Định Luật Con Nhím


Chu Tiếu làm việc ở trung tâm mua sắm YT, là nhân viên tư vấn sản phẩm trong một cửa hàng chuyên quần áo nam MI&IM.

Thời gian làm việc ca sáng từ 9 giờ sáng đến 6 giờ chiều, ca tối từ 1 giờ chiều đến 10 giờ tối, giữa ca sẽ được nghỉ ngơi 30 phút, mỗi tuần được nghỉ một ngày.

Ngoài lương cơ bản thì còn trích thêm phần trăm hoa hồng, có bảo hiểm xã hội.

Thu nhập cũng không tệ nhưng thật sự rất mệt, một ngày gần như phải đứng từ lúc lên ca đến lúc xuống ca, chỉ có giờ ăn trưa mới được ngồi nghỉ ngơi một chút.

Nếu như gặp phải nhân viên nào muốn xin đổi ca hoặc nghỉ phép, Chu Tiếu còn phải đứng full ca sáng tối, đứng từ 9 giờ sáng đến 10 giờ tối, qua hôm sau thì chân sẽ không phải của cô nữa.

Nhưng đối với công việc này, Chu Tiếu đã thật hài lòng, 365 ngày đều ở trong máy lạnh mát mẻ, mặc đồng phục chỉnh tề, trang điểm tươm tất, chỉ cần tươi cười niềm nở tiếp đón khách hàng là được.

Chỉ sợ nhất là quần áo bị hỏng, một bộ quần áo đều từ mấy trăm đến mấy ngàn tệ, nếu bị hư thì người trực ca hôm đó phải đền tiền.

Hơn một năm qua Chu Tiếu đền tiền hai lần, tổng cộng một ngàn hai, lòng cô đau như cắt suốt một tháng.

Trình độ học vấn của cô quá thấp, chỉ mới học xong cấp hai, còn chưa kịp lấy bằng.

Hơn bốn năm qua, Chu Tiếu đã làm qua rất nhiều công việc tay chân, từ bưng bê phục vụ trong quán ăn, làm nhân viên gội đầu trong tiệm cắt tóc, đến làm công nhân gia công nữ trang....Gần đây nhất là làm tư vấn bán hàng, đã làm được hơn một năm, lúc xin việc họ yêu cầu phải có bằng cấp hai trở lên, Chu Tiếu hết cách đành cắn răng mua một cái bằng giả, dù sao trên mạng cũng không tra được bằng cấp hai, chỉ cần có thể được nhận vào làm là tốt rồi.

Giờ cơm trưa, đồng nghiệp Cindy hỏi Chu Tiếu đang ăn gì, Chu Tiếu có chút dỡ khóc dỡ cười nhớ tới một chuyện, cô chuẩn bị cơm trưa suốt mấy ngày, nhưng buổi trưa lại chỉ có thể ăn cơm mua ở nhà ăn.

May mắn cô hôm nay đã có thể chính thức ăn trưa bằng cơm mình tự chuẩn bị.

(Sen: Thấy thương chị gái trầy trật mấy hôm bảo vệ cơm trưa:V)
Lúc ăn cơm, cô cũng không gửi tin nhắn cho Lê Diễn, chừa cho anh chút mặt mũi vậy.

Chu Tiếu xem như hiểu rõ, người này chính là con vịt đến chết vẫn còn kêu, nếu lại hỏi anh có muốn ăn cơm hay không, anh nhất định nói không ăn, vậy về sau không cần hỏi, trực tiếp nấu cho anh một phần là được.

Sau khi ăn cơm xong, Chu Tiếu chạy đến lối thoát hiểm phía sau cửa hàng, sau khi đóng cửa chống lửa lại, cô gọi một cuộc điện thoại.

Bên kia đầu dây vang lên một giọng nữ ôn hòa, nói tiếng phổ thông nhưng mang theo chút khẩu âm địa phương.

"A lô, Chu Tiếu à?"
"Cô Khâu, là cháu đây."
Cô Khâu năm nay hơn bốn mươi tuổi, là giáo viên dạy ngữ văn ở trường cấp ba duy nhất trên trấn ở quên Chu Tiếu cũng là giáo viên chủ nhiệm lúc cô mới lên cấp ba.

Rời nhà hơn bốn năm, cô Khâu là mối liên hệ duy nhất giữa Chu Tiếu và gia đình, mỗi tháng sẽ gọi điện thoại về một lần.

"Gần đây em khỏe không? Công việc bận rộn hay nhàn rỗi?" Cô Khâu hỏi.


Chu Tiếu nói: "Rất tốt ạ, vẫn như cũ.

Còn cô Khâu thì sao ạ?"
"Cô cũng vẫn vậy, đợt thi giữa kỳ vừa kết thúc, mấy ngày nay cũng được nhàn rỗi."
Chu Tiếu hỏi: "Chu Tuấn Mộc thi ổn không ạ?"
Cô Khâu cười lên: "Đứng thứ hai trong lớp, thứ tám toàn trường, thành tích rất ổn định, cô vẫn luôn kèm cặp nó, em yên tâm."
Chu Tiếu rất vui vẻ.

Chu Tuấn Mộc là em ruột của Chu Tiếu, đang học cấp ba, thật trùng hợp cậu cũng là học sinh trong lớp của cô Khâu.

Chu Tiếu có chút do dự, hỏi: "Cô Khẩu, tiểu Mộc vẫn không chịu nghe điện thoại của em sao?"
"Ây da, thằng bé đang tuổi dậy thì, tình tình có chút bướng bỉnh, em đừng để trong lòng.

Nó chỉ mạnh miệng thôi, trong lòng đều hiểu rõ, bằng không cũng sẽ không cố gắng học tập như bây giờ, nếu thật sự giận em thì đã sớm chạy ra ngoài làm tìm công việc làm rồi!" Cô Khâu an ủi Chu Tiếu, lại hỏi, "Đúng rồi, tết năm nay em có về nhà không?"
"...." Chu Tiếu, "Chắc là không về ạ, trung tâm mua sắm vẫn làm việc mùa tết, rất bận rộn, lộ phí về nhà một chuyến cũng rất đắt đỏ."
Cô Khâu thở dài một hơi, "Gì mà lộ phí đắc đỏ, em đừng lấy lý do với cô, bốn năm rồi em chưa về nhà, có phải vẫn chưa dám về không?"
Chu Tiếu không đáp được.

Cô Khâu chờ một lúc, lại cười: "Không về thì không về, không sao cả, tiền em chuyển cho cô, cô đều đưa cho tiểu Mộc, ba em ở bên kia cũng không có việc gì, hiện tại tiểu Mộc cũng đã lớn, cao hơn ba em hẳn một cái đầu, cũng không còn bị đánh nữa."
Chu Tiếu cười cười: "Em xem ảnh chụp của tiểu Mộc mà cô gửi qua rồi, thật sự là không nhận ra."
"Thật sao? Thằng bé ngày càng cao lớn, dáng dấp cũng rất đẹp mắt." Cô Khâu cười không ngừng.

Hai người trò chuyện vài câu, cô Khâu nói: "Tiếu Tiếu, chuyện hồi tháng hai em nói với cô, đợi tiểu Mộc thi xong lớp mười một nghỉ hè sẽ đến chỗ em chơi mấy ngày, em còn nhớ không?"
"Nhớ ạ, chẳng phải tiểu Mộc đã từ chối rồi sao?"
Chu Tiếu từng đề cập với cô Khâu chuyện này, muốn nhân dịp hè lớp 11 sẽ đưa tiểu Mộc đến Tiền Đường chơi.

Hơn bốn năm cô chưa gặp em trai, rất muốn đưa cậu đi dạo thành phố lớn, hơn nữa còn có thể tham quan trường đại học, cho cậu có thêm động lực để học tập.

Có điều lúc đó cô Khâu nói chuyện này với Chu Tuấn Mộc, liền bị cậu thẳng thừng từ chối.

"Gần đây thằng bé có vẻ thỏa hiệp." Cô Khâu nói, "Sau này cô cũng từng nói lại với nó hai lần, nó cũng không có ý kiến gì, cô cảm thấy có hi vọng.

Từ giờ đến đấy còn hơn nửa năm, thiếu niên 16 tuổi nghe thấy được đến thành phố lớn, làm gì có ai mà không vui vẻ? Lúc đầu nó không kịp phản ứng nên mới từ chối, suy nghĩ một hồi liền dao động, cho nên chúng ta cứ từ từ, cho nó một bậc thang đi xuống, cô cũng muốn nói trước với em một chút, chỗ em hiện tại không có vấn đề gì chứ?"
Nếu là mấy tháng trước thì thật không có vấn đề, Chu Tiếu lúc ấy đã suy tính kỹ, nếu tiểu Mộc đến, cô liền sang phòng Đào Hiểu Phi ngủ tạm, để tiểu Mộc ngủ ở phòng của cô, dù sao cũng chỉ có một tuần.

Nhưng mà bây giờ....!
Mặc kệ! Hiện giờ vẫn còn sớm, Chu Tiếu nói: "Chỗ của em đương nhiên không có vấn đề ạ, nếu tiểu Mộc có thể đến em vui mừng còn không kịp!"
Cô Khâu nói: "Được, vậy cô sẽ tìm cơ hội nói với nó, em cũng phải chú ý thân thể mình một chút, trời lạnh, đừng để bị cảm."
Chu Tiếu rất cảm động: "Cám ơn cô Khâu, cô cũng giữ gìn sức khỏe, tháng sau em lại gọi điện cho cô, em hết giờ nghỉ trưa rồi, xin phép cúp máy ạ."
"Được được."
Chu Tiếu cúp điện thoại, đứng dựa lưng vào tường ngây ngốc một hồi lâu, không biết vì sao hai hốc mắt lại đỏ lên.


Cô nhớ tiểu Mộc.

Chu Tiếu dùng mu bàn tay lau lau hai mắt, hít sâu mấy cái, nghĩ đến có thể cải thiện mối quan hệ giữa mình và tiểu Mộc tâm trạng lập tức vui vẻ lên.

Mở album trên điện thoại, Chu Tiếu ngắm ảnh chụp của Chu Tuấn Mộc, trong ảnh là khung cảnh ở trường học, Chu Tuấn Mộc đứng trước cửa lớp, vẻ mặt không cam tâm tình nguyện.

Tiểu Mộc thật là đẹp trai!
Cậu mặc trên người bộ quần áo thể thao mà Chu Tiểu gửi về, nền vải xanh đen nhấn nhá bằng đường vân trắng, mặc lên người rất có phong cách, Chu Tiếu zoom ảnh chụp, ngắm khuôn mặt của em trai, trong lòng không khỏi nhớ đến Lê Diễn.

Lê Diễn và tiểu Mộc đều khó tính giống nhau, bất quá tính cách tiểu Mộc tương đối hướng nội, không giống như Lê Diễn đụng vào một chút là phát nổ, còn tiểu Mộc đại khái là pháo lép a.

Nếu tiểu Mộc thật sự có thể đến Tiền Đường chơi thì nên ở nơi nào đây? Chu Tiếu nhớ đến mười tám điều hiến pháp của Lê Diễn, có chút vò đầu bứt tai.

Thôi đi, nếu quả thật không còn cách nào thì cô sẽ thuê một phòng của tiểu Mộc ở, cũng không mất bao nhiêu tiền.

Đúng 6 giờ chiều Chu Tiếu tan làm, thay đồng phục, đón xe buýt trở về nhà.

"Về nhà" hai từ này hiện giờ đối với cô có chút khác thường, trên đường đi vào tiểu khu Vĩnh Tân Đông Uyển, trời đã tối, từng ngôi nhà đều sáng đèn, còn có thể ngửi trong không khí mùi rau xào thoang thoảng.

Liệu Lê Diễn có đợi cô trở về không? Trong lòng Chu Tiếu trộm nghĩ, bước chân không đợi được mà bắt đầu tăng tốc.

Lên đến lầu sáu, Chu Tiếu mở cửa vào nhà, trong phòng khách không có ai, tối đen một mảnh.

Cô mở đèn phòng khách, nhìn thấy cửa phòng của Lê Diễn vẫn đóng chặt như thường ngày, Chu Tiếu bĩu môi, cười bản thân mình thật đa tình, làm gì có chuyện người kia đợi cô trở về đâu.

Hộp cơm màu lam Lê Diễn ăn lúc nữa đêm đã được rửa sạch đặt ở bên cạnh bồn rửa chén như mọi lần.

Chu Tiếu mang hộp cơm của mình ra cũng cẩn thận rửa sạch.

Tối nay cô làm món lạp xưởng hấp trứng, tổng cộng bốn cái trứng gà và món nấm hương xào rau xanh.

Chu Tiếu mở hé nắp hồi ngửi ngửi mùi vị, thỏa mãn mà nhắm mắt: "Ưm..Thơm quá! Tiếu Tiêu thật là một siêu đầu bếp a!"
Chuẩn bị cơm hộp xong, Chu Tiếu bới cơm ra bát chuẩn bị ăn tối.

Lúc bưng thức ăn ra bàn ăn ở phòng khách, cô giật nảy mình, không biết từ lúc nào Lê Diễn đã xuất hiện, yên lặng ở trên xe lăn cạnh bàn ăn, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.

Chu Tiếu bưng mâm thức ăn đặt lên bàn, đồ ăn chỉ còn một nửa, cô đánh bạo hỏi: "Anh....ăn tối chưa?"
Lê Diễn ngẩng đầu nhìn cô, âm thanh trầm thấp: "Đến cơm trưa tôi còn chưa ăn."
Chu Tiếu: "...."

——- Thì có liên quan gì đến tôi mà anh nhìn tôi bằng ánh mắt ai oán đó? Anh không ăn cơm trưa cũng đâu phải do tôi.

Tôi xem qua tủ lạnh, bên trong còn một vài món thực phẩm đông lạnh, tủ ở phòng khách cũng có mì ăn liền, bất luận thế nào thì anh cũng sẽ không đói chết mà đại ca.

"Vậy....bằng không thì ăn cùng tôi đi?" Chu Tiếu nhìn mấy món thức ăn chỉ còn một nửa trên bàn, nói: "Tôi sẽ làm thêm một món."
Ai ngờ Lê Diễn lại thật sự không chút khách khí bưng bát cơm của cô lên, cầm lấy đũa nói: "Thịt xào hôm trước không tệ, tôi thấy trong tủ lạnh còn ớt với thịt, cô xào một dĩa đi."
Chu Tiếu: "....."
——- tôi xxx, anh còn yêu cầu món ăn!
Chu Tiếu nhận mệnh lấy ớt và thịt trong tủ lạnh, ở trong phòng bếp bận rộn một lúc, ngoại trừ làm món ớt xào thịt, cô còn làm một tô canh trứng cải bẹ lớn.

Tiếng máy hút khói trong phòng bếp vang lên ào ào, mùi ớt xào dầu vang lên lách tách trong chảo dầu tản mát trong không khí, Lê Diễn trong phòng khách vừa ăn cơm vừa hít hà mùi thơm, đột nhiên phát hiện cái bát trong tay không phải của nhà mình.

"Hửm?" Anh cầm bát dò xét trái phải, đây là cái bát sứ có hai màu vàng, trắng xen lẫn, vành bát mượt mà, mặt ngoài in hình hai còn mèo nhỏ đang lăn lộn, phong cách khá tương đồng với ly đánh răng vịt vàng trong phòng vệ sinh, đều là đồ dùng Chu Tiếu mang tới, cô gái này hình như rất thích màu vàng.

Chu Tiếu bưng canh và thức ăn ra, Lê Diễn bưng cái bát, sắc mặt có chút trì độn.

Anh nói: "Hình như tôi dùng nhầm bát của cô rồi."
Chu Tiếu khoát khoát tay: "A, không sao không sao, tôi mang tới mấy cái bát lận, cả đĩa nữa."
Lê Diễn hỏi: "Bữa cơm này bao nhiêu tiền? Lát nữa tôi sẽ chuyển lại cho cô."
"Không cần." Chẳng qua là bữa cơm thôi, Chu Tiếu cũng không nhỏ mọn như vậy.

Nào ngờ, Lê Diễn nói: "Về sau cô nấu cơm đi, mỗi tháng tôi sẽ đưa tiền cơm cho cô."
Chu Tiếu ngây người: "Hả?"
Mấy ngày trước là ai mạnh miệng sống chết nói không ăn?
"Tính theo tháng hoặc theo từng bữa, đều có thể." Lê Diễn mặt không đổi sắc nhìn cô, "Sẽ không ăn không của cô đâu."
Chuyện này.....nếu không thu, nuôi không một miệng ăn, ít nhiều cũng sẽ phát sinh thêm chi phí.

Nhưng nếu thu, hình như rất mất nhân tính, dù sao tiền nhà và tiền điện nước Lê Diễn cũng không thu của cô đồng nào.

Sau khi nghĩ ngợi, Chu Tiếu nói: "Bằng không như vầy đi, anh không thu tiền nhà và điện nước của tôi, tôi cũng không lấy tiền cơm của anh.

Mỗi ngày tôi chỉ có thể nấu một bữa, tôi sẽ làm nhiều hơn một chút,trưa hôm sau anh có thể hâm lại để ăn, buổi tối tôi sẽ lại làm thức ăn mới, hai chúng ta cùng ăn.

Nếu tôi làm ca tối thì ban ngày chúng ta sẽ cùng ăn cơm, ăn xong tôi sẽ đi làm, tôi sẽ chuẩn bị cơm chiều cho anh trước khi đi, anh thấy thế nào?"
Lê Diễn tay trái cầm bát, tay trái cầm đũa, nhìn cô không chút phản ứng.

Bên trong chén cơm vẫn còn một miếng lạp xưởng đang ăn dở.

"Không phải, là tôi tự nguyện, nếu lấy tiền cơm của anh thì tôi sẽ rất áy náy, vả lại mẹ anh thỉnh thoảng sẽ mang nguyên liệu và đồ ăn cho anh, tôi lấy chúng để nấu cũng được." Chu Tiếu lại bổ sung, "Còn có, thật ra tôi chỉ biết làm mấy món đơn giản, đều là mấy món ăn gia đình bình thường nếu anh yêu cầu thức ăn phong phú, rất nhiều món tôi không biết làm."
Lê Diễn nghĩ một hồi, nói: "Mỗi tháng tôi sẽ đưa cô 500 tệ, cô không lấy, tôi sẽ không ăn."
Chu Tiếu: "....."
Cuối cùng, cô gật gật đầu: "Được thôi."
"Món ăn gia đình bình thường là được, không cần quá cầu kỳ, tôi không kén ăn." Lê Diễn dùng đũa kẹp một miếng ớt xào thịt mới ra lò, không để ý có nóng hay không vội vàng cho vào miệng nhai nhai.

Anh đại khái là....sắp đói chết.

Chu Tiếu nhìn anh, gương mặt tái nhợt hốc hác, hốc mắt hõm sâu còn kết hợp cùng mái tóc dài lòa xòa, trong lòng cảm giác thật khó chịu.(*)
Lê Diễn trong trí nhớ là một người hăng hái tràn ngập sức sống, Lê Diễn hiện tại giống như sắp chết đói ba ngày không ăn cơm.


Chu Tiếu cũng bưng bát cơm lên ăn, cô phát hiện sức ăn của Lê Diễn không hề nhỏ, một chén cơm đầy ăn rất nhanh đã hết, không đợi anh mở miệng, Chu Tiếu nhanh chân chạy vào phòng bếp cầm ra hộp cơm màu xanh, gắp lạp xưởng và trứng bỏ vào trong dĩa rồi đem phần cơm cho vào bát của Lê Diễn.

Lê Diễn: "...."
"Ăn đi, đây vốn dĩ là bữa tối tôi chuẩn bị cho anh, phần của anh có tới hai quả trứng gà nhé!" Chu Tiếu nói.

Lê Diễn nhìn động tác của cô, thầm nghĩ liệu có phải cô xem anh là thùng cơm rồi không?
Trên bàn ăn ba món ăn một món canh, hai người cùng nhau ăn cơm, Chu Tiếu tò mò hỏi: "Lê Diễn, bình thường anh ở một mình làm thế nào ăn cơm?"
Lê Diễn khó có được một lần đàng hàng trả lời: "Tự mình làm, thỉnh thoảng mẹ tôi sẽ đến."
"Anh không gọi giao hàng sao?" Chu Tiếu thuận miệng nói.

Sắc mặt Lê Diễn cứng đờ.

Vấn đề này đâm vào chỗ đau cũng anh, đương nhiên Lê Diễn có gọi giao hàng.

Tiểu khu cũ không lắp thang máy, rất nhiều nhân viên giao hàng không nguyện ý mang thức ăn lên lầu, nhất là từ tầng bốn trở lên.

Cho dù lúc đặt hàng Lê Diễn đã ghi chú người nhận thân thể không tiện, không có cách nào xuống lầu, nhiều nhân viên lại xem như không thấy, vài người còn đem hộp thức ăn đặt ngay ở cổng hoặc trên bệ hoa công cộng, gọi điện cho Lê Diễn bảo anh tự mình xuống lấy, bất luận Lê Diễn có giải thích thế nào họ cũng đều không tin.

Thậm chí có người giao hàng còn nói: "Đồ ăn tôi đã mang đến tận dưới lầu rồi, anh không thế xuống lấy được sao? Giao hàng đối với những người ở từ lầu bốn trở lên đều như vậy cả! Tôi nghe giọng anh còn rất trẻ, không có chân à? Vì sao lại lười biếng như vậy?"
Lê Diễn tức giận đến mức vung tay đập luôn di dộng, màn hình di động cũng vì vậy mà bị vỡ.

Lê Diễn khiếu nại không biết bao nhiêu nhân viên giao hàng nhưng tình hình cũng không được cải biến, thậm chí còn bị liệt vào danh sách đen, bị ghim thù.

Cho nên trong hai năm gần đây anh đã không gọi giao hàng nữa, bình thường toàn dựa vào thực phẩm đông lạnh và một vài món ăn mà thi thoảng Thẩm Xuân Yến mang đến tiếp tế để nhét đầy bao tử, cơ thể cũng theo đó mà càng ngày càng gầy.

Lê Diễn lạnh lùng nói: "Tôi không gọi giao hàng, dù gì sau này cũng có cô bao ăn rồi."
"Đúng rồi." Chu Tiếu bới cơm, hỏi: "Mấy ngày qua anh ăn những món kia, có thấy hợp khẩu vị không?"
"Không tệ." Lê Diễn ngẩng đầu nhìn cô một chút, "Có điều cơm ít quá, ăn không đủ no."
Chu Tiếu có chút choáng, phát hiện anh đã ăn xong chén thứ hai.

"Còn muốn ăn cơm sao?" Chu Tiếu hỏi.

Lê Diễn: "...."
Chu Tiếu đứng dậy chạy vào phòng bếp, cầm lấy hộp cơm của chính mình, đem toàn bộ cơm bên trong cho vào bát của Lê Diễn.

"Chỉ còn chừng này thôi, cơm trong nồi cũng hết rồi." Chu Tiếu nói.

Chu Tiếu không nấu nhiều cơm, hiện tại thật sự đã vét hết rồi.

Trên mặt Lê Diễn hiện lên một tầng đỏ ửng quỷ dị, bản thân Chu Tiếu cũng cảm thấy có chút bối rối, biết là anh đang ngượng ngùng.

A, thùng cơm đáng thương.

Được rồi, Chu Tiếu âm thầm nắm tay, từ giờ trở đi, cô định ra một mục tiêu nhỏ —— nuôi béo bạn học Lê Diễn Diễn!
—— Tiếu Tiếu, có lòng tin hay không?
—— Có!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận