Thế là cả người Khương Minh Chi căng cứng, cô cảm thấy lạnh lẽo, cứ như xương sọ liên quan tới tính mạng lại bị túm chặt.
Hình như cô đã quên mất chuyện này.
Không đúng, phải là trước giờ cô chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Hai người lật xe trên livestream nên không thể không công bố chuyện kết hôn ầm ĩ như thế, mọi người đều biết tin, dù bố và anh cả của Lộ Khiêm ở Cảng Thành xa xôi tin tức không nhạy thế nào thì bây giờ hẳn là biết rồi.
Dựa vào phản ứng trước đó của Lộ Lê, Lộ Khiêm cũng chưa nói với người nhà chuyện anh lén kết hôn.
Khương Minh Chi đối diện với đôi mắt đẹp hỏi ý kiến cô của Lộ Khiêm.
Hu hu hu hu làm sao bây giờ.
Cô vừa căng thẳng vừa sợ.
Khương Minh Chi trưng gương mặt bánh bao ra nhìn Lộ Khiêm một lúc, mãi mới nói một câu: “Em không biết tiếng Quảng.”
Lộ Khiêm khẽ cười không phát ra tiếng.
“Không sao.” Anh nắm tay Khương Minh Chi, “Có thể nói tiếng Anh.”
Khương Minh Chi: “...”
Do môi trường sống từ xưa và gia đình nên đôi khi tiếng phổ thông của Lộ Khiêm không theo kịp Khương Minh Chi nhưng tiếng Anh lại là tiếng mẹ đẻ thứ hai của anh.
Thỉnh thoảng Khương Minh Chi sẽ nghe thấy Lộ Khiêm dùng tiếng Anh gọi điện thoại hoặc họp hành giọng Anh cực kỳ hay và tiêu chuẩn, tự nhiên đến mức như đang thi kỹ năng IELTS.
Hồi hai người gặp nhau lần đầu tiên ở Las Vegas, vì chưa biết đối phương đến từ đâu nên ban đầu họ đều nói tiếng Anh.
Vì đã để lộ thế rồi nên lúc này Khương Minh Chi với IELTS 8.5 cũng ngại nói mình không biết tiếng Anh.
Cô phồng miệng như cá nóc nhìn Lộ Khiêm, sau đó cuối cùng cũng gật đầu: “Thôi được rồi.”
...!
Vì tối muốn gọi điện thoại nên từ lúc ăn cơm chiều xong Khương Minh Chi đã bắt đầu thấp thỏm, đồng thời còn có chút bất an.
Cô quá hiểu nhà họ Lộ.
Hoặc có thể nói là nhà họ Lộ quá nổi tiếng.
Lộ Khiêm là nhà tư bản xấu xa, mặc dù độ xấu xa thiên phú hơn người nhưng vì anh còn trẻ nên chưa ngấm cái môi trường ấy một cách triệt để, nhưng bố anh và anh cả anh thì ra mắt nhiều năm, rèn luyện thành công, là nhà tư bản xấu xa trong số nhà tư bản xấu xa hô mưa gọi gió suốt cả một đường.
Tối nay hai người ăn cháo nồi đất kiểu món Quảng, Khương Minh Chi nhân lúc Lộ Khiêm nhận điện thoại đột nhiên vẫy tay với Trần Trung.
“Trợ lý Trần.”
Trần Trung thấy Khương Minh Chi vẫy tay với mình thì đi tới: “Bà chủ.”
Khương Minh Chi chỉ vào ghế bên cạnh, dáng vẻ vô cùng thân thiện: “Ngồi đi.”
Trần Trung nghe lời ngồi xuống.
Khương Minh Chi mỉm cười, hỏi thăm dò: “Anh bắt đầu làm trợ lý cho Lộ Khiêm từ bao giờ vậy?”
Trần Trung: “Từ lúc tổng giám đốc Lộ tốt nghiệp tiếp quản khách sạn Lispor.”
“Ồ.” Khương Minh Chi gật đầu, trong lòng tính tính tuổi tác rồi hỏi tiếp: “Thế trước kia thì sao?”
Trần Trung: “Trước kia làm việc bên cạnh chủ tịch.”
Khương Minh Chi biết “chủ tịch” này là bố Lộ Khiêm, Lộ Hằng Vinh, bỗng nhiên ngạc nhiên: “Lộ Khiêm không nghi ngờ anh là người bố anh ấy cử đến nằm vùng sao?”
Trần Trung: “...”
Con ruột của mình mà cần chơi trò chiến tranh thương mại nằm vùng sao...!
Huống hồ lúc đó anh ta chủ động xin đến làm việc với Lộ Khiêm, cuối cùng mới ngồi vào vị trí tổng trợ lý.
May là ngay lập tức Khương Minh Chi đã nhận ra học thuyết “nằm vùng” không thể phát sinh giữa bố con với nhau, cô cười khan một tiếng: “Chủ yếu là tôi muốn hỏi anh là gần đây Lộ Khiêm, bố và anh trai anh ấy, quan hệ thế nào?”
Trần Trung mơ hồ đánh hơi được mùi gì đó, trả lời đầy chuẩn xác mạch lạc: “Ý bà chủ là ở cuộc sống thường ngày hay công việc?”
Khương Minh Chi không ngờ quan hệ tình thân của nhà họ Lộ còn phải chia làm mấy phương diện thế, cô nói: “Trong cuộc sống.”
Trần Trung gật đầu nói tiếp: “Ở phương diện đời sống, tổng giám đốc Lộ, bố và anh cả cậu ấy vẫn duy trì quan hệ hòa thuận thoải mái và ổn định, điều này có thể chứng minh bằng việc đêm trước Giáng Sinh chủ tịch dùng phương thức gửi bưu phẩm cho chúng tôi...”
Khương Minh Chi: “Dừng.”
Lần đầu tiên cô biết hóa ra quan hệ tình thân lại có thể hình dung bằng kiểu quy cách tiêu chuẩn như thế, nhưng nghe thế lại thấy rất đúng với phong cách của Lộ thị và cả nhà họ Lộ.
Khương Minh Chi tin quan hệ của bọn họ không tệ lắm, cô hỏi sang vấn đề khiến cô căng thẳng hơn: “À, mặt công việc thì sao?”
Trần Trung nhìn vẻ mặt căng thẳng không thôi của Khương Minh Chi.
Khương Minh Chi không thể không căng thẳng.
Lộ Khiêm bắt đầu chuyển hình theo phương hướng công ty lương tâm, đó là vì Lộ Khiêm thích cô nên bằng lòng thay đổi, nhưng người khác thì sao?
Nhà tư bản xấu xa trong số nhà tư bản xấu xa nghĩ thế nào về cô?
Trần Trung đoán ra suy nghĩ lúc này của Khương Minh Chi không khó chút nào.
Anh ta hơi do dự, sau đó vẫn nói: “Ở mặt công việc, trước đó quả thực tổng giám đốc Lộ và chủ tịch đã nảy sinh những khác biệt nhất định.”
Khuôn mặt nhỏ của Khương Minh Chi đột nhiên xụ xuống.
Trần Trung: “Nhưng hiện nay ba người họ đã đạt được sự nhất trí tốt đẹp, lập ra quy hoạch hoàn toàn mới cho sự phát triển sau này cho Lộ thị.”
Khương Minh Chi “Ồ” một tiếng, câu bổ sung sau đó của Trần Trung chẳng có tác dụng gì hết, cảm giác áy náy chột dạ chậm rãi sinh sôi trong lòng cô, sau đó bao phủ ra toàn thân.
Nếu không có cô, có lẽ Lộ Khiêm vẫn muốn gì được nấy, như anh từng nói, anh chỉ là thương nhân, anh không cần vì danh tiếng và đạo đức mà từ bỏ lợi ích của mình, anh cũng không cần có bất đồng với bố và anh cả mình.
Trần Trung nhìn lông mày Khương Minh Chi xụ xuống: “Bà chủ?”
Khương Minh Chi lấy lại tinh thần, gượng cười với Trần Trung: “Cảm ơn anh.”
Lộ Khiêm nghe điện thoại xong quay lại.
Trần Trung gật đầu chào, Khương Minh Chi quay sang nhìn Lộ Khiêm vừa ngồi lại bên đối diện cô.
Lộ Khiêm nhìn sang Trần Trung gật đầu chào, hỏi Khương Minh Chi: “Sao vậy?”
Khương Minh Chi ngồi thẳng lại hai giây, nhìn thấy người thật điềm nhiên như không thì bỗng vươn tay cầm muôi múc canh và bát Lộ Khiêm lên, múc một bát cháo hải sản tươi đầy ụ cho Lộ Khiêm, chất đầy cả tôm nõn, bào ngư, sò điệp các thứ vào bát anh.
“Vừa nãy em ăn thử rồi, rất tươi, anh ăn thử đi.”
Lộ Khiêm nhìn thức ăn phong phú trong bát mình, nhất thời không thể bắt kịp sự săn sóc và quan tâm một cách nhiệt tình quá mức lại đột ngột này.
...!
Tám giờ hai mươi phút tối, Khương Minh Chi và Lộ Khiêm cùng ngồi trước máy tính ở phòng sách.
Khương Minh Chi vốn nghĩ gọi điện thoại cho người nhà chỉ là cuộc gọi đơn giản thôi, còn nghĩ đến lúc đó Lộ Khiêm nói chuyện cô ngồi cạnh đáp đôi ba câu là được, không ngờ gọi điện thoại cho gia đình trong miện Lộ Khiêm lại là gọi video chính thức thế này.
Thậm chí thời gian cũng phải hẹn trước và sắp xếp, link cuộc họp được gửi qua mail, đúng tám rưỡi không chênh lệch một giây.
Saukhi Khương Minh Chi biết Lộ Khiêm và bố, anh cả nảy sinh bất đồng thì càng có cảm giác lo lắng như cưỡi trên lưng hổ.
Cô không sợ vì sắp phải gặp người là một thương nhân thành công và giàu có cỡ nào, cô chỉ biết rõ rằng đối với nhà họ Lộ đi trên con đường tư bản mà đi thẳng tới tối đen như thế, có lẽ cô không phải một cô con dâu phù hợp.
Có lẽ có những lúc, cùng là nữ minh tinh giới giải trí, Từ Tuệ Nhàn là người bình thường trở nên nổi tiếng chỉ vì gả vào hào môn thích hợp hơn cô nhiều.
Cô có chút đồng cảm với Lộ Khiêm khi ngồi dưới nhà cô một mình đối diện với ông nội, bác cả của cô và Khương Minh Sùng, lúc ấy người đàn ông này làm thế nào mà thành công sống sót, còn thuyết phục được ba người đó một cách hoàn hảo nhỉ?
“Hu hu.” Khương Minh Chi nhoài vào vai Lộ Khiêm thì thầm.
Lộ Khiêm động viên vỗ lưng Khương Minh Chi, biết cô căng thẳng nên nói: “Không sao đâu.”
Khương Minh Chi buồn lo nói: “Bọn họ không thích em thì phải làm sao.”
Lộ Khiêm nghiêm túc đáp: “Không đâu.”
Khương Minh Chi lại bĩu môi, có phần bướng bỉnh không chịu thua: “Không thích thì thôi.”
“Em đưa anh về nhà em ở rể.”
“Anh về không?” Cô đột nhiên cảm thấy ý kiến này của mình rất hay, ngẩng đầu nghiêm túc cẩn thận hỏi.
Lộ Khiêm: “...”
Có lẽ để khiến tâm trạng cô thả lỏng, tay phải Lộ Khiêm nâng một bên mặt Khương Minh Chi, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bên tai cô, sau đó cúi đầu hôn nhẹ xuống môi cô.
Khương Minh Chi cảm nhận được đôi môi mềm mại của người đàn ông, dây cung kéo căng bắt đầu thả lỏng dần.
Cô vừa mới nhắm mắt lại đột nhiên nghe thấy tiếng gọi trầm thấp, khàn khàn vì có tuổi: “Herbert.”
Lộ Khiêm bị gọi khựng lại, Khương Minh Chi quay phắt sang.
Chẳng biết từ lúc nào link tự động mở lên, màn hình vi tính xuất hiện gương mặt đã nhìn rất nhiều lần trên Baidu và tin tức.
Thói quen cả đời của Lộ Hằng Vinh, có mặt trong cuộc họp sớm năm phút.
Khương Minh Chi: “...”
Lộ Khiêm: “...”
Ánh mắt Lộ Hằng Vinh dừng lại ở gương mặt lúng túng đến nỗi mỗi một biểu cảm đều không tự nhiên của Khương Minh Chi, dùng tiếng quốc ngữ không đúng chuẩn cho lắm: “Minh Chi?”
Khương Minh Chi hít sâu một hơi, lúc này gặp được người rồi lại thấy bình tĩnh lạ, cô mỉm cười, dáng vẻ tự nhiên đứng đắn: “Cháu chào bác ạ.”
...!
Cuộc gọi video gia đình kéo dài gần hai mươi phút.
Lần đầu tiên Khương Minh Chi nhìn thấy Lộ Hằng Vinh qua video này, và cả người anh cả ít khi lộ mặt của Lộ Khiêm, Lộ Tấn.
Không tán gẫu nhiều lắm, tất cả đều xoay quanh đề tài cuộc sống thường ngày, khách sáo mà hòa thuận, thậm chí Lộ Hằng Vinh và Khương Minh Chi nói chuyện với nhau có thể nói là hài hước, nhắc tới cả Lộ Lê.
Khương Minh Chi cười tỏ ý mình đã gặp Lộ Lê, cả cậu bạn nhỏ Trì Đáo Đáo, ‘so cute’.
Cuối cùng lúc kết thúc, Lộ Tấn gật đầu mỉm cười với Khương Minh Chi: “Nhớ hỏi thăm sức khỏe người nhà em giúp anh nhé.”
Khương Minh Chi: “Vâng.”
Kết thúc cuộc gọi video ấy, Khương Minh Chi có cảm giác thật vi diệu.
Cô hiểu ra sự tự tin giúp cô có thể nói cười với Lộ Hằng Vinh là gì, cũng biết tại sao về sau Lộ Tấn lại bổ sung câu nói ấy.
Nhưng mà thật ra đây chỉ là một lựa chọn, Lộ Hằng Vinh có thể chọn nói chuyện hài hòa dí dỏm với cô, cũng có thể chọn từ chối không chấp nhận, dù sao không có cô thì nhà họ Lộ vẫn là nhà họ Lộ đó.
Vừa nãy hai người ngồi tách nhau ra, bây giờ Khương Minh Chi ngồi lên đùi Lộ Khiêm, hai tay ôm cổ anh, nghĩ tới nghĩ lui vẫn lên tiếng nói: “Trần Trung nói hết với em rồi.”
“Dù thế nào, chuyện lần trước vẫn phải xin lỗi anh.”
Cô cong miệng: “Nhưng anh biết đấy, tình trạng của chúng ta như thế, muốn ở bên nhau sẽ không dễ dàng.”
“Em không cố ý khiến anh và bố anh, cả anh trai anh nữa nảy sinh sự bất đồng.”
Lộ Khiêm hiểu ra nguyên nhân tại sao bữa tối Khương Minh Chi lại nhiệt tình với mình, xoa đầu cô: “Đâu có.”
“Chẳng phải bây giờ vẫn ổn đấy sao.”
Có lẽ đã từng có sự bất đồng và không hiểu nhau, không phải ở cách làm, chỉ không thể hiểu lúc bắt đầu lại vì một người phụ nữ.
Khương Minh Chi tựa đầu lên ngực Lộ Khiêm, nghe lời anh nói bỗng cảm thấy sao mình lại rung động đến thế.
Hu hu hu chắc chắn trên thế giới này không có cặp đôi nào hợp nhau như bọn họ đâu.
Cái đầu xù của Khương Minh Chi cọ vai cổ Lộ Khiêm, Lộ Khiêm cúi đầu hôn tóc Khương Minh Chi.
Khương Minh Chi lại ngẩng đầu lên hôn nhẹ môi Lộ Khiêm, cô vốn chỉ muốn chạm cái thôi, Lộ Khiêm bỗng giữ chặt sau đầu cô, trực tiếp hôn sâu như thành công đánh chiếm thành trì.
Khương Minh Chi bị hôn ngây ngất, giận hờn hai tiếng, nắm đấm chẳng có chút sức đập vào ngực anh, Lộ Khiêm bế cô đứng dậy.
Một cái tay luồn vào trong váy cô chẳng biết từ bao giờ.
Khương Minh Chi ngồi trên bàn sách nuốt nước miếng, tai nóng rực, vô thức khép chân lại: “...!Lúc này vẫn hơi sớm.”.