Bố Khương Minh Chi chủ động xin nhậm chức ở đơn vị cơ sở khi cô vừa tròn một tuổi, mẹ cô đi cùng ông, kết quả hai người xảy ra chuyện ngoài ý muốn khi đi trên đường núi.
Lúc đó Khương Minh Chi mới tròn ba tuổi, gần như không nhớ được gì cả, nhưng từ nhỏ cô đã lớn lên bên ông nội, bác cả và bác gái coi cô như con ruột.
Khi cô còn bé, dù hai người họ không đi họp phụ huynh cho Khương Minh Sùng được nhưng nhất định giành thời gian đi họp phụ huynh cho Khương Minh Chi.
Lớn lên, cô thi đỗ Học viện Điện ảnh chuyên ngành biểu diễn, ban đầu người trong nhà cực kỳ không tán thành, cảm thấy giới giải trí quá phức tạp, không muốn để Khương Minh Chi vào đó tiếp tay cho việc xấu, nhưng họ lại không thể thay đổi suy nghĩ nhất quyết phải đi của Khương Minh Chi, vì vậy đành phải cho cô đi, nghĩ rằng có người nhà trông nom thì chắc không có chuyện gì to tát, ai ngờ ba năm trước vì vụ việc Khương Minh Chi và Tô Ngạn trở thành cp quốc dân BE mà cô bị toàn mạng xỉ vả, đứng giữa đèn polo nghe người ở dưới sân khấu bảo cô cút xuống, ông nội biết chuyện thì tức giận đi tìm súng của ông ấy ở trong nhà.
Đương nhiên là không tìm được súng, công dân bình thường ở Trung Quốc không thể có súng, bác cả và Khương Minh Chi nói chuyện một lúc thật lâu, ý là giới giải trí quá phức tạp, cô có thể không đi tiệc tùng, không cần xã giao, không cần tuân thủ quy tắc ngầm, nhưng còn dư luận, năng lực lớn đến đâu cũng không chặn nổi mấy cái miệng ở xa tít mù tắp, vì thế sau khi cô về nhà thì không cho cô tiếp tục ở trong giới giải trí nữa.
Quả thật lúc đó Khương Minh Chi nghĩ đến chuyện giải nghệ, nhưng sau đó lại cắn răng quyết tâm không chịu thua nói cô không muốn thế, thậm chí còn đánh bạo chơi trò bỏ nhà đi bụi, cuối cùng bác cả chỉ đành thở dài để cô đi, giám sát người bên cạnh cô thật chặt.
Cũng may mấy năm qua sự nghiệp của Khương Minh Chi phát triển thuận buồm xuôi gió, liên tiếp có phim nổi, một đường tiến thẳng trở thành tiểu hoa đỉnh lưu, ngoại trừ thỉnh thoảng có một vài điều không vui thì phần lớn đều là tiếng hô ủng hộ của fan, lúc này mọi người mới một lần nữa chậm rãi chấp nhận công việc của Khương Minh Chi, còn khen bìa tạp chí của cô đẹp trong nhóm chat.
Bây giờ Khương Minh Chi nhớ lại cũng cảm thấy bản thân mình khi ấy khăng khăng cố chấp như thế đúng là quá tùy hứng, gần như có thể nói là được chiều mà kiêu, dù sao từ nhỏ đến lớn bác cả thương cô cỡ nào cô đều có thể cảm nhận được, bây giờ nhìn nhóm “Yêu nước, yêu gia đình, yêu đồng bào” vui vẻ hòa thuận, cô không muốn vì chuyện của cô mà phá hủy sự hài hòa, bình yên này.
Nhưng mà...!
Khương Minh Chi đau đầu nắm tóc, quyết định không nghĩ đến mấy cái này nữa.
Hàn Cần gửi bảng lịch trình qua Weixin cho cô.
Mặc dù gần đây cô không vào đoàn quay phim nhưng để duy trì tần suất xuất hiện trước công chúng nên vẫn cần tham gia một số hoạt động và thông báo gì đó.
Lịch trình tiếp theo ở thành phố S, một chương trình thực tế trong nhà nổi tiếng, họ mời Khương Minh Chi làm khách mời đặc biệt đến quay một tập cho chương trình.
Năm ngoái Khương Minh Chi từng quay chương trình này rồi, vì là show truyền hình trong nhà nên ghi hình không mệt lắm, hơn nữa hiệu quả tổng thể rất ổn, biểu hiện lanh lợi, không giả bộ của cô trong show nhận được rất nhiều khen ngợi.
Năm nay chương trình này quay mùa hai, ekip chương trình dựa theo hiệu quả tốt năm ngoái mà mời Khương Minh Chi đến.
Hàn Cần: [Vé máy bay và khách sạn đều sắp xếp xong xuôi rồi, cả buổi diễn tập thì tổng cộng mất hai ngày.]
Khương Minh Chi: [Okk]
Hàn Cần: [Đúng rồi, có fan đang tìm con ngựa trên trang bìa V của em đó.]
[Đưa ra mấy cái giá dự đoán cũng hơn bộ châu báu được chém tung trời trên trang bìa của Phí Âm mấy con phố.]
Mặc dù cảm giác chèn ép Phí Âm trong chuyện này không tệ nhưng Khương Minh Chi suy nghĩ chốc lát, cuối cùng gửi lại một chuỗi dấu chấm lửng.
[......]
[Hay là vẫn nên bảo mọi người khiêm tốn chút đi...]
[Chẳng may đào ra chủ và nguồn gốc của nó thì phải làm sao.
Khổ tâm.jpg]
Hàn Cần: [Cũng đúng.]
[Dù sao cũng là em bán thân mới có được.]
Khương Minh Chi: [??? Sao chị biết???]
Cô nhớ rõ là chuyện mượn ngựa của chồng mình còn phải trả “lợi ích” chỉ có cô và Lộ Khiêm biết, chuyện xấu hổ ấy ai không biết ngại kể cho người khác chứ.
Hàn Cần: [Chị dùng ngón chân cũng đoán ra được, không trả giá gì đó thì sao có thể khiến nhà tư bản tuyệt đối không mua bán lỗ vốn kia dốc lòng dốc sức vì em?]
Khương Minh Chi: [Đm.]
Cô đỏ mặt thoát khỏi khung chat với Hàn Cần, nghĩ cuối cùng bản thân cũng sắp đi công tác rồi.
Công việc sau khi Lộ thị thành lập trụ sở mới ở Bình Thành chỉ nhiều chứ không ít, Lộ Khiêm chỉ nhàn rỗi được mấy ngày mới đến, gần đây dần bận đầu tắt mặt tối, đi sớm về trễ, mỗi tối anh về đến nhà thì cô cũng ngủ rồi, sáng sớm Khương Minh Chi thích ngủ nướng nên dạo gần đây hai người chẳng tiếp xúc gì với nhau.
Khương Minh Chi cầm điện thoại suy nghĩ chốc lát, để tránh Lộ Khiêm về nhà tưởng cô vô cớ mất tích nên cô gửi ảnh bìa của mình cho Lộ Khiêm rồi nhắn: [Crown thể hiện trước ống kính không tệ nhỉ.]
[Em cần đến thành phố S công tác mấy ngày, trong nhà nhờ anh cả nhé.]
[Hẹn gặp lại.jpg]
...!
Vệt trắng ở đuôi máy bay xẹt ngang bầu trời Bình Thành.
Lần này Khương Minh Chi tới thành phố S quay chương trình là lịch trình công khai, vì thế sau khi xuống máy bay cô không đi cửa vip mà ra từ cửa phổ thông, ở đó có rất nhiều fan tới đón.
Mao Mao nhận lấy từng bức thư và bưu thiếp mà fan đưa tới, Khương Minh Chi mỉm cười vẫy tay chào hỏi, sau đó quay người bước lên xe bảo mẫu.
Trong xe bảo mẫu, Khương Minh Chi nhận một chồng thư và bưu thiếp, xem từng cái một.
Vừa xem vừa cong khóe môi.
Ngay từ khi ra mắt Khương Minh Chi đã không nhận quà từ fan, chỉ nhận thư và bưu thiếp, bình thường cô cũng thích đọc thư fan viết cho cô, họ viết thích cô thế nào, tại sao lại thích cô, thậm chí có người trước đây có thành kiến với cô nhưng từ từ tìm hiểu mới phát hiện cô không phải người như vậy, vì thích cô mà cuộc sống có thêm rất nhiều niềm vui và sức mạnh, sau này hi vọng có thể cùng nhau tiếp tục cố gắng.
Khương Minh Chi đang đọc đến đoạn fan viết vì thích cô mà cảm thấy cuộc sống đầy niềm vui và sức mạnh thì rất cảm động, đối với cô mà nói thì có lẽ điều này chính là ý nghĩa và giá trị của thần tượng, thật ra ý nghĩa giữa fan và thần tượng là tác động qua lại, cô tạo cho fan niềm vui và sức mạnh, fan mang đến cho cô lòng dũng cảm và sự cảm động to lớn nhất.
Khương Minh Chi đọc xong hết thư và bưu thiếp thì bảo Mao Mao cất lại cẩn thận.
Xe bảo mẫu dừng lại trước cửa khách sạn.
Bình thường đài truyền hình sẽ sắp xếp khách sạn cho nghệ sĩ đến quay chương trình nhưng trong một năm Khương Minh Chi sẽ đến thành phố S tham gia hoạt động chạy xô gì đó ít ngày, vì thế cô thuê luôn một phòng khách sạn năm sao dài hạn ở trung tâm thành phố, cách đài truyền hình không xa, trong phòng có không ít đồ đạc của cô, giống như một căn nhà khác ở thành phố S vậy, mỗi lần đến thành phố S chẳng cần mang theo hành lý, cứ vào ở luôn là được.
Lần này thời gian khá gấp, ngày mai quay, xế chiều hôm nay đến đài quay thử.
Thật ra thì hầu hết các chương trình truyền hình mà khán giả xem đều có kịch bản và cần phải quay thử trước, nhưng mà quay thử mấy chương trình thực tế trong nhà thì khá đơn giản, không chơi trò chơi thật, làm quen với quá trình ghi hình đi lại trên sân khấu là được.
Khương Minh Chi và các MC cố định của chương trình đều quen biết nhau, quay thử mất gần một tiếng là xong, nhưng vì bình thường chương trình giải trí mỗi lần đều quay hai tập vậy nên mấy MC cố định vẫn ở lại quay tập kế tiếp, Khương Minh Chi về trước.
Khương Minh Chi kết thúc quay thử, đứng ở hậu đài vẫy tay với các MC: “Vậy em đi trước nhé.”
“Ngày mai gặp.”
Tâm trạng Khương Minh Chi rất tốt, đi trong tòa nhà đài truyền hình, cô đang nghĩ tối nay có thể đặt một phần bánh bao áp chảo đặc biệt để buông thả mình một chút, cô thấy hai em gái đeo thẻ nhân viên nhìn thấy cô thì lập tức sán lại rỉ tai nhau mấy câu.
Sau đó cô đi ngang qua hai nhân viên nữa, hình như họ cũng vừa nhìn cô vừa tụ lại nói gì đó.
Khương Minh Chi khẽ cau mày lại.
Nhân viên công tác ở đài truyền hình không thể vì nhìn thấy minh tinh mà kích động quá mức mà có phản ứng như thế.
Lúc đợi thang máy, Khương Minh Chi hỏi Mao Mao: “Sao vậy nhỉ?”
Vừa nãy Mao Mao chờ Khương Minh Chi quay thử thì luôn ở hậu trường nói chuyện phiếm với người khác, giờ nghe Khương Minh Chi hỏi mới không thể không nói: “Chị Minh Chi, hôm nay...!Tô Ngạn cũng ở đây.”
“Nhưng mà anh ta quay chương trình khác, không chạm mặt chị đâu.” Mao Mao vội vàng bổ sung.
Khương Minh Chi nghe thấy cái tên Tô Ngạn thì bầu không khí ngột ngạt hẳn xuống.
Chẳng trách nhân viên thấy cô thì cứ xì xào bàn tán, hóng drama.
“Vậy sao?” Cô khẽ cười một tiếng, nhìn người phía trước mặt đang đi tới.
Sau khi cặp đôi quốc dân mỗi người đi một ngả, mấy năm qua Khương Minh Chi và Tô Ngạn gần như luôn ở trong trạng thái “một nước không thể có hai vua”.
Hoạt động nào có Tô Ngạn thì không có cô, có cô thì không có Tô Ngạn.
Mặc dù gọi Tô Ngạn của hiện tại một tiếng “vua” ở trước mặt cô thì có chút đề cao anh ta quá, nhưng dù sao anh ta cũng từng có phim đại bạo, độ phổ biến quốc dân vẫn ở đó, lúc trước đóng phim với anh ta, Khương Minh Chi còn là hậu bối, người mới.
Mao Mao trợn tròn mắt nhìn Tô Ngạn đang đi về phía bọn họ.
Bây giờ đang là giờ làm việc, hành lang của đài truyền hình không có mấy người.
Oan gia ngõ hẹp.
Tô Ngạn đi tới trước thang máy, nhìn Khương Minh Chi đang đứng đợi mỉm cười: “Đã lâu không gặp, Minh Chi.”
Ding, thang máy đến.
Khương Minh Chi bước vào trước thấy Tô Ngạn cũng đi vào theo, trên mặt chẳng có biểu cảm gì: “Đã lâu không gặp, thầy Tô.”
Tô Ngạn: “Hôm nay cũng qua đây quay chương trình hả?”
Khương Minh Chi: “Đúng vậy, dù sao thì tổng đạo diễn cũng tự mình gọi điện mời, không đến quay một tập thì không phải lẽ.”
Không biết có phải Tô Ngạn đang cảm thán hay không, anh ta khẽ cười: “Tổng đạo diễn đích thân mời luôn cơ.”
“Khác trước rồi.”
Khương Minh Chi chạm mắt Tô Ngạn qua gương thang máy: “Sao thế, chẳng lẽ thầy Tô vẫn còn quyến luyến không quên được tôi ngày trước hay sao?”
Lúc này nụ cười trên môi Tô Ngạn hơi cứng lại.
“Duyên hoa” lúc trước nổi tiếng bùng nổ, ở mỗi hoạt động offline, mỗi chương trình truyền hình hai người cùng tham gia, Khương Minh Chi đều rất phối hợp.
Kiểu phối hợp ấy duy trì mãi đến mức ở trước mắt mọi người, anh ta đề nghị với Khương Minh Chi rằng: Anh và em đã thành một đôi từ lâu, hay là sau này chúng ta phim giả thành thật đi.
Kết quả lúc đó cô gái nhỏ luôn phối hợp ăn ý mỗi một tương tác qua lại trước ống kính không chút do dự lắc đầu từ chối.
Anh ta công khai, âm thầm nói mấy lần, đều nhận được câu trả lời giống nhau.
Vì tính chất đặc thù của nghề diễn viên, nam chính và nữ chính vốn rất dễ dàng nảy sinh tình cảm từ phim, hai người họ tuy vẫn say sưa yêu đương trong phim, tương tác cơ thể đầy ám muội trước ống kính, người bên ngoài nhìn họ mà đều tin cả rồi vậy mà vẫn không thể khiến một cô gái vừa tròn hai mươi tuổi dao động chút xíu nào.
Tô Ngạn điều chỉnh lại biểu cảm: “Trong giới có nhiều người lưu luyến không quên Minh Chi như thế, đáng tiếc đến giờ vẫn chưa có ai đạt được vinh dự ấy.
Ánh mắt Khương Minh Chi sầm xuống: “Thầy Tô gắng làm việc, nói không chừng sẽ được đó.”
Trước kia cô từ chối đề nghị của Tô Ngạn không bao lâu sau thì bị chụp được cảnh vào khách sạn với người đàn ông thần bí, sau đó cặp đôi quốc dân của hai người thoát khỏi nhau, toàn bộ nước bẩn bị hắt lên người cô, tất cả món hời đều bị nụ cười khổ của Tô Ngạn ở buổi họp báo giành mất.
Nếu như nói lúc đó cô mới chỉ là người mới nôn nớt không nhận ra được điều gì, nhưng đến giờ thì cô đã sớm hiểu rõ mọi chuyện.
Thang máy đến.
Khương Minh Chi bước ra khỏi thang máy trước, lúc này trên mặt cô mới có một nụ cười nhàn nhạt: “Đúng rồi, thầy Tô này, mắt nhìn người của anh cũng không tệ đâu, dù sao thì người tình trong mắt hóa Tây Thi, chúc anh và “Tiểu Khương Minh Chi” trăm năm hòa hợp.”
Cô đang nói đến scandal tình cảm gần đây của Tô Ngạn và Phí Âm.
Tô Ngạn nhìn bóng lưng Khương Minh Chi, nụ cười vụt tắt, sắc mặt dần lạnh băng.
...!
Khương Minh Chi trở lại khách sạn, đặt bánh bao áp chảo mà cô luôn nhớ mong từ khi mới đặt chân đến thành phố S, nhưng vì chạm mặt Tô Ngạn nên chẳng muốn ăn nữa.
Trong phòng cô luôn cất sẵn mấy chai rượu.
Khương Minh Chi khui một chai rượu vang ra, rót cho mình một chén.
Đến tối khách sạn tặng bữa ăn tối dưới ánh nến.
Khương Minh Chi nhìn ánh nến ở bàn ăn, cảm thấy trước mắt mơ hồ.
Cô ngây người một lúc, lấy điện thoại ra, chụp một tấm rồi gửi cho Lộ Khiêm.
[Xem này, tối nay em dùng bữa tối dưới ánh nến đó nha.]
Gửi tin nhắn này xong, Khương Minh Chi nằm nhoài ra bàn.
Men say ngấm dần, cô cảm thấy mình bắt đầu say rồi.
Có lẽ vì lúc chiều đụng phải Tô Ngạn, cô nhớ về trước kia, Tô Ngạn nói với cô “phim giả tình thật”.
Khi đó hai người quay phim tình cảm, ở ngoài phim, tất cả mọi người đều tin những tương tác ám muội của họ, cô là người trong cuộc lại tỉnh táo hơn bao giờ hết, cô không đồng ý.
Cô tỉnh táo nhường nào kia chứ, rõ ràng có thể làm ra việc tỉnh táo như thế nhưng tại sao va vào ánh mắt của Lộ Khiêm lại mê muội luôn được.
Mê muội đến mức ba ngày sau đi kết hôn.
Sau khi biết chuyện, phản ứng đầu tiên của Tống Tinh là lập tức mắng cô một trận dữ dội.
“Kiểu đàn ông như Lộ Khiêm, sao bà lại dám.
Bà không xem tin tức hả, anh ta cay nghiệt đến mức đến em gái ruột của mình cũng có thể gả đi vì lợi ích liên hôn thương mại, bà có thể hi vọng một thương nhân máu lạnh như vậy cũng đơn thuần tốt bụng như bà sao?
Em gái cùng bố khác mẹ, dù có khác mẹ nhưng tốt xấu gì cũng là em gái ruột cùng bố, lớn lên bên nhau từ nhỏ, em gái anh ta bị đám paparazzi chụp được cảnh em ấy ngồi trong xe khóc khi biết mình bị gả đi liên hôn, bà cảm thấy em ấy không khóc trước mặt Lộ Khiêm sao, nhưng chuyện này có tác dụng gì với anh ta không hả, không hề có tác dụng, cuối cùng chẳng phải vẫn liên hôn đó sao.
Nếu như bà không hiểu thì thử tưởng tượng người đó là Khương Minh Sùng đi, ảnh vì lợi ích mà gả bà cho Tô Ngạn, mặc bà khóc lóc cầu xin thế nào cũng vô dụng.
Bà sẽ cảm thấy Khương Minh Sùng là người như thế nào?
Ai có não là biết vĩnh viễn không thể yêu đương với người như thế được, bà thì hay rồi, bỏ luôn bước yêu đương, trực tiếp kết hôn với anh ta.
Cận thận sau này ra tòa ly hôn, bà chẳng những không giành được tiền mình kiếm trong thời kỳ hôn nhân, dám đòi anh ta thêm một đồng thì bị anh ta kiện tống vào tù luôn không chừng, bác cả bà ghét bà chỉ biết gây rắc rối nên chẳng muốn lo cho bà, cuối cùng chỉ có ông nội chín mươi tuổi của bà vì cứu bà mà chạy đôn chạy đáo khắp nơi.”
Khương Minh Chi nghĩ tới đây, nằm nhoài ở bàn thút thít.
Trong đầu cô lúc thì Lộ Khiêm biến thành anh trai cô, biến thành nhân vật phản diện tử đầu tới chân, ép cô gả cho người mà cô không thích, lúc sau lại đổi thành cảnh sau khi hai người ly hôn, tên xấu xa Lộ Khiêm tranh chấp tài sản, tống cô vào tù, ông nội chín mươi tuổi vất vả ngược xuôi vì cô.
Khương Minh Chi nghĩ một lúc rồi khóc một lát, vô cùng đau lòng, mãi đến khi đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Khương Minh Chi lau nước mắt, tưởng Mao Mao tới, cô loạng choạng ra mở cửa: “Đến rồi đó à.”
Sau đó cửa mở ra, Lộ Khiêm đứng trước mặt cô.
-.