo: “Trùng Minh cũng nói, chỉ cần chúng ta không ngừng tạo ra biến số, sẽ có thể làm nó chệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Đây có phải là sự đối đầu của hai loại lực lượng không?”
_____.