Định Kiến

Nghiêm Mạc lắc đầu, liều mạng muốn giải thích gì đó, nhưng giống như mất khả năng nói, không biết nói từ đâu. Cuối cùng hắn chỉ có thể lảo đảo tiến tới, ôm lấy thân thể Hứa Khiêm đè lên ghế salon, hắn ôm rất chặt, Hứa Khiêm bị siết vừa tức vừa sốt ruột, hai tay ở sau gáy quơ quơ, đấm một cái lên lưng hắn, phát ra một tiếng đánh nặng nề. Hai mắt Nghiêm Mạc nhắm nghiền, dùng trọng lượng toàn thân áp chế sự nổi giận của người đàn ông này, đôi môi run rẩy không ngừng cọ cọ lên lỗ tai Hứa Khiêm, nước mắt nóng hổi rơi trên cần cổ trần trụi, Hứa Khiêm giống như bị bỏng run lên, "Cút!"

"Hứa ca... tôi không chịu nổi khi anh đứng chung một chỗ với người khác... Tôi khó chịu... Tôi cảm thấy... tôi cảm thấy tôi thích anh, anh cho tôi chút thời gian có được không? Cho tôi chút thời gian, đừng đi tìm người khác..."

Hứa Khiêm kéo tóc hắn, vành mắt ửng đỏ, trong giọng nói khàn khàn cũng đầy sự mệt mỏi, "Cậu thật có thể chịu nổi hả Nghiêm Mạc... Con mẹ nó cậu không thích tôi nhưng không cho tôi đi tìm người khác, chuyện tốt trên đời này đều để cậu chiếm hết phải không? Tôi chỉ muốn hỏi nhẹ là cậu dựa vào cái gì chứ? Con mẹ nó cậu là cái thá gì? Con mẹ nó cậu chỉ là cái rắm! Bố đây buông tay sẽ quên ngay! Cậu dựa vào cái gì để quản tôi gặp ai, lên giường với ai, ở chung một chỗ với ai?"

Nghiêm Mạc nghe vậy toàn thân run rẩy, giống như trái tim bị treo giữa không trung, có một nỗi sợ hãi một giây kế tiếp sẽ rơi mạnh xuống đất... Hắn thật sự sợ, hắn chưa bao giờ sợ như vậy, lời của Hứa Khiêm giống như một con dao tùng xẻo trái tim hắn – hắn chỉ cần nghĩ đến việc người này bị kẻ khác đè ở dưới thân chịch đến khô, nghĩ đến thân thể trần truồng cùng vẻ mặt lúc cao trào của người này bị kẻ khác nhìn thấy thì toàn thân hắn khó chịu.

Giống như một bảo bối khiến người khác mơ ước được mình lén lút giấu đi bị phát hiện... Đè nén đã lâu khiến tâm trạng bùng nổ luôn một lần, Nghiêm Mạc quay thẳng mặt Hứa Khiêm lại, hôn lên.

Đó là một nụ hôn hung tàn, giống như hai con dã thú cắn xé lẫn nhau, mang theo vị mặn của nước mắt cùng mùi rỉ sắt của máu tanh, ngoài dục vọng thuần tuý như trước kia còn thêm một vài thứ khác... Có lẽ là sự mờ mịt, có lẽ là tình yêu không thể nhận ra, Nghiêm Mạc đem những lời không thể nói ra kia dung nhập vào nụ hôn này, cho dù đôi môi đã bị Hứa Khiêm cắn ra máu, cũng không chịu buông ra.

Về sau, hai người cũng mất sức vật lộn, thở hổn hển trừng mắt lẫn nhau, không ai muốn thoả hiệp, cũng không ai tính thoả hiệp.

Nghiêm Mạc hôn một cái nơi khoé mắt của Hứa Khiêm, máu trên môi in lại trên da, mang theo một vệt đỏ khác thường. Hắn dán chặt vào lồng ngực đang phập phồng của đối phương, trái tim đập cực nhanh, cách lớp quần áo, Hứa Khiêm cũng có thể cảm nhận được sự chuyển động cực kì mạnh mẽ của nó, mỗi nhịp đánh vào ngực y như cố gắng khuấy động mặt hồ không gợn sóng.

Việc đã đến nước này, y từ từ tỉnh táo lại, gằn từng chữ: "Tôi không có nhiệm vụ phải chờ cậu."

Nghiêm Mạc làm nũng tự đắc cọ cọ môi y, hơi thở run run, nhưng mang theo mấy phần van nài, hắn thận trọng hỏi: "Hứa ca... anh vẫn còn thích tôi đúng không?"

Nghe được câu này, tim Hứa Khiêm co rút đau đớn một trận, y quay đầu đi, nhắm mắt lại, không muốn để đối phương nhìn thấy sự yếu đuối nơi đáy mắt, "Vậy thì thế nào? Tôi không phải dựa vào cái này để kiếm ăn, tôi – Hứa Khiêm không có ai cũng có thể sống rất tốt, tôi theo đuổi Văn Bân ba năm, không phải muốn quên thì liền quên sao?"

"... Việc kia không giống."

"Không phải không giống, Nghiêm Mạc, tôi biết cậu xem thường tôi, người như cậu tôi gặp nhiều rồi, mặt ngoài thì giả bộ giống người đàng hoàng..." Hứa Khiêm nói đến đây, cười cười một tiếng. "Trước kia lười tính toán với cậu, về sau thì không muốn với cậu... Nghiêm Mạc ơi Nghiêm Mạc, chỉ với đặc điểm tâm tư đều viết cả ra trên mặt của cậu, chẳng lẽ cậu cho rằng tôi không nhìn ra sao? Thân thiết một tí trước mặt đàn anh cậu thì cậu khó chịu, nhờ cậu cùng vẽ một bức tranh với tôi thì cậu làm mình làm mẩy với tôi, tôi tỏ tình với cậu ba lần thì cậu cự tuyệt bà lần... Tôi cũng muốn mặt mũi vậy, nếu cậu thật sự thích tôi, cậu có nghĩ cmn tới tôi một chút mảy may nào chưa?"

Y nói xong, toàn bộ chua xót trong tim đều trào ra, Hứa Khiêm ngửa đầu lên, cố gắng không cho nước mắt rớt xuống, "Phải, tôi đích thị muốn ép cậu, bố đây thấy cậu uổng phí thời gian thì bố cũng chả thoải mái gì, bây giờ tốt rồi, tôi không ép cậu nữa, cậu cũng buông tha tôi, hai chúng ta huề nhau được không?"

Nghiêm Mạc cố sức lắc đầu, chôn đầu nơi hõm vai y, nghẹn ngào nói: "Tôi... tôi không phải là muốn cự tuyệt anh... Tôi nói là tách nhau ra... Tôi, tôi chưa nghĩ thông suốt được, Hứa ca, tôi chưa từng có quan hệ thân thiết như vậy với bất kì ai khác... Cho dù Văn Bân cũng không có, lúc tôi từ chối anh là tôi sợ có lỗi với anh... Tôi đã do dự thật lâu, cuối cùng vẫn là làm sai. Hứa ca, cho tôi một chút thời gian có được không? Cho tôi chút thời gian để tôi suy nghĩ rõ ràng..."

Hứa Khiêm lộ ra một nụ cười rất khó coi, "Nếu cậu mãi vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng, chẳng lẽ tôi phải chờ cậu một đời sao? Vì sao cậu ích kỷ như vậy chứ Nghiêm Mạc... Làm sao cậu có thể ích kỷ như thế, lúc đó không hiểu vì sao bố lại mù mắt mà nhìn trúng cậu nhỉ... Cậu nói cậu hối hận rồi, tôi cũng hối hận rồi. Nghiêm Mạc, lúc bắt đầu chúng ta cũng không nên làm bạn giường, chúng ta không phải là tình địch sao, tình địch nên cách thật xa lẫn nhau... Cậu xem, lúc trước như thế mà lại rất tốt, bây giờ thì quá cmn giày vò người khác..."

"Không trở lại được đâu Hứa ca, chúng ta không trở lại được..." Nghiêm Mạc hôn khoé môi y, "Văn Bân đã kết hôn rồi, cho dù còn lưu luyến gì cũng đều đã chặt đứt hết, là tôi hồ đồ làm tổn thương anh, anh cho tôi chút thời gian để đền bù được chứ? Ít nhất... ít nhất trước khi chân anh lành lại, tôi muốn chăm sóc anh, cho tôi một cơ hội này đi Hứa ca... Bằng không tôi sẽ tiếp tục quấn lấy anh, hay anh đánh tôi vào bệnh viện đi, tôi sẽ ở sát vách anh..."

"Con mẹ nó cậu có phải bị bệnh không hả Nghiêm Mạc... Hiện tại cậu làm những thứ này có ích lợi gì chứ?" Hứa Khiêm sụp đổ nhắm mắt lại, nước mắt theo khoé mắt chảy xuống, bị đối phương cẩn thận liếm đi, "Bây giờ cậu làm như vậy chỉ vì mong bản thân dễ chịu thôi, căn bản cậu không thích tôi, tôi con mẹ nó không muốn thấy cậu, không muốn nghe giọng nói của cậu, không muốn biết tất cả mọi chuyện liên quan tới cậu... Tôi không thích cậu Nghiêm Mạc, tôi muốn rút cậu ra khỏi cuộc sống của tôi, tôi chỉ muốn cậu cút!"

Chỉ cần gặp người này, y sẽ nhớ tới những lần bị từ chối, rồi ký ức của một đoạn thời gian ấm áp nhưng đả thương người kia, hết lần này tới lần khác cố ý khinh thường, và lòng chân thành nhiệt huyết kia, hôm nay đã bị giày xéo đến vỡ vụn – lúc ấy có bao nhiêu yêu thích thì bây giờ có bấy nhiêu đau lòng.

Y thật sự sợ, cũng thật sự... mệt mỏi rồi.

Hết chương 86


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui