Đính Hôn Khi Gặp Tai Nạn (Tình Cờ Yêu)

Cuối tuần sau đó, Larch thấy mình chưa bao giờ thực sự rối bời đến thế. Sáng thứ bảy Tye rủ “Mình đi chơi nào.” Cô yêu anh đến như vậy, nếu anh có rủ cô đi nhảy bungee thì chắc cô cũng sẽ đồng ý. Chừng nào cô vẫn còn bên anh, chẳng điều gì khác là quan trọng hết.

Hết lần này tới lần khác, cô hồi tưởng lại những nụ hôn giữa hai người. Miệng anh thật kỳ diệu - miệng anh trên miệng cô - cảm giác tan chảy chạy dọc sống lưng. Dù vậy, cuối tuần đó anh không hề thử hôn cô lần nữa, tuy rằng cô sẽ đón nhận những nụ hôn của anh, mà anh cũng không hề giả bộ coi như chuyện đó chưa từng xảy ra. Cho dù anh không thực sự đề cập đến những khoảnh khắc “gần gũi và riêng tư” đó, trong suốt chuyến đi chơi, anh lại nhắc tới chuyện về nhà sớm hôm trước.

“Trên đường vào anh đã hỏi bác Jane xem em thế nào và bác ấy bảo em đã dành cả sáng vui vẻ bận rộn trong thư viện.” Trái tim Larch rộn lên nhịp đập tươi vui. Tye có thường hỏi Jane về sức khỏe của cô không? Anh có quan tâm không? Dĩ nhiên là không rồi, con người chừng mực hơn trong cô cười nhạo, không phải theo cách mày muốn anh quan tâm đâu.

“Bác Jane bảo anh là em ở đó à?” Larch hỏi, quay đầu để nhìn anh khi anh quan sát con đường trước mặt.

“Nơi em vẫn ở thôi.”

Ờ - ôi! “Em đang gặp rắc rối, phải không?”

“Em không phải làm dù chỉ là nửa ngày! Thỏa thuận của chúng ta là trong vòng khoảng một giờ đồng hồ gì đó.”

“Đấy là lý do tại sao anh lại cáu đến thế à?”

“Chuyện đó và việc anh cho rằng lẽ ra em phải biết suy nghĩ hơn là đi đánh bóng thang gác.”

Larch có thể thấy tính thích tranh cãi mới được thức tỉnh của cô bắt đầu hăm hở đòi được tự do. Nhưng cô muốn tận hưởng khoảng thời gian bên anh - cô sẽ không nghĩ tới khoảng thời gian khi cô không còn ở cùng anh nữa. “Em không muốn tranh cãi với anh đâu, Tye.” Cô nói khẽ.

Anh quay đầu nhìn cô. “Điều đó có nghĩa là em sẽ nghe theo mọi lời chỉ dẫn của anh à?” anh hỏi, khóe miệng anh bắt đầu cong lên.

“Tất nhiên.” Cô nói dối.

Và trước lời nói dối trắng trợn của cô, anh phá lên cười. Dù vậy, anh vẫn bình tĩnh nói, “Hứa với anh là em sẽ không leo trèo thang gác trừ phi có Jane hoặc anh ở thư viện cùng em nhé.”

Larch nghĩ ý tưởng này hơi mang vẻ cấm đoán, vì rằng theo quy luật tự nhiên thì không thể nào với tới được mấy ngăn trên cùng giá sách trong thư viện mà không cần đến thang cách này hay cách khác. Nhưng cô vẫn không muốn tranh cãi, thế nên thay vào đó, hợp lý thôi, cô nghĩ, cô hỏi “Tại sao?”

“Vì Miles chưa cấp cho em “chứng nhận tự do”. Vì tất cả chúng ta đều biết em có thể leo lên thang rồi bắt đầu thấy chóng mặt. Chuyện đó vẫn xảy ra cả với những người không bị thương ở đầu. Em không muốn lại bị đập đầu lần nữa, phải không?”

Nhớ lại khoảng thời gian cô độc tồi tệ đó khi cô chẳng hề có chút ý niệm gì rằng mình là ai, nhớ lại cơn hoảng loạn đen tối của sự tuyệt vọng mà đôi lúc cô đã trải qua, Larch không hề muốn nếm trải lại điều đó một chút nào. Cô tuyệt đối không muốn liều phải chịu một cú va khác nữa vào đầu.

“Được rồi, em sẽ nghe lời anh.” Cô hứa. “Anh có nghĩ là em nên gọi cho Miles hỏi anh ấy xem khi nào thì em có thể gặp anh ấy không? Giờ thì không thể lâu hơn được nữa.”

“Không. Em sẽ gặp anh ấy lúc 3h thứ sáu tuần sau.”

“3h ngày thứ sáu!” cô nhắc lại, thấy có chút hụt hơi.

“Ở khoa dành cho bệnh nhân ngoại trú Roselands,” Tye xác nhận.

“Anh biết bao lâu rồi?” cô hỏi, thấy hơi giật mình mặc dù cô đã nói giờ thì việc cô gặp Miles khám lần cuối không thể chờ lâu hơn được nữa.

“Vài hôm.” Tye đáp.

“Anh không nghĩ đến chuyện bảo em à?”

“Lẽ ra anh đã nhớ từ hôm thứ sáu.” Anh nói, giọng thản nhiên.

Anh làm cho nó nghe như thể là anh đã nhất thời quên mất, nhưng cô biết rằng rất hiếm khi anh “nhất thời” quên.

Dù vậy cô cũng sẽ lấy làm lạ về khả năng chính mình có thể tạm quên đi cuộc hẹn đó khi mà, về tới Grove House, chị Hazel gọi điện lúc đầu giờ tối và Larch hoàn toàn quên không bảo chị cô về cuộc hẹn.

Mặc dù điều đó có thể được quy là do chị Hazel vẫn ở Đan Mạch lúc gọi điện chứ không phải ở nhà như Larch tưởng. “Chị còn ở Đan Mạch lâu à?” cô hỏi. Dù cho cô muốn được Miles tuyên bố vào hôm thứ sáu là cô đã hoàn toàn khỏe mạnh, cô biết rằng ngay khi anh để cô tự do, cô sẽ thực sự phải làm gì đó về việc rời khỏi Grove House, về việc rời khỏi Tye. “Ý em là,” cô nhanh chóng nói thêm, không thể chịu được ý nghĩ về việc ra đi, “chị sẽ về nhà sớm chứ?”

“Em ổn chứ?” Hazel vội hỏi.

“Tất nhiên là em ổn.” Larch hồ hởi nói với chị, rồi rời khỏi điện thoại, biết rằng cô không hề ổn chút nào. Ôi, sao cô có thể ra đi được cơ chứ? Nhưng, sau ngày thứ sáu, cô sẽ chẳng có cớ gì để ở lại cả!

Đêm đó Larch ngủ không ngon, nhưng tầm sáng cô đã quyết định rằng mình sẽ không nghĩ đến lúc rời xa Tye nữa. Thời điểm đó sẽ tới rất sớm thôi.

Tye có việc cần hoàn thành hôm đó, nhưng vẫn tranh thủ được thời gian để bảo cô mặc áo khoác vào. “Đi dạo quanh làng nào,” anh gợi ý.

Cô lưu giữ thêm nhiều ký ức. Đứng cùng Tye trên chiếc cầu nhỏ xinh. Tye choàng một tay trên vai cô khi anh xoay cô hướng sự chú ý vào một bụi cây ô rô nổi bật nhất đang đơm trái đỏ. Cô đứng yên lặng trong sự che chở của vòng tay anh, và mặc dù họ đứng nguyên như thế trong một lúc, như thể anh đã quên mất mình đang ôm cô, anh nhớ ra rất nhanh và bỏ tay xuống.

Trước đấy cô không thấy lạnh, nhưng lúc đó cô thấy lạnh. Lạnh và chán. Bụi ô rô nhắc cô nhớ rằng sang tháng sẽ đến tháng mười hai. Cô sẽ về nhà đón Giáng sinh. Cô không háo hức gì chuyện đó. Nhà không còn là nhà nữa rồi. Tye sẽ ở nơi đâu?

Anh lại đến văn phòng rất sớm hôm thứ hai. Nhưng khi Larch bắt tay vào làm trong thư viện, tim cô đập rộn ràng. Chồng sách vẫn đặt trên ngăn giá cao nhất đã được mang xuống và giờ đang nằm trên chiếc bàn lớn của thư viện. Cô thấy có một cảm giác yêu thương dành cho anh. Tye đã làm điều đó vì cô.

Anh trở về nhà ngay trước bảy giờ và chỉ cần nhìn thấy anh là cô đã lên tinh thần. Jane đã về nhà, họ vừa ăn tối xong khi Larch một mực cho cô hoàn toàn khỏe đủ để rửa mớ bát đĩa mà không cần để lại đến sáng cho Jane hay bà Lewis. Như một ngoại lệ, anh thừa nhận rằng có thể cô đủ khỏe để làm việc đó, nhưng ngược lại khăng khăng rằng “Anh sẽ tới giúp em một tay.”

“Anh không phải làm thế!” cô phản đối. “Em chắc chắn là anh có cả một cặp đầy những thứ mà anh muốn tiếp tục xử lý hơn.”

“Em từ chối để anh khám phá con người gia đình trong anh đấy à?”

Larch hướng về anh một cái nhìn biết nói. “Ai tranh cãi được với anh cơ chứ.” cô khụt khịt mũi vặn lại, thầm yêu cái cảnh cuộc sống gia đình lúc anh giúp cô mang chỗ bát đĩa bẩn vào bếp rồi anh lau khô trong khi cô rửa bát. Chúng là những khoảnh khắc cần lưu lại, cần nắm bắt, cần giữ lấy.

Họ đang tán gẫu theo một cách gần gũi làm sưởi ấm trái tim cô khi Tye tiết lộ rằng thứ tư anh sẽ đi xa một vài hôm.

“Ôi trời,” cô lầm bầm. Cô cần đưa bát đĩa cho anh, nhưng cứ theo bề ngoài mà xét thì mọi biểu hiện lên tinh thần ở cô ngay lập tức tụt xuống, cô sẽ không được gặp anh ít nhất là trọn hai ngày! Những cảm giác mất hứng biến thành nỗi khiếp sợ. Cô sẽ thấy thế nào đây khi mà, sẽ sớm xảy ra thôi, cô sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa?

“Em sẽ ổn thôi.” Tye cam đoan với cô, có lẽ anh hiểu cái câu “ôi trời” là do ý nghĩ về việc cô phải ở một mình trong ngôi nhà rộng lớn. “Anh nói chuyện với bác Jane rồi. Bác ấy sẽ ở đây từ sáng thứ tư cho tới khi anh về.”

“Không cần...”

“Anh nghĩ là cần,” anh cãi lại trước khi cô có thể nói xong. “Em đã đi được cả một chặng đường dài kể từ lúc anh gặp em lần đầu. Ngoài những vết sưng thâm tím mà em có, cái đau rồi việc khó cử động mà em phải chịu trong lúc cơ thể lành lại, anh biết chuyện đấy với em chẳng dễ dàng gì. Hẳn là phần lớn thời gian này hoàn toàn là cơn ác mộng. Nhưng giờ thì em gần như tới đích rồi.” Anh mỉm cười với cô. “Chiều anh đi nào, Larch.” Anh đề nghị với sự quyến rũ đủ làm đắm một con tàu chiến. “Hãy để bác Jane ngủ lại, rồi sau thứ sáu...” Anh dừng lại cười lần nữa trước khi nói tiếp, “Có thể anh sẽ hối tiếc về điều này, nhưng, tùy thuộc vào việc Miles cho em ra khỏi danh sách “cần tiếp tục chăm sóc”, anh sẽ cho phép em làm bất cứ điều gì em muốn.”

Larch phải cười lại với anh. “Em sẽ bắt anh phải giữ lời.” cô nhẹ nhàng trả lời, thêm vào vẻ thản nhiên hết sức có thể “Có biết khi nào anh về không?”

“Nếu em đang lo về cuộc hẹn tới bệnh viện thì anh sẽ về để đưa em đến Roselands.”

“Anh không cần làm thế đâu,” lòng kiêu hãnh của cô ngóc dậy tuyên bố. “Em có thể...”

“Không, em không thể. Anh sẽ ở đây tầm trưa thứ sáu.” Anh hứa hẹn.

“Anh đang rút ngắn công việc lại vì em.” Cô buộc tội anh, thấy đột nhiên khiếp sợ rằng công việc của anh đã bị cô phá rối, khiến anh phải làm bù buổi tối và cuối tuần.

“Em thôi thấy có lỗi đi được không?” anh vui vẻ yêu cầu. “Anh hứa với em là công việc của anh sẽ chẳng bị ảnh hưởng gì, mà nó cũng chưa từng bị ảnh hưởng tí nào cả. Trên thực tế,” anh nói tiếp, “công việc kinh doanh của anh đi từ thành công này tới thành công khác đấy.”

“Nhưng...”

“Không nhưng nhị gì hết. Anh sẽ ở đây đưa em đi gặp Miles,” anh cương quyết nhắc lại.

Cô vẫn đang thấy có lỗi, nhưng thay vì tranh cãi với anh, người cô yêu, cô nói “Nếu anh chắc...”

“Anh chắc chắn,” anh cắt ngang, rồi chăm chú nhìn cô khi anh khẽ nói thêm, “Anh trông đợi điều đó.”

Trước khi cô có cơ hội để phân tích dấu hiệu đó, hay để băn khoăn hoặc đúng ra là quyết xem liệu có gì cần phải phân tích hay không thì điện thoại trong bếp reo và Tye bước tới nghe. “Larch ở đây,” anh nói, rồi lịch sự hỏi, “Chị khỏe không?” trước khi chuyển sang đưa điện thoại cho Larch. “Là chị em.”

“Alo, chị Hazel.” Larch hồ hởi chào chị, rồi họ chuyện trò về những chuyện vụn vặt trong vài phút, tới khi Larch hỏi, “Chị vẫn ở Đan Mạch đấy à?”

“Cuối tuần này chị về nhà,” Hazel đáp. “Chị-” Chị ngừng lại. “Điều đó không quan trọng. Khi nào gặp chị sẽ kể với em,” chị nói.

“Nghe có vẻ quan trọng?”

“Đừng câu nữa đi,” Hazel bật cười.

“Chị lại được thăng chức rồi...?”

“Thế kể cho chị xem em đang làm gì.” Hazel từ chối để bị moi tin. “Em đang khỏe đấy chứ? Em không...?”

“Em khỏe.” Larch khẳng định với chị. “Thực ra, em chuẩn bị tới khám lần cuối vào thứ sáu.”

“Đừng có gà chưa đẻ đã đặt tên thế.”

“Thế giờ thì ai là gà mẹ đấy?” Họ cùng phá lên cười rồi kết thúc cuộc gọi. Chị Hazel, Larch đoán chừng, chắc cần nghiên cứu thêm gì đó.

“Chị em được thăng chức à?” Tye hỏi khi Larch đặt điện thoại xuống.

Chẳng có gì giống như là trắng trợn nghe lỏm cả. Dù vậy, vì anh đang ở cùng phòng, Larch nhận ra rằng anh chẳng có mấy việc nào khác để làm. “Nghe như thế thật,” Larch đáp. “Chị Hazel làm việc đủ chăm chỉ. Dù sao đi nữa thì chị ấy cũng có chuyện gì đó muốn kể cho em, nhưng lại không chịu kể cho tới khi chị ấy về nhà cuối tuần này.”

Tối đó nằm trên giường, khi mà, như giờ vẫn thường thế, Larch nhớ lại mọi giây phút chia sẻ tối đó với Tye, cô nhớ lại lời nhận xét “Anh trông đợi điều đó” của anh. Ý anh là anh trông đợi đến thứ sáu khi Miles tuyên bố cô khỏe như vâm để Tye có thể nói, Tạm biệt, thật vui khi được quen em?

Cô tái đi trước ý nghĩ rằng Tye không thể chờ đến lúc tống khứ được cô đi. Thế rồi cô nhớ lại anh đã một mực khăng khăng thế nào chuyện cô ở lại Grove House cho tới khi khỏe trở lại, rồi cô bắt đầu thấy khá hơn một chút. Nhưng đó là chỉ cho tới khi cô nhận ra rằng giờ đây cô đã khỏe trở lại rồi - thế thì cô còn quanh quẩn vì điều gì đây?

Cô nắm được những đầu mối để nhận ra, sau khi đi qua những cung bậc cảm xúc giằng xé của bản năng, rằng chính tình yêu ảnh hưởng tới những bản năng của người ta, sự nhạy cảm của người ta. Trên thực tế, tình yêu, tình yêu của cô dành cho Tye, đã khiến cô hoài nghi cái bóng của chính mình. Cô sẽ thành kẻ suy nhược thần kinh nếu cứ tiếp tục như thế này.

Cuối cùng Larch cũng ngủ thiếp đi, nhưng chỉ sau khi cô đã kiên quyết rằng mình sẽ không để ý từng ly từng tý mọi lời Tye nói. Dù cô cho rằng đúng là anh hiếm khi nói điều gì trái với ý anh, cô sẽ khiến mình phát điên nếu cứ mổ xẻ từng lời anh nói ra. Từ giờ trở đi, cô cương quyết, cô sẽ chấp nhận tất cả và mọi điều anh nói theo đúng cái vỏ bề ngoài của nó. Vì thế “Anh trông đợi điều đó” chỉ có nghĩa là như thế. Anh trông đợi được đưa cô đến viện hôm thứ sáu vì... Ôi trời, thôi đi. Mày lại làm thế rồi. Thôi đi nào.

Bất kể những hoài nghi đã quấy rầy cô suốt những giờ trời còn tối, Larch vẫn ngồi bên cửa sổ phòng cô lúc sáng sớm hôm sau để nhìn ô tô của Tye khuất dần dưới đường. Vỏ bề ngoài, cô nhắc nhở bản thân khi đứng dưới vòi hoa sen.

Cô ăn sáng rồi bắt đầu công việc trong thư viện, mỉm cười thấy những cuốn sách của ngày hôm qua đã lượn trở lại ngăn giá của chúng một cách thần kỳ, và giờ có một chồng sách mới đang nằm trên bàn thư viện.

Ngay trước mười hai giờ, Larch rời khỏi máy tính để đem một lô sách khác trở lại bàn thư viện thì nghe thấy tiếng ô tô chạy đến. Jane không bao giờ lái xe như thế! Larch liếc ra ngoài cửa sổ thấy một chiếc ô tô trông đắt tiền dừng ở cửa trước. Dịch sang cạnh cửa sổ, Larch tiếp tục quan sát khi một người phụ nữ lịch lãm ăn mặc đẹp khoảng bốn mươi tuổi ra khỏi ô tô tiến đến cửa trước.

Paulette mỉm cười dịu dàng với cô, như thể để làm dịu bớt những lời lẽ của mình, nhưng khi chị cất lời, “Em thân mến thứ lỗi cho tôi,” Larch biết cô sẽ không thích những gì mình chuẩn bị nghe. Chị ấy cũng vậy, khi Paulette tiếp, “Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ là Tye lại đặt bản thân vào tình thế mà, khi xúc cảm nồng nhiệt ban đầu đã nhạt đi, chú ấy sẽ thấy mình gặp vấn đề - tùy thuộc vào độ đeo bám của cô nàng, dĩ nhiên - khi mà chú ấy muốn sống - ờ - không vướng bận, như trước giờ vẫn thế. Đương nhiên là vì tôi đã gặp cô, tôi có thể thấy rằng...” Điện thoại reo; là di động của Paulette. “Tôi xin lỗi,” chị nói rồi lấy điện thoại trong túi xách ra.

“Vâng,” chị nói, rồi lại “Vâng,” lần nữa. Một nụ cười rạng rỡ và, “Em thích lắm! Anh có chắc là anh không muốn...? Được rồi, anh yêu.” Chị kiểm tra đồng hồ đeo tay. “Em sẽ đến chỗ anh trong 20 phút nữa. Gì cơ? Không, dĩ nhiên là không rồi! Em chả mơ lượn lờ đâu đấy gần Grove House.” Chị kết thúc cuộc gọi, cất điện thoại đi rồi đứng dậy. “Chồng tôi biết tôi quá rõ đi mà. Tôi cá là anh ấy nghĩ tôi đang trên đường đến đây và với củ cà rốt đong đưa trước mặt là bữa trưa tôi muốn ở nhà hàng yêu thích, anh ấy nghĩ tôi sẽ quên phắt mọi chuyện về cô tình nhân của Tye.”

Chị ấy đã đi ra cửa.

Larch thấy một sự thúc bách đầy hoảng hốt phải gấp rút bảo với chị sự thật thực sự. Nhưng vị khách của cô rõ ràng là đang vội đi ăn trưa với người chồng chị ấy yêu say đắm.

“Cô biết không, tôi thậm chí còn chẳng biết tên cô cơ đấy?” chị nói khi họ vội vã đi dọc theo hành lang.

“Larch. Larch Burton,” Larch đáp lời. “Paulette...” cô mở lời lúc họ ra đến cửa trước.

“Tôi xin lỗi qua thăm chóng vánh quá. Có khi hôm nào chúng ta ăn trưa nhỉ?”

“Tôi...”

“Trong khi đó tôi đến phải bay mất thôi!” Paulette bước qua cửa và chuẩn bị chui vào xe khi chị gọi với qua nóc xe tới một cô Larch đang bị choáng váng. “Lương tâm tôi thế nào cũng thắng và trước khi hết năm tôi sẽ thú nhận với anh chàng đó của tôi rằng tôi chẳng bén mảng chỗ nào gần Grove House cả vì tôi đã thực sự ở đó lúc anh ấy gọi điện, cá gì không?” Paulette lại phá lên cười lần nữa. “Bye nhé, Larch,” chị nói rồi đặt chân xuống, cùng tiếng gầm của động cơ, chị đi mất.

Larch đến thư viện nhưng quá choáng váng, quá sửng sốt với cuộc viếng thăm của Paulette để có thể tập trung vào công việc trên máy tính. Cô vẫn chưa hồi lại hẳn khi Jane ló đầu qua cửa để hỏi xem cô có thích bánh nhân gà cho bữa tối hôm đó hay không. “Cháu không sao đấy chứ?” Jane hỏi. “Trông cháu...”

“Cháu khỏe.” Larch nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.“Paulette Phipps có qua chơi.” Cô nhắc.

“À!” Jane thốt lên, như thể điều đó hoàn toàn giải thích được tại sao trông cô lại choáng váng đến vậy. Cuộc sống ở Grove House từ trước tới giờ vẫn luôn trầm lặng và thanh bình.

À, thực vậy! Vài phút trước, lần nữa lại ở một mình, Larch xét lại một lượt mọi điều chị dâu

Tye đã nói. Điều quan trọng nhất là Larch thấy cô có thể khá thích Paulette Phipps. Chị ấy cởi mở và chị ấy thân thiện nhưng Larch hoàn toàn có thể hiểu được tại sao Miles lại kể với người vợ “bà tám” của anh ít đến vậy. Những gì chị ấy biết, chị ấy sẽ buôn bán. Những gì chị ấy không biết, chị ấy sẽ đặt giả định và cũng lại buôn bán nốt.

Với những từ “tình nhân” và “đeo bám” lượn vòng vòng trong đầu, Larch thấy không tài nào tập trung hoàn toàn vào việc cô đang làm. Cô sung sướng được bỏ thư viện đấy đi ăn bánh mì kẹp cùng với Jane.

Họ quyết định đi dạo chiều đó, nhưng Larch không thể nào đi nhanh hơn những suy nghĩ của mình, để rồi trở lại sau cuộc đi dạo trong sự dày vò về tinh thần. Cô đang đeo bám ư? Tệ hơn nữa, vì Tye tốt bụng và tử tế, cô đang khiến anh không thể nói rằng cô đã quá khỏe đủ để ra đi ư?

Cô lên phòng, trong lòng dậy sóng khi những hoài nghi cùng “tình nhân” với chẳng “đeo bám” tiếp tục dồn dập tấn công cô. Những bóng ma hoài nghi kẹp chặt lấy cô, săn đuổi cô tới nỗi cuối cùng cô biết rằng mình chuẩn bị phải ra đi. Cô không, mà cũng chưa từng, thuộc trách nhiệm của Tye. Cô cũng chẳng muốn thế. Nhưng - cô sẽ đi đâu đây?

Cần được bận rộn, nhưng lại thấy quá bối rối để tập trung nhiều vào bất cứ việc gì, cô quay xuống dưới nhà. Cô gọt rửa rau quả cho bữa tối rồi bảo Jane rằng cô hoàn toàn lo được vụ đó nếu bà có bất cứ kế hoạch nào cho buổi tối.

“À, nếu cháu chắc chắn? Tối nay có cuộc họp ban tổ chức bán hàng từ thiện lễ Giáng sinh. Ta sẽ không phản đối xem qua vài thứ trước lúc đó.” Jane chấp thuận.

Jane đã ra khỏi suy nghĩ của Larch khi cô nghe tiếng xe Tye trên lối đi lúc sáu rưỡi. Cô thấy có lẽ cô nên nhắc với anh chuyện vợ Miles đã ghé qua thăm, nhưng cô lại thấy quá bầm giập để muốn bắt đầu một cuộc thảo luận - chủ đề là, điều mà Paulette bà tám đã nói tới. Dù sao đi nữa, vì rõ ràng là Paulette không nghĩ tới chuyện vội kể ngay về chuyến viếng thăm của chị ấy với chồng, Tye ít có khả năng nghe về nó trong một thời gian. Một cách chán chường, Larch biết rằng khi thời điểm đó tới thì cô đã đi lâu rồi.

“Ngày tốt lành chứ?” cô hỏi Tye lúc anh tới và tìm thấy cô trong bếp. Cô nhìn sang anh, vừa thấy anh thôi là trái tim cô đã xoay vòng.

“Chẳng thể phàn nàn gì được. Em thì sao?” anh đứng đó dịu dàng hỏi, tay cầm cặp, mắt nhìn gương mặt cô.

“Như mọi khi,” cô nói dối. “Em bảo bác Jane là em sẽ lo bữa tối. Anh thích ăn lúc mấy giờ?” cô hỏi, giọng có lẽ hơi cố tự nhiên để chống lại bất cứ điểm gì gợi lên rằng cô có thể sẽ bị cho là đang “đeo bám”.

Tye nhìn cô im lặng một lát. “Khi nào xong.” Anh trả lời rồi đi khỏi bếp, cô đoán là anh đi tắm rửa thay quần áo.

Larch cố gắng hết sức để tỏ ra tự nhiên khi cô với Tye cùng ăn tối sau đó. Nhưng mỗi lần có lời bình luận nào đó tự nhiên nghĩ tới chợt nảy ra trong đầu, cô lại thấy mình dừng lại để hỏi liệu lời bình luận đó nghe có vẻ đeo bám không, hay là đó có phải kiểu bình luận mà một cô tình nhân sẽ nói hay không? - thế rồi lời bình luận không bao giờ được nói ra nữa.

Tại sao cô lại ngạc nhiên khi Tye, vẫn tinh ý như mọi khi, để ý thấy có gì đó không được ổn lắm thì cô đã không thể nói được. Nhưng cô bị lôi ra khỏi những suy nghĩ chẳng vui vẻ gì khi sau đó, lúc họ đứng trong bếp tập trung xử lý chỗ bát đĩa bẩn, anh khẽ hỏi, “Có chuyện gì thế, Larch?”

“Có gì đâu.” Cô nhanh chóng trả lời.

Anh không tin cô, và rồi, đặt chiếc khăn lau xuống, anh nắm lấy vai cô và xoay cô lại đối mặt với anh. “Không phải em đang lo lắng về hôm thứ sáu đấy chứ?”

Anh nói thế cũng được, cô cho là vậy, biết chắc chắn rằng thứ sáu cô sẽ rời khỏi Grove House mà không bao giờ trở lại - ấy thế mà vẫn chưa mảy may có ý tưởng gì về chuyện cô sẽ đi đâu. “Trời ạ, không đâu,” cô đáp. “Em sẽ qua bất cứ bài kiểm tra nào anh Miles muốn đưa ra cho em với kết quả mỹ mãn!”

Tye mỉm cười đầy khích lệ. “Tinh thần thế chứ,” anh nói, thêm vào, “Nếu em đạt kết quả tốt sau đấy anh sẽ đưa em đi ăn tối để chúc mừng.”

Ôi, Tye, đừng làm vậy với em! Cô chẳng nghĩ được điều gì cô muốn làm hơn việc được ra ngoài ăn tối cùng anh. Nhưng anh thật tốt và anh xứng đáng được hưởng điều tốt đẹp hơn là có một người phụ nữ đeo đuổi và bám dính lấy anh.

“Em sẽ đạt kết quả tốt tới nỗi anh không tin được.” cô trả lời, hy vọng rằng anh sẽ không mất công đặt bàn. Cô sẽ không có mặt ở đó.

Họ cùng nhau rửa nốt bát đĩa, và trái tim cô đau đớn trước cái cảnh cuộc sống gia đình tuyệt diệu ấy. Cô thấy mình liếc nhìn đồng hồ trong bếp, gần như đếm từng giờ cho tới khi cô buộc phải lìa xa anh.

“Chị Hazel bị muộn.” Tye bình luận theo cái liếc nhìn của cô.

“Em nghĩ chị ấy bận việc gì đó.” Larch nhẹ nhàng đáp lại. Mặc dù vậy anh đã đúng; tầm này chị cô thường gọi điện rồi.

Larch đi cùng anh tới phòng khách. Cô biết rằng cô không bao giờ muốn rời xa anh, nhưng hoàn toàn nhận thức rõ rằng ngày mai anh sẽ đi xa và lần tới cô gặp anh sẽ là thứ sáu, khi anh về Grove House để đưa cô đến cuộc hẹn ở bệnh viện Roselands. Những cảm xúc của cô bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát. Tình nhân, đeo bám, ra đi, không bao giờ gặp lại anh nữa - tất cả rượt đuổi nhau vòng vòng trong đầu cô. Khi nào thì cô sẽ bảo anh rằng cô không định trở lại Grove House hôm thứ sáu? Khi nào...?

Cô chợt đứng bật dậy khỏi ghế. Cô không thể chịu nổi điều đó. “Em nghĩ là em sẽ đi ngủ!” cô nói một cách nhát gừng.

“Larch! Gì vậy?”

“Em không nghĩ là chị Hazel chuẩn bị gọi bây giờ.”

Larch đáp, vừa nói nhanh, vừa đâm bổ về phía cửa.

Mặc dù vậy, trước khi cô tới được đó, bằng cách nào đấy, Tye đã xoay sở để ra đến cửa trước tiên. Anh ngăn cô lại, nhìn chằm chằm xuống đôi mắt xanh xinh đẹp đầy bối rối của cô. “Chuyện gì đó đang làm em lo lắng ư?” anh hỏi.

“Đâu có đâu!”

“Em chắc là em không đang lo lắng về kết quả hôm thứ sáu em gặp Miles đấy chứ?”

“Chắc chắn. Thật đấy!” cô đáp. Điều xảy ra sau đấy, sau khi cô rời xa Tye, mới khiến cô phiền muộn. Làm sao cô có thể chịu được việc không gặp anh cơ chứ? “Em sẽ không lo lắng chuyện gì hết!” cô hứa hẹn, gắng gượng với giọng vui vẻ.

Anh không bị thuyết phục. “Em đau đầu à?” anh hỏi, không nhúc nhích lấy một ly khỏi vị trí chặn đường cô ra cửa.

“Em khỏe. Chắc chắn đấy. Có lẽ chỉ hơi mệt một chút thôi,” cô nói dối. Tye chăm chú nhìn cô thêm chừng mười giây, rồi anh đứng sang một bên mở cửa cho cô. “Chúc anh ngủ ngon,” cô nói nhanh rồi trượt qua khung cửa. Cô không nhìn lại, sẽ không nhìn lại, nhưng cô cảm nhận được anh vẫn ở bên khung cửa khi cô lao lên phòng.

Cô chẳng mệt mà cũng không muốn đi ngủ. Nói cách khác thì cô không mệt mỏi về mặt thể chất nhưng cô lại, ôi, quá kiệt sức vì cùng những suy nghĩ đánh bại tinh thần cứ xoay mòng mòng trong đầu cô.

Cuối cùng cô đi tắm rồi mặc đồ ngủ, tự nhủ rằng dù sao thì cô cũng đã biết rằng mình sẽ sớm ra đi. Chỉ là sau cuộc thăm viếng của Paulette hôm đó, chuyện cô không thể ở lại lâu hơn mới trở nên rõ ràng cụ thể.

Tình nhân. Đeo bám. Cô có đeo bám nhằng nhẵng tới nỗi Tye không thể đẩy cô đi không?

Ý nghĩ mụ mị đó cứ đập vào cô liên hồi. Khi điều này hành hạ cô, cô lại thấy giận chính bản thân mình, bởi bằng việc bỏ đi ngủ, cô đã gạt đi mọi cơ hội được gặp lại anh trước thứ sáu. Cô khó có thể xen vào buổi sáng sớm mai của anh, khi anh bận rộn chuẩn bị tới văn phòng.

Thứ sáu! Cô không muốn nghĩ về thứ sáu. Ôi, cô không lo lắng gì việc gặp Miles. Giờ cô thấy khỏe và có thể đoán trước được kết quả rằng anh ấy sẽ cho cô ra khỏi danh sách bệnh nhân của anh. Nhưng - cô định nói gì với Tye đây? Anh sẽ thở phào nhẹ nhõm chứ? Có thể - chắc chắn, quay trở lại câu trả lời không mong muốn.

Một cơn thổn thức khô khốc xâm chiếm lấy cô, thế rồi Larch buộc bản thân phải tập trung vào những vấn đề thiết thực. Vì giờ này cô vẫn chưa biết mình định đưa ra lý do gì với chị Hazel về việc không về lại nhà cũ của hai chị em nữa. Larch biết, vì cô không còn kiệt sức với công việc và đã khỏe trở lại, rằng cô không hề định lại sống dưới cùng một mái nhà với Neville Dawson.

Điều đó có nghĩa là sáng sớm mai cô cần phải nhấc điện thoại lên và bắt đầu cố gắng tìm phòng ở đâu đó. Cô nhận ra là không nhất thiết phải ở High Wycombe. Vì cô nhất quyết sẽ đi khỏi nhà, cô sống ở đâu chẳng được. Chị Hazel sẽ là một vấn đề; Larch biết điều đó. Xét đến việc cô là người đã ở nhà chăm sóc mẹ, chuyện đó không hề ngăn cản chị Hazel trông chừng cho cô em gái. Việc đó sẽ khó đây.

Và phần khó khăn nhất sẽ là nói lời vĩnh biệt với Tye. Nhưng, với cái từ “đeo bám” đáng ghét ấy không chịu ra khỏi đầu thì chẳng còn cách nào khác cả.

Larch đang ngồi bên cửa sổ trong bộ đồ ngủ với chiếc áo choàng nhẹ, những nghĩ suy chỉ tập trung vào người đàn ông cô sẽ gặp lại lần tới vào hôm thứ sáu nhưng sau đó sẽ không bao giờ còn lần nào nữa thì trong sự ngạc nhiên của cô, anh gõ cửa phòng cô rồi bước vào sau vài giây.

Trông Tye nghiêm nghị còn cô thì rời khỏi chỗ ngồi bên cửa sổ với ý nghĩ rằng cô đang gặp rắc rối với chuyện gì đó. Anh đã cởi áo khoác ngoài, nhưng anh đang làm việc hay chuẩn bị đi ngủ thì cô không biết. Điều cô biết, khi anh lặng lẽ đóng cửa lại rồi bước tới chỗ cô đang đứng, là anh có chuyện muốn nói với cô, rõ ràng là về vấn đề gì đó không thể đợi được tới thứ sáu.

Anh dừng lại khi còn cách cô chừng một mét ở chỗ mà thậm chí trong vùng khuất sáng của ánh đèn bàn bên giường, anh vẫn nhìn được nét mặt cô. “Chuyện gì...?” cô mở lời.

“Chính xác!” anh nói. “Gì cơ?” Larch nhìn anh chằm chằm, nhận ra rằng trông anh có vẻ dỗ dành hơn là giận dữ. “Chị Paulette đã nói gì làm em buồn thế?”

“Anh biết là hôm nay chị ấy đến đây à?” Larch thốt lên.

“Em không nói với anh.” Anh đáp lại. “Sao thế Larch?”

“Chuyện đấy - ờ...” Cô đã định nói dối mà bảo rằng cô quên bẵng đi chuyện đó, rằng cô quên mất chuyến thăm viếng của chị dâu anh. Nhưng Tye sẽ không chấp nhận điều đó. Paulette giống như một cơn lốc cuốn đến, tàn phá nơi nó đi qua, trong trường hợp này là sự bình yên trong tâm hồn Larch - và rồi, giống như cơn lốc, nó lại cuộn đi. Làm gì có ai quên được Paulette cơ chứ! “Chị ấy vừa gọi điện có chuyện gì à?” thay vào đó Larch hỏi, lập luận rằng vì lúc ăn tối Tye không biết gì về chuyến viếng thăm của Paulette và vì từ lúc đó anh chưa ra khỏi nhà nên hẳn là anh đã nghe qua điện thoại.

“Anh Miles gọi.” Tye chỉnh lại chuyện cô tưởng Paulette là người gọi điện.

“Hừm...” Larch lầm bầm, nhận ra rằng Paulette đã công khai chuyến viếng thăm của chị sớm hơn dự tính. “Chị Paulette chỉ ở đây có một lát...”

“Nhưng chỉ trong một lát đó chị ấy đã làm được việc là khiến em buồn phiền ư?”

“Không hề.” Larch chối. “Em thấy chị ấy là người rất dễ mến.”

“Chị ấy đúng là dễ mến.” Tye đồng tình. “Trong thâm tâm chị ấy đúng là một phụ nữ nồng nhiệt và rộng lượng. Không may là chị ấy là quý bà mà phần tế nhị lại bị thay thế bởi khả năng liên tục gây phiền phức thuộc hàng khủng.” Larch thấy đôi môi cô giật giật. Cô để ý thấy trên khuôn miệng tuyệt đẹp của anh cũng có dấu hiệu của một nụ cười. “Thế kể cho anh nghe, cái mẩu thiếu tế nhị cụ thể mà chị Paulette đã hạ em đo ván hôm nay là gì thế?”

“Đâu có tệ thế!” Larch thấy cô phải phủ nhận điều đó, nhưng lại nhận ra là đã quá muộn vì cô vừa mới thừa nhận Paulette đã hạ cô đo ván với điều gì đó.

“Vậy sao?”

Tye đang chờ đợi, nụ cười của anh không thành công. Và, trong khi Larch không hề mảy may định thuật lại từng câu từng chữ, vì trông anh chẳng có vẻ gì là sẽ nhúc nhích cho tới khi nào cô kể điều gì đó cho anh, cô bèn ngập ngừng tiết lộ, “Paulette cho rằng em - rằng em là - tình nhân của anh.”

“Ôi Larch,” Tye khẽ lầm bầm. “Anh xin lỗi. Anh không bao giờ...”

“Đấy đâu phải lỗi của anh. Rõ ràng là anh Miles không nói chuyện bệnh nhân với chị ấy, nhưng anh ấy vô tình để chị ấy biết là ở đây anh có khách.”

“Chị Paulette đã cộng hai với hai thành cả tá như mọi khi.”

“Em đã cố nói với chị ấy, nhưng...”

“Nhưng em không tài nào chen vào được một lời,” Tye ngắt lời, như thể anh biết đích xác chuyện diễn ra như thế nào. “Lẽ ra anh phải nghĩ tới việc cảnh báo em phòng khi chị ấy qua chơi, được biết là người ta còn phải nấp vào bờ giậu lúc thấy chị ấy đang đến cơ đấy.” anh chêm vào, khiến Larch nhoẻn miệng cười. “Chỉ là anh chưa hề nghĩ rằng chị ấy lại, như anh Miles vừa nói ban nãy, nghĩ tới chuyện để mắt tới chỗ này. Mai anh sẽ gọi đính chính lại với chị ấy.”

“Anh không...”

“Có chứ.” Anh phản đối, và Larch cảm mến anh - thế rồi nụ cười của cô nhạt dần, tính nhạy cảm của cô lại chơi cái trò vô nghĩa đó với cô rồi. Hoàn toàn đơn giản là Tye không muốn bất cứ ai tin rằng anh là người yêu của cô. “Anh vừa nói gì nhỉ?” anh hỏi, mắt anh đọc từng nét biểu cảm trên gương mặt cô.

“Không có gì.” Larch nói dối. “Em chỉ mong là anh may mắn hơn em.”

“À, anh biết anh sẽ phải thật nhanh.” Anh đồng tình. Và trong giọng anh có vẻ trêu đùa khi anh nói tiếp, “Chị Paulette thân yêu có lần đi lặn nhưng rồi phải từ bỏ khi chị ấy phát hiện ra là mình chẳng tài nào ngậm miệng được dưới nước đủ lâu để...”

Larch phá lên cười vui vẻ trước khi anh nói xong. “Anh chỉ bịa thôi!” cô buộc tội.

Khóe miệng anh cong lên, và cô nhận ra rằng anh chủ định cố làm cô thấy vui vẻ hơn. Anh chứng tỏ điều đó khi nói, “Thế tốt hơn,” và, đột nhiên bước một bước đến gần hơn, anh vươn tới ôm lấy cô trong vòng tay dịu dàng.

Larch biết anh chỉ định an ủi cô, một kiểu bù lại cho sự xao động phiền muộn mà cô đã chịu từ sau khi Paulette qua thăm. Nhưng cảm nhận hơi ấm của anh qua lớp áo sơ mi, cơ thể anh thật gần, Larch ngay lập tức quên hết mọi nỗi lo lắng xa xôi. Tất cả những gì cô biết khi Tye ôm cô là chuyện sau hôm thứ sáu... Nhưng cô không muốn nghĩ về thứ sáu. Không muốn nghĩ... Cánh tay cô vòng quanh eo anh, và vì anh ôm cô, vậy thì cô cũng ôm anh.

Sau một vài khoảnh khắc xoa dịu tâm hồn, cô thấy anh chuyển động, như thể để rời khỏi cô. Nhưng cô không muốn thế. Cô giữ chặt lấy anh. “Em yêu,” anh nói một cách đầy kìm nén.

Cô nhìn lên. Đứng trong vòng tay anh mà nhìn lên, không lùi lại. Cô nhìn vào miệng anh, khuôn miệng tuyệt vời ấy, và muốn anh hôn cô. Cô ngước mắt lên nhìn anh, thấy cái liếc mắt của anh lướt qua đôi môi cô - và đoán khi anh bắt đầu cúi đầu xuống rằng Tye cũng muốn hôn cô.

Anh có hôn cô. Đó là một nụ hôn dịu dàng mà cũng lại nồng ấm. Anh lui lại, nhưng cánh tay vẫn choàng quanh cô. “Anh phải tha cho em thôi.” Anh lầm bầm.

“Không, anh không phải làm vậy đâu.” cô trả lời với một nụ cười ngượng ngùng, và thấy hài lòng khi Tye tỏ ra không cần thêm lời mời nào hơn thế.

Thật dịu dàng, anh đặt môi mình trên môi cô lần nữa, và điều đó thật tuyệt. Tim cô đập rộn ràng, và khi sức ép của miệng anh trên miệng cô đột nhiên tăng lên thì anh bắt đầu kéo cô lại gần anh hơn. Một cách tự nguyện, cô bước tới.

“Em thật đẹp,” anh thì thầm bên tai cô.

Ôi, Tye, em yêu anh nhiều làm sao. Cô ôm anh chặt hơn, vươn người tới để hôn anh, cảm nhận đôi bàn tay anh qua lần vải mỏng manh của bộ đồ ngủ. Ôi, Tye, Tye. Cô muốn được gọi tên anh khi anh tách đôi môi cô ra bằng môi mình, một cảm giác rùng mình vì khoái cảm không chút vẩn đục đi xuyên qua cô lúc cô cảm nhận đầu lưỡi anh trên đôi môi.

“Ôi, Tye,” cô kêu lên một cách vô thức.

Câu trả lời của anh là lùi lại, như thể để kiểm tra xem liệu cô có sao không. Câu trả lời của cô là vươn tới, hôn anh, và chạm vào đôi môi anh bằng đầu lưỡi.

Phản ứng của anh là tất cả những gì cô có thể mong ước. Đôi cánh tay anh siết chặt lấy cô, và rồi anh hôn cô theo cách mà cô chưa từng tưởng tượng tới, một lần nữa khiến cô rùng mình khi đôi bàn tay anh vuốt ve khắp lưng cô, kéo cô lại gần anh hơn nữa.

Một tay anh ôm cô thật chặt trong khi bàn tay kia dịu dàng mơn trớn thân hình phía trước của cô. Cô khẽ nuốt khan khi anh nhẹ nhàng ôm lấy một bên bầu ngực cô. Anh đã nghe thấy. “Thế này em không sao chứ?” anh hỏi giọng khàn khàn, những ngón tay tinh tế khiến cô chẳng còn nghĩ ngợi được gì khi anh trêu đùa và chòng ghẹo đầu ngực căng cứng của cô. “Em muốn anh ngừng lại không? Hãy nói ngay bây giờ đi.” Anh hỏi, giọng khẩn khoản.

“Đừng dừng lại! Đừng dừng lại,” cô kêu lên, và thấy mừng khi miệng anh lại đang hân hoan đòi hỏi miệng cô lần nữa, bởi cô gần như đã nói thêm rằng cô yêu anh nhiều đến thế nào.

Cô đã nghĩ rằng những nụ hôn của họ không thể có nhiều đam mê hơn được nữa, nhưng biết rằng cô còn phải học hỏi nhiều khi lần sau đó anh hôn cô, anh đã khuấy động cả một cơn lốc cảm xúc trong cô.

Cô thấy chiếc áo choàng mỏng manh của mình rơi xuống sàn và cô không quan tâm; cô là học trò tự nguyện. Anh cúi xuống và đặt những nụ hôn nhẹ bẫng trên vai cô, nhấc quai áo rơi khỏi bờ vai này rồi đến bờ vai kia. Cô thấy chiếc váy ngủ trượt xuống khỏi người cô, và cảm nhận một khoảnh khắc e lệ muộn màng, cô bèn chộp lấy giữ nó lại.

Sự e lệ mà một phút sau đó cô đã quên biến mất khi cô nhận thức được nỗi khát khao khẩn thiết được chạm vào làn da của anh. Cô thả tay khỏi quai áo rồi bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của anh. “Em có sốt sắng quá không?” cô thẹn thùng hỏi, còn anh thì bật cười thích thú.

“Chúng ta đã dạo đầu rồi,” anh khẽ khàng khẳng định với cô, rồi tự cởi nốt chỗ cúc áo còn lại.

Anh có một vòm ngực tuyệt đẹp, cô ngắm nhìn vài giây sau đó, tim nện thình thịch trong tai, chiếc áo sơ mi của anh giờ đang nằm trên sàn nhà. Cô muốn hôn lên khuôn ngực rộng vạm vỡ rắn chắc phủ đầy những sợi lông tối màu của anh. Và cô đã làm thế. “Ôi, Tye,” cô thì thầm trong nỗi kính sợ (???) và buộc phải tận hưởng đầu ngực của anh.

“Phải công bằng chứ,” anh thở hổn hển khi cô ngẩng đầu lên, anh cúi xuống đầu tiên là để hôn lên môi cô và đặt những nụ hôn lên khắp cổ họng và đôi bờ vai cô, thế rồi anh kéo lần vải áo ngủ của cô xuống rồi ngậm lấy nụ hoa trái của cô trong khuôn miệng ẩm ướt của mình.

Cô đang ở vùng đất trắng của nỗi ham muốn, ép vào anh, miệng anh làm những điều bản năng với cô. Lúc đó chiếc váy ngủ của cô bắt đầu trượt xuống, rồi nhanh chóng rơi xuống sàn nhà. “Tye!” Larch thốt lên yếu ớt, và biết rằng anh đã bắt được dấu hiệu yếu ớt của sự hốt hoảng khi anh rút lại môi và lưỡi khỏi bầu ngực cô rồi ngẩng đầu lên.

“Anh đang làm em sợ ư?” anh âu yếm hỏi.

“Không!” cô chối. “Không, không hề. Chỉ là...”

Và cô thấy thật yêu anh khi anh mỉm cười dịu dàng và thấu hiểu. “Tất cả những điều này đều mới mẻ với em phải không, em yêu? Còn anh thì đang đi nhanh quá.”

“Điều này điều này tuyệt thật đấy,” cô khẽ khàng quả quyết.

Nhưng anh đã bước lui lại một bước nhỏ - nhỏ thôi, nhưng đủ cách xa để khi liếc xuống, anh có thể nhìn được cơ thể cô hoàn toàn trần trụi. “Ôi, em yêu, trời ơi, Larch. Em tuyệt quá,” anh thở hổn hển. Thế rồi anh liếc nhìn lên khuôn mặt cô và thấy nó bừng sắc đỏ. Anh nhìn đăm đắm vào đôi mắt cô, rồi một dòng sắc đỏ mờ nhạt cũng xuất hiện trên da anh. “Tốt nhất là anh nên đi,” anh nói, giọng anh khản đặc trong họng.

Đi! Cô không muốn thế. Giây phút tiếp đó Larch khỏa lấp khoảng không nhỏ nhoi giữa hai người, một lần nữa lại rùng mình khi đôi bầu ngực trần trụi của cô chạm vào da thịt để trần của anh. Cô áp vào gần hơn, bầu ngực cô ép cứng vào khuôn ngực anh.

“Hôn em đi!” cô thầm thì, và nghe thấy anh rên rỉ - rồi miệng anh trên miệng cô, một tay vòng quanh eo cô, một tay khum lấy mông cô, đưa cô đến cảm giác mê ly khi anh kéo cô dựa vào anh.

Lúc đó cô biết anh muốn cô dữ dội làm sao. Và điều đó thật tuyệt, vì cô cũng muốn anh, hoàn toàn mãnh liệt hệt thế. Lần nữa anh lại tách môi cô ra bằng đôi môi của mình, còn cô thì bám dính lấy anh, chẳng còn suy nghĩ được gì ngoài thế giới đầy mê hoặc mà anh đang đưa cô tới.

Thế rồi ngay lúc đó Tye ngừng hôn. “Không!” Cô nghe thấy tiếng nghẹn ngào yếu ớt đó, rồi thật khó tin, anh đang giật khỏi cô, đôi bàn tay anh lướt tới bắp tay cô, kìm chặt lấy cô như thể anh cần sức mạnh nào đó, như thể anh cần thứ gì đó để nắm lấy. Những nẹp sắt kẹp chặt lấy cô, giữ cô cách xa anh khi anh cố không nhìn xuống bầu ngực ngon lành của cô, cùng đường cong ngọt ngào nơi bụng cô, và sức hút nơi đùi cô. “Không!” anh lại nói lần nữa, và như thể đang cố thuyết phục bản thân, anh lắc lắc đầu. “Không. Anh xin lỗi,” anh nói thêm bằng một giọng vẻ tuyệt vọng, đôi bàn tay anh thả khỏi người cô.

Và trong lúc đó, há hốc miệng, sửng sốt và hoài nghi, Larch nhìn theo anh, Tye, chẳng chờ đợi gì, chắc chắn là không hề dừng lại nhiều hơn một giây để nhặt chiếc áo sơ mi lên, sải chân bước khỏi phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui