Đỉnh Lưu Ẩn Hôn Lật Xe Rồi


Giới thời trang có tổng cộng bốn tạp chí tuyến một, chúng được gọi bằng một cái tên chung trong giới là “Tứ đại tạp chí”, trong bốn tạp chí lớn ấy, dù ở trong nước hay nước ngoài thì “V” vẫn luôn dẫn đầu.

Tạp chí nào có địa vị càng cao trong giới thì tương ứng với việc muốn được lên bìa càng khó hơn, nếu như ba trong bốn tạp chí lớn là sự tồn tại kiểu các nữ minh tinh đang nổi nỗ lực xíu là có hi vọng lên bìa, còn V thì có thể nói là khó như lên trời với hầu hết các nữ minh tinh, mỗi nhân vật trang bìa đều phải trải qua khảo sát phê duyệt nghiêm ngặt của trụ sở chính, từ khi ra đời đến bây giờ ngoại trừ người mẫu quốc tế thì nữ minh tinh trong nước được lên trang bìa cũng chỉ có vài người, mà họ đều là các đại hoa có địa vị vững chắc, có thành quả mỹ mãn trong sự nghiệp, còn các tiểu hoa lưu lượng từ ba mươi tuổi trở xuống, trước đó cũng mưa gió gian khổ lan truyền rất nhiều lần ai sẽ lên được, nhưng tới giờ vẫn không ai giành được nó.

Tới tận hôm nay tài khoản chính thức của V công bố: Trang bìa kỳ tới, nhân vật trang bìa là Khương Minh Chi.

Chuyện đụng hàng với Phí Âm ở đêm thời thượng gây nên sóng gió ồn ào xôn xao, mấy blogger ăn dưa tung tin vào lúc quan trọng đẩy sự việc lên đầu sóng ngọn gió rằng Khương Minh Chi cố tình gây sự sắp bị tập thể giới thời trang phong sát, cả đời này không bao giờ có đất diễn trong giới thời trang, V trực tiếp đăng bài thông báo.

Rốt cuộc trong giới bảo vệ ai, rốt cuộc Khương Minh Chi có bị phong sát hay không, câu trả lời đã vô cùng rõ ràng.

Sau khi mọi người ngạc nhiên sửng sốt xong thì cuối cùng cũng phản ứng lại được sự thật sờ sờ trước mắt.

Sao trước đó không hề có xíu phong thanh gì cả, Khương Minh Chi âm thầm giành được V rồi!!!
Rất nhanh sau đó các blogger thời trang trước giờ chưa bao giờ bỏ qua bất cứ drama nào tung ảnh so sánh ra, đám người này hiểu cái gì gọi là kỳ quái nhất, đào sâu từ khi Phí Âm ra mắt đã bắt đầu trang điểm bắt chước Khương Minh Chi thế nào, biến nét giống từ một phần thành ba phần rồi bắt đầu chém gió giương mặt tinh tế, xinh đẹp ra sao, rồi cả việc mới ra mắt mà mỗi lần có hoạt động công khai là sao chép mấy tạo hình thảm đỏ thoát vòng nhất của Khương Minh Chi, bị fan Khương Minh Chi bóc ra còn trà xanh quăng nồi bảo chỉ là trùng hợp, ám chỉ nói Khương Minh Chi là khởi nguyên vũ trụ, một hai lần thì có thể là trùng hợp, nhiều lần như thế, rõ ràng là cố ý.

Thậm chí có blogger trực tiếp bật mic ám chỉ lần đụng hàng tối nay, mấy người không biết chuyện toàn mắng Khương Minh Chi cố tình gây sự nhưng trong giới bọn họ thì ai cũng hiểu rõ, bộ của Khương Minh Chi mới xuống khỏi show diễn ở Paris chưa được bao lâu, thiết kế rất đặc biệt, Khương Minh Chi là người đầu tiên trên thế giới mặc nó, còn cái của Phí Âm, nếu không cố ý bảo nhà thiết kế mô phỏng theo thì trên thị trường hoàn toàn không thể xuất hiện một bộ tương tự mà đúng lúc đến thế.

Vừa nãy fan Phí Âm ăn mừng long trọng nhường nào thì giờ mấy câu ấy trông mỉa mai cỡ đó.

Khung cảnh phía dưới bài đăng của tài khoản chính thức V vô cùng vui mừng:
[Minh Chi siêu giỏi, Minh Chi slay!]
[Ha ha ha ha một số người bị vả mặt sưng luôn rồi kìa.]
[Phí Âm marketing danh tiếng “Tiểu Khương Minh Chi” lâu như thế, Khương Minh Chi nhẫn nại đến hôm nay mới ra tay đúng là đáng nể.]
[Mấy người nói Phí Âm ra sau Khương Minh Chi chứng tỏ địa vị cô ta cao hơn là đang làm trò hề đó hả? Đoàn đội của Khương Minh Chi nổi tiếng trong giới là dễ nói chuyện, chưa từng tranh phiên vị thứ tự ra sân, bởi vì xong sớm được nghỉ sớm đó mấy má, địa vị của bạn trong giới là do thứ tự đi thảm đỏ của bạn ở sau mới có sao?]
[Đm, không xem đến cuối thì không biết Phí Âm bắt chước nhiều tạo hình của Khương Minh Chi như thế, đúng là đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm, quá không biết xấu hổ mà!]
[Kể chuyện cười cho mà nghe nè, “bộ phim hơi bạo” đầu năm nay của Phí Âm í, marketing đến giờ mà rating còn chẳng bằng bộ phim có thành tích rating thấp nhất của Khương Minh Chi.]
[“Nam Nguyệt Hành” hay muốn xỉu, tiểu quận chúa xinh quá trời quá đất prprprprprpr]
...!
Cuối cùng xe bảo mẫu cũng dừng ở Tử Duyệt Tinh Hà.

Khương Minh Chi xem bài thông báo của V xong thì cất điện thoại đi.

Từ một năm trước Hàn Cần đã bắt đầu tiếp xúc với người bên tạp chí đó, chưa từng tiết lộ ra bên ngoài, trao đổi một năm mới giành được trang bìa này, vốn dĩ định đợi qua đêm thời thượng rồi sang hôm sau mới thông báo chính thức, ai ngờ tối nay lại đụng phải mấy chuyện này, Hàn Cần vừa liên lạc với bên phía tạp chí, dứt khoát thông báo vào thời điểm mấu chốt này luôn.

Hàn Cần đưa Khương Minh Chi đến tận cửa nhà, cô ấy thấy cửa lớn đóng chặt, nhíu mày hỏi Khương Minh Chi: “Không đi thật hả?”
Khương Minh Chi khá bình tĩnh: “Sao, anh ấy không đi thì em đuổi anh ấy đi được chắc?”

“Người ta là chồng hợp pháp trong sổ đăng ký của em đó chị à.”
Hàn Cần: “...”
Cô ấy thấy Khương Minh Chi chẳng sợ gì như thế thì chỉ có thể yên lặng thở dài.

Cô ấy tự cảm thấy mình rất hiểu Khương Minh Chi, lăn lộn trong giới giải trí mấy năm, trông bên ngoài thì tính cách cô đã dần tém lại, nhưng thật ra từ trong xương tủy, cô vẫn là một cô chủ tùy hứng kiêu căng.

Tùy hứng đến Las Vegas lăn giường ba ngày trời với một người đàn ông xa lạ, sau đó còn kết hôn.

Khi biết người đàn ông xa lạ đó là Lộ Khiêm, trong lúc nhất thời Hàn Cần không biết Khương Minh Chi may hay xui nữa.

Cô ấy là quản lý, còn phải giúp Khương Minh Chi giấu diếm người nhà.

Hàn Cần vươn tay chỉnh lại khăn choàng vai của Khương Minh Chi: “Vậy thì em nhất định phải chú ý không bị chụp được, có chuyện gì thì bàn bạc với chị trước.”
“Vâng.” Khương Minh Chi mỉm cười con mắt cong cong: “Cảm ơn chị Cần.”
Hàn Cần: “Chị đi trước đây.”
Khương Minh Chi dễ thương vẫy tay: “Hẹn gặp lại chị Cần.”
Tiễn Hàn Cần xong, Khương Minh Chi đi vào nhà một mình, lúc âm thanh cái khăn choàng rơi xuống bị thảm trải sàn gắng sức át mất, thế giới xung quanh mới yên tĩnh lại.

Nhưng tối nay có quá nhiều chuyện xảy ra, quá loạn, bên tai cô dường như vẫn còn văng vẳng các loại lời nói có âm thanh chói tai trên mạng.

Khương Minh Chi về tới nhà thì ngay cả sức làm nũng với Hàn Cần cũng không còn, đối diện với căn nhà trống vắng của mình, cũng có lẽ là vì một buổi tối trải qua các kiểu thăng trầm lên xuống, trong một giây phút nào đó ngay lúc này khiến cô nhớ lại tình cảnh khi đó.

Một mình cô đứng trên sân khấu, đón nhận một luồng sáng cô độc, trong bóng tối là vô số tiếng la “Khương Minh Chi xuống sân đi”, “Khương Minh Chi mau cút”.

Khương Minh Chi bỗng lo lắng, thậm chí nhất thời cô không thể thoát ra khỏi cảnh ấy được, mãi đến tận khi cô nhìn thấy một người đi ra khỏi phòng, xuất hiện trước tầm mắt cô, kéo cô về hiện thực chỉ trong chớp mắt.

Lộ Khiêm đi ra từ phòng ngủ, nhìn thấy Khương Minh Chi mặc lễ phục, muộn lắm rồi mới về nhà.

Tối nay cô ra ngoài tham dự hoạt động gì đó.

Khương Minh Chi bừng tỉnh lấy lại tinh thần.

Hóa ra đây chính là cảm giác khi kết hôn rồi, trong nhà có một người.

Một người kéo cô ra khỏi cảm giác tuyệt vọng và bất lực một cách triệt để.

Khương Minh Chi đi tới phòng treo quần áo trước.


Váy lễ phục thiết kế cúp ngực, Khương Minh Chi đã quá quen với lễ phục có thiết kế kiểu này rồi, trước giờ cô vẫn thành thạo mặc cởi thế nào, nhưng không biết tối nay bị làm sao, tay cô với sau lưng một lúc thật lâu rồi mà làm thế nào cũng không tìm thấy khóa kéo tinh xảo của váy.

Khương Minh Chi đang đứng trước gương ở trong phòng thay đồ, có chút nhếch nhác khi đánh nhau với cái khóa kéo, Lộ Khiêm vào lấy áo ngủ đi tắm.

Hai ngày nay quần áo của Lộ Khiêm đã thay đổi vị trí từ trong góc ra vị trí nó nên ở, anh đi vào nhìn Khương Minh Chi với tư thế hơi uốn éo vặn vẹo một cái, thấy cô vẫn tự bận việc của mình thì không vội lên tiếng, ôm một bộ quần áo ngủ định đi ra.

Cánh tay Khương Minh Chi cong ra sau lưng sắp gãy luôn rồi, cuối cùng khi ngón tay Lộ Khiêm chạm vào tay nắm cửa, cô không nhịn được nữa gọi: “Lộ Khiêm.”
Lộ Khiêm dừng lại, quay đầu nhìn.

Khương Minh Chi hất hết tóc về trước ngực, quay lưng về phía Lộ Khiêm, cúi thấp đầu xuống: “Khóa kéo ở phía sau, rất nhỏ, em không tìm thấy.”
Bời vì gầy nên khi Khương Minh Chi cúi đầu xuống, sống lưng lộ rõ ra, xương bim bim vô cùng tinh xảo, đẹp đẽ.

Đột nhiên Lộ Khiêm ngửi thấy hương nước hoa thoang thoảng.

Anh đặt quần áo ngủ trong tay xuống: “Anh thử xem.”
Khương Minh Chi: “Cảm ơn anh.”
Cô cúi đầu, cảm nhận hơi thở của người đàn ông nhẹ nhàng phả lên sống lưng cô, nhiệt độ trên ngón tay Lộ Khiêm rất thấp, trong lúc tìm cái khóa không biết chui vào đâu, ngón tay anh ngẫu nhiên cọ vào da cô.

Chẳng biết sao Khương Minh Chi thấy giây phút này xúc giác trên lưng cô vô cùng rõ ràng, ngón tay Lộ Khiêm chạm tới chỗ này, hơi thở anh phả vào chỗ kia, dường như mỗi một phần da thịt sẽ trở nên không giống với những chỗ khác, cực kỳ rõ ràng hơn một chút.

Dù không nhìn vào gương Khương Minh Chi cũng cảm nhận được hình như mặt mình đã ửng đỏ.

Cô không muốn bị người khác nhận ra mặt mình đỏ nên hắng giọng một tiếng, bắt đầu tìm đề tài: “Tối nay em đi tham gia hoạt động.”
Lộ Khiêm nghiêm túc xử lý lễ phục cho cô: “Ừ.”
Khương Minh Chi: “Xảy ra chút chuyện không mấy vui vẻ.”
Động tác của Lộ Khiêm hơi ngừng lại: “Chuyện gì?”
Khương Minh Chi nói xong thì hơi phiền não, mình nói chuyện này với Lộ Khiêm làm gì cơ chứ, một nhà tư bản Cảng Thành chẳng thèm để mắt tới giới giải trí thì làm gì có tâm trạng nghe cô kể fan hai nhà nữ minh tinh chửi nhau chứ.

Khương Minh Chi hít một hơi, ung dung nói: “Cũng không có gì, dù sao kết quả cuối cùng cũng tốt, em thắng.”
Cô ưỡn ngực, nói năng còn khá là kiêu ngạo.

Khương Minh Chi cầm điện thoại lên, nhanh chóng tìm ảnh của Phí Âm đưa đến trước mặt Lộ Khiêm: “Đúng rồi, em hỏi anh cái này, anh cảm thấy cô ta đẹp hay em đẹp.”
Lộ Khiêm nhìn màn hình điện thoại của Khương Minh Chi một cái, dường như không suy nghĩ gì đã nói ngay: “Em đẹp.”
Nghe thấy câu đáp lời không một chút do dự ấy, trong lòng Khương Minh Chi lập tức nổ pháo hoa ầm ĩ, vô số vui vẻ kéo tới, nếu như không phải vì Lộ Khiêm vẫn đang xử lý lễ phục cho cô thì sợ là cô nhảy cẫng lên tại chỗ luôn.


Điều này chứng mình được gì, chứng minh Lộ Khiêm tinh mắt nhường nào, cái kẻ tên Tô Ngạn công khai bỏ phiếu cho Phí Âm trong bài so sánh Khương Minh Chi và Phí Âm là một người mù không có khiếu thẩm mỹ.

Là một người phụ nữ yêu cái đẹp lại hẹp hòi, thật ra trong lòng Khương Minh Chi vô cùng để ý đến chuyện bạn hợp tác cũ của mình công khai chọn nữ nghệ sĩ đối thủ đẹp hơn để vả mặt cô.

Cái này không phải vì cô có ý gì với Tô Ngạn, từ trước đến giờ cô chưa từng có bất cứ ý gì với Tô Ngạn cả, cô chỉ không phục thôi.

Bây giờ thấy Lộ Khiêm không chút do dự chọn mình, Khương Minh Chi quay lưng lại với anh, cười đến mức mặt đỏ bừng.

Lúc này cuối cùng Lộ Khiêm cũng tìm thấy cái khóa nho nhỏ bị nhà thiết kế giấu đi rất kỹ.

Anh nhẹ nhàng kéo xuống một đoạn ngắn.

“A!” Khương Minh Chi đang đắm chìm trong sự sung sướng Lộ Khiêm chọn mình, thấy áo ngực vẫn luôn thắt chặt đột nhiên lỏng ra, tụt thẳng một mạch xuống.

Bình thường nữ minh tinh sợ nhất là lộ hàng, Khương Minh Chi bị dọa sợ, phản xạ có điều kiện ôm chặt lấy lễ phục, ghìm chặt trước ngực.

Lộ Khiêm cũng không ngờ Khương Minh Chi đột ngột la lên, anh buông thõng tay xuống, nhìn Khương Minh Chi ôm chặt trước ngực.

Lúc này Khương Minh Chi mới phản ứng lại được rằng đứng sau cô là Lộ Khiêm, là chồng cô.

Hơn nữa cô nhờ Lộ Khiêm c0i đồ cho cô.

Phản ứng hiện tại của cô khiến Lộ Khiêm giống như một tên xấu xa bất lịch sự với con gái nhà lành.

Mặt Khương Minh Chi đỏ ửng như trái hồng, đang định nói xin lỗi thì Lộ Khiêm đã lên tiếng trước cô, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi nhé.”
Khương Minh Chi vội nói: “Không, không có gì.”
Ánh mắt Lộ Khiêm lướt qua bộ lễ phục Khương Minh Chi vẫn đang che trước ngực.

Một lần nữa, Khương Minh Chi muốn chết ngay tại chỗ.

Cô che chắn mình kín kẽ như đề phòng cướp trước mặt Lộ Khiêm thế này hình như không tôn trọng người chồng là anh cho lắm, suy cho cùng có chỗ nào trên người cô mà anh chưa từng thấy đâu, không chỉ nhìn mà còn xx rồi, nhưng nếu như cô buông tay để mặc lễ phục tuột xuống cho Lộ Khiêm nhìn thì Khương Minh Chi cảm thấy mình không thể làm đến bước đó được.

Lộ Khiêm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Khương Minh Chi, nhìn dáng vẻ khó xử che ngực, biểu cảm sinh động của cô.

Hệt như một động vật nhỏ nhút nhát, trong đôi mắt trong veo là sự cảnh giác, liều mạng kìm nén nỗi kích động muốn xông về phía kẻ ngoại lai dịu dàng ở trước mặt rồi làm nũng cựa mình, để lộ phần bụng mềm mại.

Khương Minh Chi bỗng phát hiện dường như trong mắt Lộ Khiêm có ý cười.

Không phải nụ cười lạnh nhạt xa cách trước giờ của anh mà là ý cười thật sự toát ra từ tận đáy mắt.

Trong lúc Khương Minh Chi vì ý cười ấy mà hoài nghi có phải mình hoa mắt hay không, Lộ Khiêm cầm quần áo ngủ của mình lên: “Anh đi trước đây.”
...!

Sau sóng gió “Đêm thời thượng”, tối đó tài khoản V trực tiếp tuyên bố Khương Minh Chi là nhân vật trang bìa kỳ tiếp theo, không thể nghi ngờ điều đó đã cho rất nhiều người một cái bạt tai vang dội.

Sức ảnh hưởng của việc này quá lớn, lớn đến mức lúc này không chỉ riêng fan Khương Minh Chi và người liên quan trong ngành mà có rất nhiều người qua đường ăn dưa không quá quan tâm tới giới fan, sau khi thấy các blogger phổ cập việc tiểu hoa có thể lên bìa đơn của V là một chuyện trâu bò cỡ nào thì ai cũng bắt đầu mong chờ bìa của Khương Minh Chi.

Giờ khắc này, ở khu vực chụp ảnh ngoài trời ở ngoại ô thành phố, nhân viên công tác đã bố trí xong bối cảnh chụp ảnh theo ý nhiếp ảnh gia từ lâu.

Hiện trường vốn nên khua chiêng gõ trống bắt đầu chụp ảnh nhưng giây phút này gần như tất cả mọi người đều không nói gì cả, ai cũng bận rộn làm việc của mình, vẻ mặt nghiêm trọng.

Khương Minh Chi và nhiếp ảnh gia Văn Tuyết Phong đứng trước chuồng ngựa, cùng nhau cau mày lại.

Hai người của bộ phận kế hoạch gần như không dám thở mạnh: “Thầy, thầy Văn, đây là con ngựa tốt nhất có thể mượn được.”
Trang bìa lần này của Khương Minh Chi dùng thân phận đại diện toàn cầu của ES để lên trang bìa, mục đích là tuyên truyền cho thương hiệu.

ES là thương hiệu xa xỉ có sức nặng nhất trong số các đại ngôn của Khương Minh Chi, người sáng lập lập nghiệp từ trang bị trên ngựa, thế kỷ mười tám dùng việc chế tạo trang bị trên ngựa cao cấp mà nổi danh ở châu Âu, cận đại bắt đầu đổi sang sản xuất sản phẩm da làm quần áo, túi, vali các kiểu, sau đó trở thành thương hiệu xa xỉ nổi tiếng toàn thế giới.

Vì lập nghiệp từ phụ kiện trên ngựa nên thương hiệu chọn đặt trọng tâm quảng bá mùa tiếp theo là phục cổ, vì thế chủ đề quay chụp lần này là “Cưỡi ngựa biểu diễn” – một bộ môn vận động về kỹ thuật cưỡi ngựa rất giàu tính thưởng thức, từng thịnh hành trong giới quý tộc của xã hội thượng lưu châu Âu.

Chủ đề là “Cưỡi ngựa biểu diễn” thì không thể thiếu ngựa.

Khương Minh Chi lắc đầu với con ngựa ngoan ngoãn ăn cỏ trước mắt.

Văn Tuyết Phong chống nạnh chất vấn bộ phận kế hoạch: “Bảo mấy cậu đi mượn ngựa thi đấu mà các cậu mượn cái này về cho tôi hả? Chúng ta chụp cho V đó, không phải ảnh cưới ở đầu thôn!”
Người bên kế hoạch là một cậu thanh niên trẻ, bị mắng sắp khóc đến nơi: “Đây là mấy con có chất lượng tốt nhất rồi, đa số đều có chủ riêng nên không cho người ngoài mượn.”
Khương Minh Chi cũng biết không dễ dàng, an ủi bên kế hoạch: “Không sao đâu.”
Bình Thành không giống châu Âu, ở đây có rất ít người nuôi ngựa, loại vận động cần kỹ thuật cưỡi ngựa thế này cũng chỉ lưu hành trong một bộ phận nhỏ, vì thế lật tung toàn bộ trại ngựa trong thành phố lên mà không mượn được ngựa tốt cũng bình thường, điều này không có nghĩa là cả thành phố rộng lớn không có con ngựa xịn đạt mức thi đấu nào mà là con ngựa hơi tốt thôi thì chủ nhân cũng vô cùng quý nó, chắc chắn không đồng ý cho người ngoài mượn.

Nếu như là đóng phim, chiếu lên tivi thì loại ngựa nào cũng có, ngựa tốt ngựa xấu thế nào cũng chẳng sao cả, nhưng bây giờ là chụp tạp chí, là tạp chí V, còn là một số mùa thu quan trọng nhất trong năm, mỗi một chi tiết nhỏ trong sản phẩm cuối cùng đều phải tốt nhất.

Vì thế con ngựa trong ống kính không thể tệ được.

Bên kia văn Tuyết Phong còn đang tức giận vì ngựa cần chụp quá khó coi, Khương Minh Chi bên này đã bắt đầu nghĩ ông nội, bác cả có người bạn nào thích nuôi ngựa hay không.

Cô đang lặng lẽ ngẫm nghĩ, trợ lý Mao Mao đột nhiên khẽ kéo cô một cái.

Khương Minh Chi: “Sao thế?”
Mao Mao kéo Khương Minh Chi qua một bên, đầu tiên cẩn thận quan sát xung quanh rồi mới ghé sát vào tai Khương Minh Chi nói nhỏ: “Chị Minh Chi, chồng chị, ý em là tổng giám đốc Lộ, không phải anh ấy có một con ngựa sao.”
Khương Minh Chi nghe xong thì bỗng nhớ tới gì đó.

Cô nhớ Lộ Khiêm đã từng tiêu bảy mươi tư triệu đô mua một con ngựa, sau đó còn mua máy bay chở về Cảng Thành.

Nhớ lúc đầu cô còn khịt mũi coi thường vì nó hoàn toàn đi ngược với sự khiêm tốn kín đáo của nhà cô, nhà tư bản vô nhân tính Lộ Khiêm vung tiền thì chưa bao giờ biết khiêm tốn là gì cả, bởi vì với anh mà nói thứ xa xỉ nhất trong mắt người bình thường chỉ là cách sống qua quýt bình thường từ nhỏ đến lớn của anh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận