Khi Thành Nham và Giang Mộ Bình chuyển vào nhà mới, trời đã vào thu.
Bọn họ chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc tân gia đơn giản để ăn mừng nhà mới.
Hôm nay Thành Nham tan làm rất sớm, anh định đến trường đón Lâm Vi Kính.
Lâm Vi Kính chỉ có hai lớp buổi chiều, khoảng bốn giờ rưỡi Thành Nham đã đến, chờ cậu ở cổng trường.
Lâm Vi Kính vừa ra khỏi cổng đã thấy chiếc ô tô đậu bên vệ đường.
"Anh." Cậu mở cửa ngồi vào ghế phụ.
Học kỳ này Giang Mộ Bình không còn là giáo viên của Lâm Vi Kính nữa, Thành Nham hỏi cậu: "Giang Mộ Bình vẫn còn trên lớp à? Anh gửi tin mà anh ấy không trả lời."
Lâm Vi Kính nhìn đồng hồ đeo tay, "Chắc vậy, tiết cuối kết thúc lúc năm giờ."
"Em biết anh ấy dạy phòng nào không?"
"Sao vậy? Anh định đi tìm ảnh hả?"
"Ừ, hôm nay là ngày hạn của anh ấy, không lái xe, anh đón anh ấy về cùng luôn."
Lâm Vi Kính lấy điện thoại ra: "Anh chờ chút, để em hỏi thời khoá biểu của đám đàn em."
Phòng học cách cổng trường hơi xa, Thành Nham ghi tên ở chỗ bảo vệ, rồi lái xe thẳng vào trường.
Anh mở cửa xuống xe, nói với Lâm Vi Kính: "Em ở trong xe chờ anh, anh lên tìm anh ấy."
"Chúng ta chờ ở đây đi anh, còn đi lên làm gì."
"Chưa từng thấy dáng vẻ dạy học của anh rể em, muốn lên xem tận mắt."
Nghe thấy hai chữ"anh rể", Lâm Vi Kính vui vẻ cười ha ha.
Thành Nham vốn định lẻn vào lớp từ cửa sau, ai ngờ lướt nhìn quanh phòng học mới thấy không còn chỗ, tất cả vị trí đều đã đầy.
Anh chỉ đành đứng ngoài cửa đợi một lúc.
Giọng nói của Giang Mộ Bình từ bên trong truyền ra một cách rõ ràng, hắn đang phân tích vụ án cho sinh viên.
Cách sắp tới giờ tan học thành thử Thành Nham chờ bên ngoài không quá lâu.
"Giữ các câu hỏi vừa nêu làm bài tập hôm nay, viết các yêu cầu lên bảng đen, mỗi người phải làm một PPT xoay quanh vụ án này, chúng ta sẽ tiếp tục phân tích trong tiết học tiếp theo." Giang Mộ Bình nói, "Được rồi, tan học đi."
Hắn thu dọn đồ đạc trên bục giảng, các sinh viên lũ lượt giải tán, một sinh viên nữ để quên điện thoại d, xách túi đeo vai hớt hải chạy vào.
"Này, sao cậu quay lại?"
"Bỏ quên điện thoại.
Biết gì không, ngoài phòng học có một anh đẹp trai!"
"Anh đẹp trai? Đẹp cỡ nào?"
"Dù sao cũng rất đẹp trai, ngay cửa ấy, không biết đang đợi ai.
Mẹ ơi, đẹp trai chết mất."
"Thiệt không đó..."
"Đi đi đi, cậu ra ngoài nhìn phát là biết ngay."
"Tạm biệt giáo sư ạ ~ "
Sinh viên để quên điện thoại đi ngang qua Giang Mộ Bình, lên tiếng chào hắn.
Giang Mộ Bình gật đầu.
Thành Nham đứng dựa vào tường, cúi đầu chơi điện thoại, khi ngẩng đầu phát hiện sinh viên từ phòng học đi ra đều đang lặng lẽ đánh giá anh.
Phớt lờ ánh mắt của những người đó, anh đi tới cửa và nhìn vào trong.
Giang Mộ Bình đứng trên bục giảng, mở laptop trong tay, hắn cụp mắt, tập trung nhìn vào laptop.
Cô gái quay lại lấy điện thoại đúng lúc chạm mặt Thành Nham ở cửa phòng học, hai cô gái nhỏ hơi sững sờ đứng ở cửa.
"Xin lỗi." Thành Nham bước sang một bên.
Hai cô gái đưa mắt nhìn nhau, thoáng trao đổi ánh mắt, nháy mắt, giao tiếp bằng âm thanh chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy.
"Tớ đã nói là rất đẹp trai mà..."
"Tuyệt vời, tìm ai vậy ta..."
Nghe thấy động tĩnh bên này, Giang Mộ Bình hơi nghiêng đầu, nhìn lướt qua cửa.
Thành Nham ngước mắt, lướt qua hai cô gái để chạm mắt với hắn.
Giang Mộ Bình đóng laptop lại, bỏ vào cặp rồi xách cặp đi tới.
Cô gái đứng ở cửa nghe thấy tiếng bước chân đến gần phía sau, quay đầu lại nhìn: "A...!Giáo sư."
"Ừ."
Hai cô vội đi ra ngoài, nhường đường cho Giang Mộ Bình.
"Sao em tới đây?" Hắn đi tới chỗ Thành Nham nói chuyện với anh một cách rất tự nhiên, làm hai cô gái giật mình.
"Hôm nay anh không lái xe mà, cố tình tới đón anh đó.
Em gửi tin nhắn cho anh, bộ anh không thấy à."
"Ừ, vừa rồi anh đang dạy nên không xem điện thoại."
Hai cô gái nọ vẫn sững sờ tại chỗ hồi lâu, Giang Mộ Bình nhìn hai người họ: "Sao thế? Còn có chuyện gì à?"
"Không có! Tạm biệt giáo sư ạ!"
Hai người sánh bước trên hành lang, thu hut ánh mắt của rất nhiều sinh viên.
Dọc theo đường đi có không ít sinh viên chào Giang Mộ Bình, chào hỏi xong liền lén lút đánh giá Thành Nham bên cạnh hắn.
"Có phải sinh viên của anh chẳng có mấy người biết anh đã kết hôn không?" Thành Nham nói, "Sau này em có nên đến trường anh lắc lư nhiều hơn để gây chú ý không ta?"
Giang Mộ Bình bật cười, dừng bước lại, kéo tay Thành Nham.
Thành Nham cũng dừng lại, hôm nay anh mặc chiếc áo len màu đậm rộng rãi, dưới mũ áo len buộc một chiếc cà vạt giản dị, buộc lỏng treo ở cổ áo.
Kiểu phối đồ này có hơi chẳng ra gì, nhưng hiệu quả tốt ngoài mong đợi, vừa thời thượng lại đẹp trai ngời ngợi.
Cà vạt của Thành Nham lệch sang một bên, Giang Mộ Bình chỉnh lại giúp anh.
Họ đứng đối diện nhau, cử chỉ toát ra vài phần thân mật.
Sinh viên đi ngang qua càng nhìn họ một cách trắng trợn hơn.
"Anh có thể gây chú ý giúp em ngay bây giờ." Giang Mộ Bình nói.
Thành Nham mỉm cười, cố ý trêu hắn: "Nếu bây giờ anh hôn em thì sẽ gây tối đa sự chú ý luôn đó."
"Cũng có thể." Giang Mộ Bình sao có thể dễ dàng chịu trận, hắn trêu ngược lại Thành Nham, làm ra vẻ áp sát đến.
Thành Nham nhanh chóng trốn về sau, nhỏ giọng nói: "Ghẹo anh đó."
Giang Mộ Bình không trêu anh nữa, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc.
Thành Nham nói nhỏ: "Đường đường là giáo sư, giữa thanh thiên bạch nhật mà đùa giỡn dân nam, thật là không đứng đắn."
Giang Mộ Bình quay đầu, nhìn anh một cách sâu kín, thản nhiên nói: "Về nhà sẽ cho Thành tiên sinh mở mang kiến thức 'đùa giỡn dân nam' là như thế nào."
Món ăn trong tiệc tân gia đều được đặt sẵn trong khách sạn, họ mời rất nhiều người, ba mẹ, Lâm Vi Kính, Thiệu Viễn Đông, Nghiêm Thanh, Chu Dạng, Kim Hải Tân, với cả đồng nghiệp ở studio của Thành Nham.
Mẹ Giang đã đến từ sáng, đang bận rộn với Thành Nham trong bếp.
Giang Mộ Bình đang cắt tỉa cành hoa trong vườn, vừa tỉa vừa một nói chuyện phiếm với vài người bạn cũ của hắn.
"Nhà này được nha." Thiệu Viễn Đông nhìn lướt qua toàn bộ căn biệt thự có vườn hoa này, "Mua đứt một lần?"
Giang Mộ Bình đáp ừ.
Một tiếng "kẽo kẹt" vang lên, Thiệu Viễn Đông quay đầu lại nhìn.
Cánh cổng sắt trong sân bị đẩy ra, ba của Giang Mộ Bình từ bên ngoài đi vào.
"Chú Giang." Thiệu Viễn Đông đến đón, "Sao giờ chú mới đến, trong viện bận vậy à chú."
"Bận, bệnh viện nào mà không bận rộn." Ba Giang cười, "Đã lâu không gặp, Viễn Đông."
"Vâng đã lâu không gặp, chú khỏe không?"
"Rất khỏe."
Giang Mộ Bình đi tới: "Ba."
Ba Giang đưa bánh ngọt trong tay cho hắn: "Cầm để vào tủ lạnh, mẹ con đâu?"
"Trong bếp."
Ba Giang liền lấy bánh ngọt về: "Vậy để ba để cho."
Sau khi ba Giang đi, Thiệu Viễn Đông hỏi Giang Mộ Bình: "Ba ông sắp về hưu nhỉ?"
"Sang năm."
"Sức khỏe của chú Giang tốt thật, trông còn trẻ hơn ba tôi.
Này..." Gã vỗ Giang Mộ Bình, "Lúc trước ba ông kêu ông ly hôn với Thành Nham? Chuyện này có thật không?"
Giang Mộ Bình liếc nhìn gã: "Sao ông biết?"
"Mẹ tôi nói với tôi, bà nghe mẹ ông nói.
Vậy ra là thật hả? Ông ấy thật sự kêu anh ly hôn với Thành Nham?"
"Là nhắc tới."
"Tại sao? Ông ấy không thích Thành Nham?"
Giang Mộ Bình nói: "Ông ấy nghĩ tôi không thích Thành Nham."
Chu Dạng cười nói: "Show ân ái quá ít rồi."
Rượu quá ba tuần, khoảng chín giờ, tiệc tân gia kết thúc.
Thành Nham uống rượu nên không thể đưa Lâm Vi Kính về, anh định gọi taxi cho cậu.
Lâm Vi Kính nói: "Không sao mà, em tự đi tàu điện ngầm về."
"Muộn rồi, đừng đi tàu điện ngầm."
"Em là thanh niên trai tráng sợ cái gì."
Chu Vũ nói: "Em đưa anh Lâm về cho."
Mắt Lâm Vi Kính sáng lên: "Cậu mua xe rồi à?"
Chu Vũ gật đầu, cười ngượng ngùng: "Chỉ là ô tô điện thôi hà, nếu anh không chê thì để tôi đưa anh về."
"Có người đưa là tốt lắm rồi, sao tôi còn dám chê." Lâm Vi Kính thân thiết ôm vai câu ta, "Đồng chí tiểu Vũ, chắc cậu lớn hơn tôi, sao vẫn luôn gọi tôi là anh?"
Chu Vũ híp mắt cười: "Chẳng phải cho anh chiếm chút ưu thế sao."
"Vậy sao cậu không gọi tôi là ba luôn."
Chu Vũ quay đầu nhìn cậu.
"Đùa thôi..." Lâm Vi Kính nhét thịt mềm trên mặt cậu ta, "Giận à?"
"Không có.
Ba tôi đã qua đời rất sớm, anh Lâm, đùa vậy không vui đâu."
Lâm Vi Kính thu lại nụ cười: "Xin lỗi, tôi...!không biết..."
"Không sao." Chu Vũ chuyển vặn chìa khóa xe, "Đi thôi, anh Lâm.
Thầy Thành, tụi em đi trước a, cảm ơn đã chiêu đãi."
"Đi chậm thôi." Thành Nham nói.
Căn nhà lớn đã khôi phục lại sự yên tĩnh, ba Giang mẹ Giang ở thêm một lát, vẫn đang xem ti vi trong phòng khách.
Thành Nham và Giang Mộ Bình đang thu dọn tàn cục trong bếp.
Thành Nham đặt rượu khách tặng vào tủ rượu, Giang Mộ Bình đang rửa chéntrên bàn nấu ăn còn sót lại bánh ngọt, Thành Nham đi đến lấy ngón tay quét ít bơ rồi liếm một miếng.
Khi bánh ngọt được bưng lên bàn, mọi người đã ăn no, nên bánh còn dư rất nhiều.
"Bánh ngọt vẫn rất ngon, kem cũng được."
Sau khi Giang Mộ Bình rửa bát đi tới, cúi đầu nhìn chiếc bánh đã hoàn toàn thay đổi.
Hắn lấy một miếng giấy ăn, chậm rãi lau khô nước trên tay.
Thành Nham quẹt bơ, đưa ngón tay đến trước mặt hắn, "Nếm thử xem?"
Giang Mộ Bình nhìn ngón tay của anh không nhúc nhích.
"Chê em à?"
"Không có." Giang Mộ Bình cúi đầu, vừa định liếm, Thành Nham đột nhiên dùng ngón tay dính bơ quẹt lên mũi hắn, bôi kem lên chóp mũi hắn.
Thành Nham không nhịn được cười thành tiếng, cười đến run cả tay.
Giang Mộ Bình nhẹ nhàng nắm cổ tay anh, như cười như không hỏi anh: "Thú vị không?"
Lúc này, ba Giang vừa đi ra khỏi cửa, ông nghe thấy động tĩnh trong bếp, bước chân thoáng dừng lại.
Giọng của Thành Nham phát ra từ bên trong.
"Thú vị chứ, với anh thì cái gì cũng thú vị."
Nghe vậy, trên mặt ba Giang lộ ra nụ cười vui mừng, ông chắp tay sau lưng đi tới, khi đi tới cửa, đột nhiên dừng bước.
Môi Giang Mộ Bình cũng bị Thành Nham bôi kem lên, hắn tóm lấy tay anh, kéo anh về trước, hai người đối mặt trong một tư thế rất thân mật, mà hết thảy cảnh tượng lúc này đều rơi vào trong mắt ba Giang.
"Kem trên mặt anh, tính sao đây?" Giang Mộ Bình cụp mắt nhìn chăm chú vào anh.
"Lau cho anh." Thành Nham giả vờ lấy giấy ăn lau mặt cho hắn.
Giang Mộ Bình nghiêng đầu né đi, đuôi mắt nhàn nhạt quét qua.
Đối với chuyện ve vãn thế này, Giang Mộ Bình truyền một ánh mắt, Thành Nham có thể hiểu ngay.
Nhưng lúc này anh cố tình treo hắn, cho đến khi Giang Mộ Bình có chút thô bạo ôm gáy anh, khiến chóp mũi cả hai vô tình va vào nhau.
Thành Nham đầu tiên hôn lên chóp mũi dính bơ của Giang Mộ Bình.
Ba Giang ngoài cửa kinh ngạc, lập tức quay đầu rời đi.
Trong phòng khách, mẹ Giang mặc áo khoác vào, thấy ba Giang vẻ mặt phức tạp đi tới, khó hiểu nói: "Sao vậy?"
Ba Giang đưa mu bàn tay lên miệng, ho khan một tiếng: "Không có gì."
"Hai đứa nó bận gì trong bếp thế, sao không ra tiễn chúng ta." Mẹ Giang dứt lời liền đi về phía nhà bếp, ba Giang vội cản bà lại.
"Đừng qua!"
"Sao thế?" Mẹ Giang giật mình, "Hết cả hồn."
"Chúng ta đi thôi, không cần để ý tới tụi nó."
"Dù sao cũng phải nói với tụi nó một tiếng chứ."
"Tôi nói rồi."
"Hai cái đứa này..."
Thành Nham liếm sạch kem trên mũi Giang Mộ Bình, ánh mắt tập trung, ngước lên nhìn vào mắt hắn.
"Miệng thì sao?" Giang Mộ Bình mặt không đổi sắc nói.
Thành Nham hơi hé miệng, ngậm môi dưới Giang Mộ Bình, từng chút một hôn kem trên môi hắn.
Đầu lưỡi anh lặng lẽ thè ra, chậm rãi liếm láp khóe môi Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình đè mạnh sau lưng Thành Nham lại, ấn anh vào trong ngực mình.
"Ngọt không?" Hắn hỏi anh.
"Ngọt." Đầu ngón tay Thành Nham như nhũn ra.
KẾT THÚC..