Đỉnh Lưu Trà Xanh Xuyên Sách


‘Răng rắc’ Quý Ngôn bị đánh thức bởi âm thanh của cửa bị khóa lại, cậu nhìn quanh bốn phía, treo trên đỉnh đầu là một trản đèn màu vàng, căn phòng tràn đầy mùi ẩm mốc, nhìn ra được là cậu đang ở tầng hầm ngầm.

Không kịp suy tư đã xảy ra chuyện gì, ngoài cửa truyền đến thanh âm: “Quý ngôn, mày thật là không biết tốt xấu, chúng ta cùng Lận gia có hôn ước, hôm nay là sinh nhật của Bá Sơn, mày vốn dĩ hẳn là cùng Bá Sơn êm đẹp trò chuyện một lát, như thế nào lại đem rượu tạt vào trên người đối phương, thật là mất mặt.


Quý Ngôn nhíu mày, cậu nhớ rõ chính mình vừa mới đi thảm đỏ xong, đang ở hội trường chờ người chủ trì mở màn, như thế nào mà nháy mắt cái tới nơi này rồi.

Khoan đã, Lận Bá Sơn? Tên có chút quen quen nha.

Cậu nhớ tới là khi chờ đợi ở phòng hóa trang thì tùy tay lật xem một quyển tiểu thuyết, mà Lận Bá Sơn là nhân vật trong đó.

Cho nên chính là cậu hiện tại đang ở trong thế giới tiểu thuyết?
Mà cậu giống như xuyên thành một nhân vật làm nền trùng tên trùng họ trong đó.

Trong sách cậu mới sinh ra bị nói sinh thần bát tự cùng trong nhà khí vận không hợp, sinh ý Quý gia còn đang trên đà phát triển nên cha cậu dứt khoát kiên quyết đem Quý Ngôn đưa xuống ở nông thôn, đồng thời vì đền bù trong nhà khí vận, lại từ viện phúc lợi nhận nuôi một đứa trẻ, thay thế cậu ở tại Quý gia.

Năm 18 tuổi ấy Quý Ngôn bị lãnh về nhà, nhưng người lâu dài sinh hoạt ở nông thôn, cùng toàn bộ Quý gia không hợp nhau, cũng bởi vậy bị trong nhà các loại người chán ghét.


Trước mắt cốt truyện hẳn là cậu bị Quý gia mang đi liên hôn với Lận gia, mà phải gả cho Lận Bá Sơn là người có tiếng đào hoa ăn chơi, đêm không về nhà ngủ.

Đêm nay Lận Bá Sơn lần đầu thấy Quý Ngôn mười chín tuổi, bị vẻ ngoài của thiếu niên hấp dẫn, ở trước mặt nhiều người dùng ngôn ngữ *** dục ám chỉ Quý Ngôn, Quý Ngôn thực sự sợ hãi, trong hoảng loạn cậu mang rượu tạt vào người đối phương, chọc giận Lận Bá Sơn.

Cho nên hiện tại Quý gia vì mặt mũi hai nhà, đem Quý Ngôn nhốt lại ở tầng hầm ngầm, sáng sớm ngày mai còn muốn tới cửa Lận gia xin lỗi.

Ngoài cửa người nọ còn ở đó tiếp tục thuyết giáo, Quý Ngôn lại đứng dậy, mắt nhìn bốn phía, nghiêng phía trên có phiến cửa sổ, không lớn không nhỏ, cũng đủ một người xuyên qua, hắn nhón nhón chân rồi sờ đến khóa mở bên cửa sổ, đẩy ra.

Không khí tươi mới ùa vào, Quý Ngôn nháy mắt tỉnh táo hơn nhiều.

Hiện tại hắn phải làm chính là thoát khỏi nơi này.

Tố chất thân thể thiếu niên mười chín tuổi chính là tốt, chống lên cửa sổ, lại không cố sức chút nào mà nhảy ra ngoài.

Bên ngoài là một chỗ vuờn hoa, xuyên qua sau là tường thấp, chung quanh im ắng, đi hai bước có thể thấy rõ ràng biệt thự Quý gia, lúc này trong phòng còn sáng đèn.

Người trung niên vừa mới nhục mạ Quý Ngôn trở lại phòng khách cùng vợ mình gặp mặt.

Người đàn ông tây trang lạnh lùng xa cách, tuổi ước chừng trên dưới năm mươi, cà vạt trước người bị lệch, vợ ông là Tưởng Tuyết Nhu tiến lên giúp sửa sang lại nói: “Ngươi hà tất nóng tính lớn giọng như vậy, Quý Ngôn trở về một năm này, trong nhà liền lộn xộn, ngươi sớm nên thích ứng.


Quý Sơn Nam hừ lạnh một tiếng: “Hắn thật làm cho ta mất mặt, nếu không phải bởi vì Minh Tiêu thân thể không tốt, yêu cầu một cái anh trai ở nhà hầu hạ cả ngày, cũng sẽ không đón hắn trở về, hơn nữa bản thân hắn chính là…”
Nói đến đây Tưởng Tuyết Nhu che miệng đối phương lại: “Đừng nói những lời nói không may mắn.

” Bà thở dài một tiếng: “Bảo mẫu được mời đến Minh Tiêu đều không thích, đều do ta.


Quý Sơn Nam lắc đầu: “Dưỡng nhiều năm như vậy, nói cho cùng vẫn là có chút cảm tình, vốn dĩ ta là không đồng ý để Quý Ngôn trở về, nhưng hắn vừa tới nơi này, đã bị Minh Tiêu nhìn trúng, nói buổi tối có anh trai bồi ngủ, nhất định có thể ngủ ngon, con nít mà, chính là mềm lòng, vì vẫn cảm thấy mình thay thế vị trí của Quý Ngôn nên khổ sở.


Tưởng Tuyết Nhu lại nói: “Chính là sau khi Minh Tiêu tới trong nhà, sinh ý xác thật có điều chuyển biến tốt đẹp, ngươi cũng có thể cùng Lận gia hợp tác làm buôn bán, đoán mệnh không phải nói rồi sao, Minh Tiêu có thể giúp nhà của chúng ta đổi vận, cho nên mặc kệ thế nào, đều phải đối đãi với hắn thật tốt.



Quý Sơn Nam gật đầu.

Những lời này truyền vào trong tai Quý Ngôn đang đứng ở ngoài ban công, cho nên đôi vợ chồng này chính là cha mẹ thân sinh của cậu.

Hắn cười cười, xoay người rời đi.

Mở ra di động, tìm kiếm, trước tìm một khách sạn để ở, vừa mới chuẩn bị đi ra cổng, thì cổng mở một chiếc xe tiến vào, hắn đang chuẩn bị né tránh, lại thấy xe dừng lại, hai người đi ra, trong đó một người bộ dáng cùng Quý Sơn Nam có chút giống nhau.

Quý Minh Duẫn cúi đầu khom lưng cười làm lành nói: “Thật là ngại quá, Bá Sơn, em trai tôi không hiểu chuyện, đêm nay làm bẩn quần áo của ngài, ta gọi nhà thiết kế làm một bộ mới đưa đến cho ngài, ngài đừng để ở trong lòng.


Lận Bá Sơn hất tay của Quý Minh Duẫn ra, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Cậu tốt nhất là ngày mai đem em trai kia của cậu cột vào trên giường tôi, thành thật mà chờ tôi, bằng không Quý gia các người đừng nghĩ đến miếng đất kia, nghe hiểu không?”
Quý Minh Duẫn cười gật đầu, nhìn theo xe rời đi.

Xoay người thì thấy quý ngôn đứng ở dưới bóng cây, hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, nổi giận quát: “Đứng ngơ ra đó làm gì, còn không mau lại đây.


Quý Ngôn không nhúc nhích, Quý Minh Duẫn biết rõ đứa em trai đến từ nông thôn này tính tình nhút nhát, nhát gan nên nhẫn nại đi qua, nói: “Mày lớn như vậy rồi, người ta nói mấy câu liền chọc đến nổi mày muốn làm như vậy sao? Mày hiện tại thì tốt rồi, chọc giận Lận tổng, hại sinh ý nhà của chúng ta muốn thất bại, chắc mày cao hứng chứ gì.


“Không có.


” Quý Ngôn đạm mạc nói.

Người khác nhìn thấy trường hợp như thế này có khả năng sẽ vô cùng không thích ứng, nhưng Quý Ngôn ở trong hiện thực là một diễn viên, cho nên thuận buồm xuôi gió, hơn nữa không ngoài dự liệu, đêm nay cậu vốn nên đứng ở trên đài cầm tượng vinh danh năm diễn viên xuất sắc nhất để nói lời cảm ơn.

Nhưng hiện tại thì hết thảy đều thay đổi, cậu thành cậu chủ thật trong một quyển tiểu thuyết.

Quý Minh Duẫn nổi máu nóng, hùng hổ đấm ra nắm tay hướng về Quý Ngôn bên này, Quý Ngôn phản ứng mau lẹ tránh ra, Quý Minh Duẫn cười lạnh: “Như thế nào? Sợ hãi, lúc này mới biết sợ hãi, sao mày không nhiều lần ngẫm lại tình cảnh của chính mình là như thế nào.


Quý ngôn lại nói: “Cút.


Quý Minh Duẫn tựa như không nghe rõ: “Mày nói cái gì?”
“Tôi nói,” Quý Ngôn nhìn thẳng vào mắt hắn, câu chữ rõ ràng nói, “Cút.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận