Định Kiến

Ngay một tiếng này, khiến tim Hứa Khiêm đều tan chảy, hận không thể đặt tiểu bảo bối này ở trong lòng bàn tay mà cưng chiều.

Mễ Tô vươn móng vuốt nho nhỏ ra vuốt quần tây y, trong miệng kêu meo meo, cắn lấy ngón tay Hứa Khiêm đang duỗi ra.

Hứa Khiêm mặc cho nó cắn, thận trọng vuốt ve bộ lông thật dài của con mèo Ragdoll, cảm thấy đang sờ một cục bông.

Lâm Ngữ Khê nhìn một người một mèo tương thân tương ái, tiến tới bắt chuyện với Nghiêm Mạc: “Aiz…”

Người kia như nhìn đến hơi ngây người đột nhiên hoàn hồn lại, a một tiếng.

Lâm Ngữ Khê khe khẽ cười, hỏi hắn: “Anh cũng thích mèo?”

Nghiêm Mạc có chút ngượng ngùng: “Tôi rất thích động vật nhỏ…” Lúc hắn ở nước ngoài từng nuôi mèo, về sau vô ý đánh mất, còn khó chịu rất lâu, sau khi về nước vẫn bận làm việc, cũng không nuôi nữa, hôm nay thấy Mễ Tô, có chút tình cũ lại cháy.

Lâm Ngữ Khê nghe được, trò chuyện với hắn về cách nuôi mèo, Hứa Khiêm vừa chơi đùa với mèo, vừa không ngừng hỏi mấy vấn đề. Lúc đầu Lâm Ngữ Khê còn trả lời, về sau thật sự không đáp được nữa, liền đẩy Nghiêm Mạc ra: “Nghiêm Mạc từng nuôi vài năm, các anh quan hệ tốt, có gì không biết hỏi hắn là được rồi.”

Hứa Khiêm ừ vài tiếng, lại nghĩ tới chuyện gì, nói: “Khi nhà mới kia của tôi trùng tu xong có thích hợp dưỡng vật nuôi hay không? Một nhà khác cách công ty quá xa… Anh có biết bảo mẫu chăm sóc thú nuôi nào không? Giới thiệu một người, giá cả không thành vấn đề.”

Nghiêm Mạc chăm chú nhìn Mễ Tô đang nũng nịu, không đành lòng: “Công tác của tôi tương đối tự do, cũng có nhiều thời gian, nếu anh không ngại, nuôi ở nhà tôi trước đã …?”

Hứa Khiêm còn chưa lên tiếng, Lâm Ngữ Khê giành vỗ tay trước: “Cứ quyết định như vậy! Có đại thiết kế sư giúp anh, tôi cũng yên tâm hơn nhiều.”

Nghe vậy, y không cam lòng bĩu môi, nhưng thật sự sợ mình nuôi không tốt, chỉ đành gật đầu đồng ý.

Hai người tạm thời tạm biệt Lâm Ngữ Khê, dự định đi đến cửa hàng thú nuôi gần đây mua ít đồ dùng hàng ngày, dĩ nhiên Nghiêm Mạc gánh vác trách nhiệm làm tài xế, lái xe một mạch đưa đến nơi, sau đó… đi theo phía sau Hứa Khiêm xách túi.

Bây giờ Hứa Khiêm đang cao hứng, nhân viên hướng dẫn nói gì y liền mua cái đó, nào là đồ ăn vặt cho mèo này cát vệ sinh nọ đồ chơi kia, lúc Hứa Khiêm chuẩn bị mua một cái nhà cho mèo cao hơn 3m, rốt cuộc Nghiêm Mạc không nhịn được nữa: “Mèo còn nhỏ, chưa dùng được nhiều như vậy…”

“Có thể chờ lớn rồi dùng mà, lo trước tránh tai hoạ.” Hứa Khiêm đã bắt đầu móc thẻ ra.

Nghiêm Mạc vội vàng nói: “Nhưng lớn như vậy, nhà tôi không có chỗ bỏ đâu…” Hắn nói đúng sự thật, dù sao vẫn chỉ có một người ở, nhà của Nghiêm Mạc không nhỏ, nhưng không rộng đến độ chừa ra được chỗ trống cho một cái nhà riêng cho mèo.

Nhân viên hướng dẫn thấy vậy, lập tức nói tiếp: “Nếu cái này lớn quá, chúng ta còn có một cái thiết kế đặc biệt cho mèo con, cũng dùng chất liệu tốt nhất, chỉ là giá cả sẽ…”

Hứa Khiêm căn bản không để cho gã nói xong, đập thẻ ở trên bàn: “Mua!”

Nghiêm Mạc: “…”

Bỗng nhiên hắn ân hận mình xen vào chuyện của người khác.

Chờ cốp sau và chỗ ngồi sau ghế lái đều chất đầy, Hứa Khiêm vẫn còn chưa thoả mãn, Nghiêm Mạc chỉ sợ y mua nữa, vừa kéo vừa lôi người ra khỏi cửa hàng vật nuôi, hai người ăn cơm tối ở vùng lân cận, lúc này mới trở lại nhà Lâm Ngữ Khê đón mèo.

Lúc gần đi, mèo mẹ Ban Bố liếm lông Mễ Tô, vẫy vẫy cái đuôi, có chút không muốn.

Hứa Khiêm tức cảnh sinh tình, dây dưa ở nhà Lâm Ngữ Khê hơn một giờ, cuối cùng không nhịn được nữa đạp cửa ra. Mễ Tô vùi ở trong ngực y kêu meo meo, khiến Hứa Khiêm cực kỳ đau lòng, suốt đường ôm không buông ra, còn dùng đồ chơi mới mua đùa với nó.

Nghiêm Mạc liếc mắt nhìn y: “Con mèo này rất thích anh.”

“Phải không… Aiz.” Hứa Khiêm thở dài, nhìn cục lông mềm mại trong lòng: “Kỳ thật nó cũng thật đáng thương, nhỏ như vậy đã tách ra khỏi cha mẹ…”

“Không nhìn ra, anh còn rất có lòng đồng tình.”

“Nói nhảm, cậu nghĩ tôi thành cái dạng gì?” Hứa Khiêm sờ sờ cằm: “Nhà giàu mới nổi muốn ăn thịt thiên nga?”

Nghiêm Mạc nhịn không được cười: “Anh cũng biết à…”

Hứa Khiêm cũng cười theo: “Vậy cậu có biết ở trong lòng tôi cậu là cái dạng gì không?”

“Dạng gì?”

“Nam nhân mặt người dạ thú.” Y nhấn mạnh: “Cái loại đặc biệt thích giả bộ.”

“…” Nghiêm Mạc không nói gì.

“Nhưng mà bây giờ khá một chút, ít nhất tôi thật lòng thích phong cách thiết kế của cậu. Có điều… lão tử đẹp trai như vậy, dầu gì cũng là một kim cương vương lão ngũ* đi, thế nào lại thành nhà giàu mới nổi?”

(*Kim cương vương lão ngũ (钻石王老五): chỉ đàn ông độc thân có tiền, đẹp trai, phong độ, tài giỏi)

“Hai từ này không phải có cùng một nghĩa sao?”

Hứa Khiêm rất nghiêm túc giải thích cho hắn: “Từ sau nghe như là một ông chú trung niên bụng bia, từ trước đẹp trai hơn nhiều nha!” Xong còn tự kỷ hất hất tóc.

“… Chỉ có anh nghĩ như vậy mà thôi!”

Hứa Khiêm đưa tay ra nhéo mặt hắn một cái: “Cậu trở về sửa lại cho tôi.”

Mễ Tô cũng meo theo một tiếng, giống như tán thành.

Chờ mãi cuối cùng đã đến nhà, Hứa Khiêm phụ trách ôm mèo, Nghiêm Mạc gọi bảo an của tiểu khu tới phụ giúp mang một đống lớn đồ dùng cho vật nuôi lên lầu. Đợi rốt cuộc cũng đã bố trí xong đã hơn mười giờ tối, Mễ Tô hơi đói bụng, cắn gấu quần kêu meo meo, dưới sự chỉ đạo của Nghiêm Mạc, Hứa Khiêm đút cho nó ít thức ăn cho mèo con, lại cùng chơi một lúc lâu, cuối cùng ôm con mèo đang ngáp vào trong ổ mới mua.

Lại nhìn giờ, cũng sắp mười hai giờ, mai còn phải đi làm. Hứa Khiêm mặt dày hỏi Nghiêm Mạc có thể ở nhờ hay không, lúc nói chuyện ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào ổ mèo. Nghiêm Mạc nhìn y, đột nhiên liền nhớ đến con mèo bị lạc của mình, lòng mềm nhũn, cũng đồng ý.

Kết quả nửa đêm Mễ Tô tỉnh lại tìm không thấy ai, kêu meo meo ở trong căn phòng tối căm, Hứa Khiêm không nỡ, liền chơi với nó một đêm, hôm sau trong mắt toàn là tơ máu, lúc ăn điểm tâm thiếu chút nữa thì vùi vào trong bát.

Hôm nay Hứa Khiêm có một hội nghị rất quan trọng, gọi Giang Thành Vọng đang tới đón y mua một ly cà phê tới.

Rút cuộc uống một hớp liền nhíu mày, oán giận nói: “Vì sao đắng vậy…”

Giang Thành Vọng thân thiết giải thích: “Ông chủ, cà phê đen mới nâng cao tinh thần, anh bỏ nhiều đường và sữa như vậy thì không có hiệu quả.”

Hứa Khiêm chậc một tiếng, bịt mũi uống hết, tiếp tục lấy ra hai cục kẹo Thỏ Trắng(1)ở trên xe ném vào trong miệng.

Sau khi hội nghị kết thúc, y về nhà ngủ bù ba tiếng, sau khi tỉnh lại lại bắt đầu đi qua đi về sắp xếp mấy chuyện. Trong nhà còn có vài vật dụng trong nhà còn thừa lại cần phải dời đi, trừ cái đó ra, còn phải liên hệ đội lắp đặt thiết bị và vân vân, tuy rằng Giang Thành Vọng đã giúp y thu xếp gần hết, Hứa Khiêm vẫn định tự mình giám sát kiểm tra, dù sao mỗi lần sửa nhà đều không dễ dàng, y không muốn lãng phí quá nhiều thời gian.

Y muốn nhanh nhanh đón Mễ Tô về.

Tối hôm đó trước khi ngủ, Hứa Khiêm nằm ở trên giường, nhắn WeChat cho Nghiêm Mạc: “Đang ở đâu?”

Người kia vừa tắm xong đi ra, thấy di động rung lên, cũng liền tiện tay đáp lại: “Ở nhà, làm sao?”

“Hôm nay Mễ Tô thế nào?”

“Rất tốt, đút chút thức ăn mèo, vừa mới ngủ.” Nghiêm Mạc hỏi: “Anh muốn nhìn nó một chút sao?”

Hứa Khiêm suy nghĩ một hồi, nói: “Cậu cách xa một chút chụp cho tôi đi, tôi sợ đánh thức nó.”

Vì vậy một lúc sau, y nhận được bức ảnh chụp một cục lông, Mễ Tô vùi ở trong ổ mèo, lộ ra đệm thịt trắng mập.

Hứa Khiêm cảm giác mình được chữa lành: “Thật đáng yêu.”

“Quá xinh đẹp, huyết thống rất tinh thuần.” Nghiêm Mạc nói: “Chờ lớn rồi, có thể mang đi dự thi.”

Hứa Khiêm tự hào, hưng phấn đi tìm hiểu cả đống cuộc tranh tài, lần lượt nhắn cho Nghiêm Mạc xem: “Tôi thấy cái này rất tốt, cậu xem con mèo quán quân này rất xinh đẹp… nhưng không xinh đẹp bằng Mễ Tô nhà chúng ta!”

Người kia nhìn ghi chép nói chuyện phiếm đầy màn hình, đột nhiên có chút buồn cười

Hứa Khiêm còn nói: “Chiều mai tôi không có chuyện gì, đi đến chỗ cậu thăm Mễ Tô một chút được không? Còn có đội xây dựng đã hẹn xong xuôi, cuối tuần đến nhà, cậu tới chỗ tôi nói với bọn họ cụ thể phải sửa thế nào một chút…”

Hai người hàn huyên một mạch tới nửa đêm, mới chúc ngủ ngon với nhau


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui