Định Luật Con Nhím


"Đây là Chu Tiếu, nữ, 21 tuổi."
Chu Tiếu nhìn thoáng qua Dì Lưu đang nói chuyện, nghĩ thầm cái từ "Nữ" này chẳng phải nên lược bỏ đi sao, dù gì cô cũng đã ngồi ở đây chẳng lẽ đối phương còn không nhìn ra cô là nam hay là nữ?
Dì Lưu cười tủm tỉm: "Chu Tiếu là người ở tỉnh C đến Tiền Đường chúng ta làm việc hơn bốn năm rồi, Tiểu Lê, dì đã nói với cháu qua điện thoại, Chu Tiếu muốn nhập hộ khẩu Tiền Đường nhưng lại không đủ được số năm tạm trú tích lũy cũng không có ông lớn nào hỗ trợ.

Biện pháp duy nhất chính là kết hôn nhập tịch."
Chu Tiếu cuối thấp đầu, ngồi trên ghế gỗ bứt rứt không yên, cái ghế bốn chân dường như còn bị khập khiễng hơi động một chút lập tức tạo ra tiếng "kèn kẹt" trên sàn nhà bằng men sứ.

Điều này làm cho cô càng khuẩn trương hơn chỉ đành phải ngồi thẳng lưng không dám nhúc nhích, bắp đùi kẹp chặt, hai cánh tay đặt trên đùi làm ra dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn nhất có thể.

Chu Tiếu lặng lẽ quan sát căn phòng khách này, nơi này xây theo hướng Đông, có một cái cửa sổ, đại khái khoảng mười lăm mét vuông, phong cách trang trí hơi cũ.

Hướng Nam là hai cánh cửa đang đóng chặt, hẳn là phòng ngủ, hướng Bắc là phòng bếp và phòng vệ sinh, đều là cửa nhôm, cửa chính quay về hướng Tây, là một căn nhà phổ thông với hai phòng ngủ một phòng khách.

Phía Tây phòng khách đặt một cái bàn khoảng sáu người ăn nhưng chỉ để có bốn cái ghế, Chu Thiếu cảm thấy cửa sổ phía Đông kia vốn dĩ phải là sô pha và bàn trà, nhưng bây giờ lại không có mà đổi thành một cái xà kép dài hai mét —— đây hẳn là thiết bị rèn luyện của anh ta.

Ngoài ra còn có một cái tủ đồ lớn, nhưng đồ vật bên trong thu xếp cũng không chỉnh tề, ngăn tủ bên hông còn chưa đóng kín lộ ra vài cái túi nilong, lờ mờ nhìn thấy vài cái hộp ngổn ngang.

Chu Tiếu thu hồi tầm mắt, nghe dì Lưu nói tiếp: "Tiểu Lê, tình huống của cháu dì đã nói cho Chu Tiếu biết, quy định kết hôn ở Tiền Đường dì cũng đã nói qua với cháu, người tỉnh ngoài muốn kết hôn nhập hộ khẩu bản địa phải có ít nhất ba năm chung sống.

Cháu và Chu Tiếu tuổi tác phù hợp, mấy thứ tập tục văn hóa khác cũng không có.

Huống hồ cháu cũng không có đất, không có xe, không có việc làm, đoán chừng đến tiền tiết kiệm cũng không có, mấy thứ tài sản trước hôn nhân gì đó đều không có thì cháu không cần sợ bị cô ấy lừa đúng không? Cho dù là cô ta có lừa cháu thì trước khi cưới hai người đến phòng công chứng làm một bản hợp đồng cam kết sau khi kết hôn tài sản của đối phương người còn lại không được can thiệp thì sẽ không cần phải sợ cái gì nữa!"
Dì Lưu nói đến mức nước miếng cũng văng tung tóe.

Chu Tiếu im lặng nhìn bà ta một cái, nghĩ thầm sao đột nhiên cô lại bị hoài nghi là kẻ lừa đảo? Haizz.....Ai bảo cô đang lúc cần người ta chứ, người ta thích thế nào liền nói thế ấy, dù sao cũng là nói qua quýt cho qua chuyện.

Dì Lưu cầm bình trà giữ nhiệt mà mình mang theo, hớp một ngụm, "Về phần cháu nói phí lưu trú tám vạn.....Tiểu Lê, cháu nhìn Chu Tiếu đi, vẫn là một cô gái trẻ, cô ấy làm thuê cũng không dễ dàng, tám vạn đó thật sự là quá sức đối với cô ấy! Dì đã trao đổi qua với Chu Tiếu, cô ấy đồng ý trả cháu năm vạn tiền phí, và sẽ trả theo đợt.

Đợt đầu sẽ đưa trước hai vạn, một năm sau lại đưa tiếp một vạn, hai năm sau lại đưa thêm một vạn sau đó đợi khi lấy được xác nhận hộ khẩu, hai người ly hôn, lại đưa nốt một vạn, cháu xem vậy có được không?"
Chu Tiếu nâng mắt, cẩn thận từng chút nhìn người đối diện, trong lòng cảm thấy không yên.


Vừa rồi lúc mới vào cửa, cô đã vạ miệng, lúc vừa nhìn thấy anh, cô đã không kìm được cảm xúc trong lòng mà "A" một tiếng quát lớn.

Một tiếng "A" đó, mặt người nọ lập tức xụ xuống và luôn trong trạng thái như vậy cho đến giờ, biểu tình trơ ra giống như cục gạch nung, ánh mắt lạnh lẽo như muốn đóng băng cả cái phòng khách này lại.

Anh vẫn không mở miệng.

Dì Lưu kiên nhẫn: "Tiểu Lê à, mặc dù cháu và dì không quen nhau, nhưng dì cũng là nhìn cháu lớn lên, hồi trước tốt xấu gì thì dì cũng là đồng nghiệp của ba cháu mấy năm.

Tình huống bây giờ của cháu dì cũng hiểu! Cháu yên tâm, nếu chuyện này thành công, dì tuyệt đối sẽ không nói với bất kì ai, ngay cả ba mẹ cháu cũng không biết, dì rất có kinh nghiệm trong chuyện này nha, trước kia còn từng mai mối cho một ông lão hơn sáu mươi với cô bé mới hơn hai mươi kết hôn, con bé kia giờ đã có hộ khẩu rồi đấy!"
Chu Tiếu: "...."
——-Chuyên mai mối kết hôn trái phép, tài nguyên trong tay toàn là mấy tên bản địa không đứng đắn, ế mốc mông, chuyện này có gì tốt mà đi khoe khoang?
Người kia quả nhiên đến mí mắt cũng chẳng thèm nâng lên.

Dì Lưu lại giống như không biết gì, cứ liên tục dặm mắm thêm muối: "Tiểu Lê cháu đừng trách dì lắm mồm, cháu bây giờ còn chưa có bạn gái đúng không? Trong ba năm tới liệu có lên kết hoạch kết hôn được không? Cho dù cháu có bạn gái thì dỗ cô ta chờ ba năm rồi cưới cùng đâu có mất gì.

Trong ba năm này, Chu Tiếu cam đoan sẽ không quấy rầy cháu, hai đứa chỉ là đăng kí trên danh nghĩa, ngày thường sẽ hoàn toàn không đụng mặt, cháu có thể an tâm sống với bạn gái.

Đợi đến khi Chu Tiếu lấy được hộ khẩu, hai người lập tức ly hôn, đến lúc đó lỡ như bạn gái cháu ép hỏi lý do thì để dì chỉ cách cho..."
Dì Lưu hơn năm mươi tuổi lại ưa buôn chuyện, nói chuyện tay chân khua múa đặc biệt nhiều, "Cháu cứ nói đây là do người nhà thấy thân thể cháu không tốt nên xuống nông thôn cưới vợ cho cháu, không ngờ kết hôn xong liền chạy mất! Cháu một mực không tìm thấy, về sau đâm đơn kiện.

Đến lúc đó dì có thể ra làm chứng cho cháu, mấy chuyện như này dì gặp nhiều lắm, bạn gái cháu nhất định sẽ tin tưởng!"
——— Chưa gì mà đã bàn đến ba năm sau kết hôn, dì à mau giải quyết chuyện bây giờ trước được không?
Chu Tiếu có chút buồn bực, khi thì bị nói thành phường lừa đảo khi thì là bà vợ nông thôn mua được, nghe vào kiểu gì cũng cảm thấy không thuận tai.

"Hơn nữa cháu còn là thanh niên trai tráng, bình thường nếu không bận có thể cùng Chu Tiếu đi đây đi đó cũng được, nói không chừng hai đứa lửa gần rơm, ba năm sau lại thuận mắt không muốn tách rời thì sao? Đó chính là chó ngáp phải ruồi, dì đây chính là bà mối se duyên còn gì? Đúng không? Hahahahah...."
Dì Lưu che miệng cười nghiêng ngả, Chu Tiếu phát hiện sắc mặt người đối diện ngày càng kém, ban đầu vốn là trắng bệch nhưng hiện giờ chính là một mảnh tro tàn.

"Tiểu Lê..." Dì Lưu còn muốn nói tiếp, người đối diện rốt cuộc không thể nhịn nữa giơ tay lên cản bà.

Dì Lưu lập tức ngậm miệng, vẻ mặt tràn ngập mong đợi nhìn anh.


Chu Tiếu cũng không nhịn được nhìn anh chằm chằm.

Tim cô đập rất nhanh thiếu chút muốn nhảy ra ngoài, nghĩ thầm nếu màn vừa rồi diễn ra một trăm lần, cô cũng sẽ như vậy mà la lên một trăm lần!
Người ngồi đối diện kia, lưng có chút khom, hai đùi đặt ngay ngắn, trên chân mang một đôi giày thể thao hơi sờn, trên người mặc một bộ quần áo thể thao bằng nỉ màu đen, không có nhãn mác, chất lượng dùng bằng mắt thường cũng có thể thấy là kém.

Quần áo rộng thùng thình, ở vai áo còn thể lờ mờ thấy xương vai nhô lên, có thể đoán bên trong cơ thể thật sự rất gầy, gương mặt cũng gầy đến mức hai gò mắt lõm vào.

Tóc dài che cả lỗ tai, phần tóc mái rũ xuống che khuất cả chân mày, hai hốc mắt anh hõm sâu, ánh mắt lạnh như băng, sống mũi thẳng, môi mỏng mím lại thành một đường gần như là không có huyết sắc.

Xác thực là tướng mạo của một kẻ cay nghiệt đoản mệnh!
Quan trọng hơn chính là, anh còn ngồi xe lăn!
Lê Diễn rốt cuộc ngẩng đầu lên, đầu tiên là nhìn Dì Lưu, qua một hồi ánh mắt hung ác lại chuyển đến Chu Tiếu.

Chu Tiếu lập tức ngồi thẳng lưng, tiếp nhận ánh mắt đánh giá của anh, nhưng anh chỉ đưa mắt xẹt nhìn qua mắt cô sau đó lại cụp mắt xuống.

"Để tôi suy nghĩ thêm một chút" Lê Diên lên tiếng, giọng nói trầm thấp, mang theo chút lười biếng hòa vào, còn lộ ra ý tứ —– tiễn khách
Dì Lưu lại như không phát hiện, còn muốn khuyên tiếp, Chu Tiếu kéo kéo tay áo bà, nói: "Dì Lưu, hôm nay tôi và anh Lê cũng đã gặp mặt rồi, hãy để anh ấy suy nghĩ thêm đi, tôi không vội."
Dì Lưu không vui, vỗ vỗ tay Chu Tiếu, có chút tức giận nói: "Mấy chuyện này phải làm càng sớm càng tốt, đăng kí sớm được ngày nào thì hạn ba năm sẽ càng đến sớm hơn ngày nấy! Dì nói nè Tiểu Lê, cậu còn đắn đó chuyện gì? Cậu cũng thành như vậy! Một không có nhà hai không có xe ba không có tiền bốn không có sức khỏe, tự cậu nhìn xem một chút cậu có gì để mà đắn đo? Cậu thật sự muốn tìm một cô gái để kết hôn? Vậy cũng cần phải xem người muốn sinh lễ thế nào nha, cho dù chỉ là năm vạn cậu một năm cũng chưa chắc gì kiếm ra!"
Chu Tiếu gấp để độ muốn túm lấy tay áo dì Lưu, bởi vì cô phát hiện Lê Diễn đang nổi giận, anh ngồi cúi đầu trên xe lăn, ngực phập phồng liên tục, môi cũng mím rất chặt.

Dì Lưu vẫn như cũ líu lo không dứt: "Cái loại thiếu niên như cậu tôi gặp nhiều rồi! Lúc nào cũng ngẩng mặt trên trời! Cậu không đi làm, thu nhập không có, cậu muốn sống bám vào mẹ cậu cả đời sao?! Cậu cho rằng tôi chỉ vì muốn kiếm chút tiền hoa hồng thôi sao? Lão nương mới không thèm vào! Tôi là vì muốn tốt cho cậu! Năm vạn chứ đâu có rẻ! Đều là Chu Tiếu nhịn ăn nhịn uống gom góp lại! Cậu không động cái móng tay cũng có thể kiếm được năm vạn! Bánh từ trên trời rơi xuống cậu còn không ăn, cậu không nhìn lại mình một chút, nếu không phải cậu là dân bản địa, với cái dạng này có ai mà muốn đến tìm cậu đây!"
"Dì Lưu dì Lưu, dì đừng nói nữa, chúng ta đi thôi." Chu Tiếu nhìn thấy cả người Lê Diễn đều run lên, quá sức dọa người, cô liên tục can ngăn không cho dì Lưu nói tiếp.

Lúc này Lê Diễn đột nhiên rống lớn: "Ông đây muốn bà tìm đến sao?! Mẹ nó là đứa nào nói vậy?! Ông đây sống chết dạng gì cũng không tới phiên bà ở đây khua môi múa mép! Cút! Cút đi! Mau cút mẹ nó hết cho tôi!!!!"
Tay phải còn hung hăng đập xuống tay vịn xe lăn.

Dì Lưu bị anh quát đến mức toàn thân chấn động, cũng nổi giận, đứng lên ngón tay run rẩy chỉ vào Lê Diễn nói: "Cậu cậu cậu....nếu không phải tôi nể mặt ba cậu thì tôi còn lo quản chuyện nhà cậu sao?! Lê Diễn, cậu cứ hống hách như vậy thì cả đời này cậu cũng tiêu thôi, tự nhìn lại mình đi có chút nào giống người không? Tự mình ngẫm cho thật kĩ đi! Hừ! Tức chết ta! Chu Tiếu, chúng ta đi!"
Chu Tiếu luống cuống tay chân cầm lấy túi xách, đang muốn đi theo dì Lưu, sau lưng đột nhiên truyền tới giọng nói khàn khàn: "Cô ở lại."
Dì Lưu, Chu Tiếu: "?"
Hai người hai mắt nhìn nhau rồi cùng quay lại nhìn Lê Diễn, Lê Diễn vẫn như cũ cúi thấp đầu, hai mắt trừng lên nhìn Chu Tiếu, nói giọng lại lạnh thêm mấy phần: "Cô, ở lại đây."

Chu Tiếu:"..."
Dì Lưu bĩu môi, lười cùng anh đôi co, nói với Chu Tiếu: "Yên tâm, chân cậu ta không tốt, không ăn cháu đâu, tự cháu nói chuyện với cậu ta đi, mặc cả giá một chút, dì đi trước."
"Dì...." Chu Tiếu vươn tay định nói, dì Lưu giống như bị gió cuốn đi, đã chạy mất.

Chu Tiếu lặng lẽ rút tay về, quay người đứng đối diện với Lê Diễn, sợ hãi hỏi: "Anh Lê, có chuyện gì sao?"
Lê Diễn: "Ngồi."
Chu Tiếu ngồi xuống cái ghế vừa nãy, chân ghế ma sát xuống sàn kêu "kèn kẹt" nhưng cô cũng không rảnh để ý, toàn bộ lực chú ý của cô đều tập trung hết lên vị nam nhân tựa hồ như sa-tan này.

"Cô có bạn trai chưa?" Đây là câu đầu tiên mà Lê Diễn hỏi.

"Hả?!" Chu Tiếu kinh ngạc đến ngây người.

Đây là tình huống gì vậy? Cô nắm chặt hai tay, nhịp tim như đánh trống, mắt trợn trừng.

Lê Diễn mất kiên nhẫn, giọng nói cũng có chút lớn: "Tôi hỏi cô, cô đã có bạn trai chưa?"
"Không có không có không có." Chu Tiếu liên tục lắc đầu.

"Muốn lấy hộ khẩu Tiền Đường?"
"Đúng vậy đúng vậy đúng vậy." Lần này đổi thành liên tục gật đầu.

"Cô làm sao quen được với bà ta?"
Chu Tiếu mất một lúc mới phản ứng được anh đang nói đến dì Lưu, giải thích nói, "Tôi làm ở cửa hàng tại lầu ba, dì Lưu là công nhân vệ sinh ở khu ăn uống lầu sáu, lúc ăn trưa tình cờ quen biết.

Dì ấy là người địa phương, lại khá nhiệt tình, có một lần tôi hỏi dì ấy, có thể giúp tôi tìm một người thích hợp ở đây để kết hôn hay...không?"
Chu Tiếu càng nói giọng càng nhỏ.

Dì Lưu làm trong ngành môi giới này nhiều năm, Chu Tiếu cũng là được người khác giới thiệu mới biết, nguyên văn lúc ấy cô nói là: Cụ già bảy tám chục tuổi cũng được, người tàn tật cũng được chỉ cần là đàn ông độc thân, trong vòng ba năm không ngủm củ tỏi là được."
Chu Tiếu chột dạ: "Vì vậy dì ấy mới giới thiệu anh..."
Lê Diễn cười lạnh một tiếng: "Bởi vì tôi là người tàn phế đúng không?"
"Không phải không phải không phải..."
Chu Tiếu liên tục khoát tay, lại nghe Lê Diễn nói: "Vậy lúc mới vào cô la to như vậy làm gì? Bà ta không nói trước cho cô biết tình trạng của tôi sao?"
"Không phải...tôi..." Chu Tiếu không biết nên giải thích thế nào, cảm giác bây giờ không phải là lúc nói ra sự thật.

*Sự thật là anh nhà rất âm dương quái khí:"))))
Nói vài câu, Chu Tiếu vẫn không hiểu rốt cuộc vì sao Lê Diễn muốn mình ở lại, từ đầu đến cuối anh vẫn nắm lấy tay vịn xe lăn dừng ở trước cửa phòng, một chút cũng không nhút nhích.


Chu Tiếu và anh ngồi đối diện nhau, giữa hai người cách xa hơn hai mét, lúc này đang mắt lớn trừng mắt nhỏ, bầu không khí quả thật có chút xẩu hổ.

Lê Diễn lại hỏi: "Hiện giờ cô ở đâu?"
Hửm? Đổi chủ đề cũng nhanh thật!
Chu Tiếu ngoan ngoãn trả lời:" Tôi thuê phòng, ở ghép với người khác.

Là ở tại..."
Còn chưa nói xong đã bị Lê Diễn ngắt lời, " Nếu như cô không có bạn trai, lại đang thuê phòng ở thì tôi hi vọng cô có thể "thật sự" cùng tôi kết hôn."
"Hả?!" Chu Tiếu hốt hoảng đứng bật dậy.

"Đừng có la làng như gặp quỷ được không?!" Lê Diền hung dữ trừng cô, "Ngồi xuống!"
Chu Tiếu hạ mông mồi xuống, cái ghế bên dưới cứ "kèn kẹt" kêu lên liên hồi.

"Tôi hiện giờ....gặp chút vấn đề, quả thực là cần tìm một người để kết hôn, kết hôn giả thôi, nhưng yêu cầu người kia bắt tôi phải ở chung với người sẽ kết hôn." Giọng của Lê Diễn vẫn như cũ trầm thấp, "Tôi không muốn cùng người phụ nữ kia nói, tôi chỉ muốn hỏi cô, nếu đăng kí kết hôn xong, cô chuyển đến đây, tôi cho cô một phòng riêng cô có đồng ý không?"
"..." Chu Tiếu do dự hỏi, "Vậy tiền nhà thì sao?"
"Không cần."
"Có thể ở lại bao lâu?" Chu Tiếu cũng không ngốc đến mức cho rằng anh ta sẽ cho mình ở lâu dài.

Lê Diễn nghĩ ngợi một lúc, trả lời: "Ở đến khi chúng ta vì tính tình không hợp mà "ly thân" thôi, ít nhất nửa năm, nhiều nhất là một năm."
Nhiều nhất là một năm...cũng tạm được.

Chu Tiếu nhỏ giọng hỏi: "Vậy....vậy còn năm vạn kia?"
Lê Diễn nhíu mày, lớn tiếng nói: "Đây là hai chuyện khác nhau! Năm vạn đó một phân cũng không thể thiếu đấy!"
Chu Tiếu vui vẻ: "Năm vạn, anh đồng ý năm vạn sao?"
Lê Điễn trợn mắt nhìn nàng.

Chu Tiếu nhịn không được liền cười: "Vậy....vậy tôi đồng ý nhé, thật sự không cần trả tiền nhà sao? Ngoài ra còn có yêu cầu gì thêm không?"
Lê Diễn ngây ngốc nhìn cô: "Cô thật sự đồng ý?"
"Đồng ý đồng ý, tôi rất đồng ý!" Trong lòng Chu Tiếu sớm đã tính toán, tiền thuê nhà một tháng đã gần tám trăm còn thêm tiền nước tiền điện tiền mạng một năm cũng phải mất hơn một vạn, năm vạn phí kiếm không dễ, giờ có cơ hội tiết kiệm được hẳn một vạn là chuyện vô cùng tốt.

"Vậy khi nào cô tiện đi đăng kí?"
Vấn đề tiếp theo Lê Diễn nói là nằm ngoài dự liệu, Chu Tiếu vất vả lắm mới lại không bị dọa nhảy lên, cô há miệng run rẩy, nói: "Tôi có căn cước công dân với giấy xác nhận hổ khẩu, thời hạn vĩnh viễn, lúc nào cũng có thể đi đăng kí."
Lê Diễn chậm rãi nói: "Vậy chi bằng...."
Gì..gì vậy đại ca, đừng nói là anh bảo đi ngay ngày mai nhé??? Tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý nhaa!
"Kết bạn Wechat đi." Lê Diễn từ túi áo móc ra điện thoại di động, "Tôi quét cô.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận