Đỉnh Lưu Trà Xanh Xuyên Sách


Quý Ngôn run lên hai cái nói: “Quý ngài, vì cái gì ngài không thông báo tôi trước?” Nhấp cái miệng nhỏ, một bộ dáng chịu đựng.
Lận Trọng Trình cúi người rơi xuống một hôn, thật ôn nhu, đầu tiên là hôn hôn khóe miệng cậu, rồi sau đó ở bên tai Quý Ngôn nói nhỏ: “Ngoan, đem miệng nơi đó mở ra.” Tay dùng sức.
Quý Ngôn nhẹ ‘ư’ một tiếng, khẽ nhếch miệng, thân Lận Trọng Trình đẩy đi vào, Quý Ngôn gian nan lại trúc trắc đáp lại.

Lận Trọng Trình thấy sắc mặt cậu không tốt, sau khi lấy ra rồi kề vào cổ Quý Ngôn than nhẹ một tiếng: “Tại sao lại nín thở?”
“Tôi không làm nữa đâu,” Quý Ngôn nói chuyện mang theo khóc nức nở, “Quý ngài, ngài lại đi vào trong tôi thấy không ổn lắm, tôi cảm thấy không tốt lắm.”
Quý Ngôn lúc trước xuyên sách luôn bận về việc công tác, một lòng vào diễn xuất, không nói qua yêu đương.

Tuy diễn cảnh yêu đương nhưng lại chuyện gì cũng đều không hiểu.
Có vài lời bình thường nói thì không có gì, đến trên giường nói liền thay đổi mùi vị.
Lận Trọng Trình hôn môi Quý Ngôn với khóe mắt đầy nước, khẽ vuốt phía sau lưng cậu, lại từ trong ngăn kéo lấy ra thuốc bôi.

Quý Ngôn co rúm lại hai cái nói: “Quý ngài, tôi từ bỏ.”
“Ngoan,” Lận Trọng Trình nói, “Đừng lộn xộn, tôi bôi thuốc cho em.”
Quý Ngôn hừ hừ vài câu, ghé vào trên người Lận Trọng Trình nặng nề ngủ thiếp đi.

Mơ mơ màng màng nằm mơ, mơ thấy mình đi lễ trao giải, khi sắp bắt được cúp thì tỉnh lại, một thân mồ hôi đã được rửa sạch sẽ.
Cậu ngước mắt thấy Lận Trọng Trình ngồi ở mép giường đang nhìn cậu, Quý Ngôn nhỏ giọng hỏi: “Quý ngài, hiện tại mấy giờ?”
Màn trong phòng đã bị kéo lại, không có ánh sáng gì, thấy không rõ trời vẫn là đêm tối.

Quý Ngôn chỉ cảm thấy một giấc ngủ này quá sâu.
Lận Trọng Trình xem thời gian: “3 giờ chiều, có thể đi được không, nếu là không được tôi gọi người đưa cơm lại đây.” So sánh với Quý Ngôn hắn ăn mặc rất chỉnh tề.
Quý Ngôn không đáp, sửng sốt một lúc lâu sau mới nói: “Tôi giống như không hành động nổi.”
Lận Trọng Trình gọi điện thoại gọi người đưa cơm, trong lúc chờ đợi Quý Ngôn hỏi: “Quý ngài, ngài tẩy rửa giúp tôi đúng không?”
“Đúng vậy,” bàn tay Lận Trọng Trình tiến ổ chăn, “Tôi kiểm tra miệng vết thương tối hôm qua một chút.”
Quý Ngôn hừ nhẹ một tiếng tỏ vẻ bất mãn: “Tối hôm qua ngài cũng chưa nghe thấy tôi khóc sao, tôi đã nói là bỏ cuộc mà ngài còn như vậy, đôi mắt tôi khẳng định là sưng luôn rồi.”
Lận Trọng Trình lấy ra thuốc lại bôi lần nữa cho cậu: “Là tôi không đúng, tôi xin lỗi.”
Không thể không nói, Lận Trọng Trình là một cái tình nhân hoàn mỹ, lâu rồi Quý Ngôn không có phát tiết dục vọng lại tại đây được thỏa mãn, cậu tiếp nhận hết thảy bình yên mà Lận Trọng Trình mang đến, coi tất cả như là đang nghỉ phép.
Cũng không biết là ai đem ai làm tình nhân.
Hai người đối diện bàn ăn cơm, Quý Ngôn thường thường liếc mắt một cái xem Lận Trọng Trình, sau đó cười cười, Lận Trọng Trình hỏi: “Chuyện gì mà cao hứng vậy?”
“Không có việc gì, chính là đơn thuần cảm thấy ngài thực ôn nhu, đối với tôi thật tốt.”
Lận Trọng Trình nói: “Tối hôm qua thời điểm khi dễ em, nhưng không thấy em nói như vậy.” Gắp cho cậu rau xanh, lại gắp miếng thịt bò trong chén Quý Ngôn ra khỏi, “Không cần ăn quá cay, đối với thân thể không tốt.”
Quý Ngôn ‘ừm’ một tiếng, đưa qua cho Lận Trọng Trình chén cháo đầy: “Ngài cũng bồi bổ thân thể, tối hôm qua vất vả rồi.”

“Quý Ngôn,” Lận Trọng Trình không nhận, nhìn cậu nói: “Không còn đau nữa phải không?”
Quý Ngôn sợ tới mức vội ngồi trở lại rồi nói: “Đau, vẫn còn rất đau.”
Sau khi ăn xong Quý Ngôn tiếp tục gói mình trong ổ chăn, hôm nay Lận Trọng Trình tựa hồ không quá bận, mở luôn hội nghị buổi chiều ở phòng xép, đến khi họp hắn điểm nhẹ chân, ám chỉ Quý Ngôn lại đây.
Quý Ngôn cũng không phải không hiểu tình thú, hắn không có mặc đầy đủ quần áo, ngoại trừ áo sơ mi rộng rãi Lận Trọng Trình cho.

Quý Ngôn đứng ở trước mặt Lận Trọng Trình giả vờ không hiểu nói: “Quý ngài, làm sao vậy?”
Bị Lận Trọng Trình lôi kéo ngồi ở trên đùi, Quý Ngôn hít khí một tiếng: “Tôi còn không có tốt hơn đâu, hiện tại không được.”
Lận Trọng Trình cười nói: “Nghĩ đến cái gì đó, chỉ là ôm em một cái thôi.”
Quý Ngôn ngước mắt lặng lẽ cười khúc khích hai tiếng, dán ở trước ngực Lận Trọng Trình, giả ý nghe tiếng tim Lận Trọng Trình đập, trên thực tế đôi mắt liếc về phía máy tính trước mặt .
Nhiều video người hội nghị, riêng chỉ có hình ảnh của Lận Trọng Trình bên này là tối đen, những người khác đều ngồi nghiêm chỉnh hội báo công tác.
Loại sự tình thương mậu này Quý Ngôn không hiểu, nhưng nghe thấy cũng tốt, hắn đánh hai cái ngáp tỏ vẻ chính mình không có hứng thú, nội tâm âm thầm nhớ kỹ một vài việc.
Hội nghị còn đang tiếp tục, phòng thư ký gọi điện thoại tới: “Ông chủ, có chuyện yêu cầu hội báo với ngài, về Lận Bá Sơn.”
Quý Ngôn vừa nghe tên này, cảnh giác dựng lỗ tai lên nghe.
Lận Trọng Trình không có ý tứ đuổi người, tay đặt ở sau lưng Quý Ngôn sờ soạng nói: “Chuyện gì?”
“Ông chủ, ngày hôm qua thân thể Lận Bá Sơn không thoải mái nên đi bệnh viện kiểm tra, hôm nay đã có báo cáo kết quả, nói là nhiễm HIV.”

Chuyện còn lại Quý Ngôn không có hứng thú nghe tiếp, tốc độ những người đó thật nhanh, cũng đúng, chỉ có thể nói là Lận Bá Sơn khống chế không được bản thân, cùng nhau tới thì lây bệnh càng mau.
Lận Trọng Trình bên này cũng không giật mình, việc không liên quan hắn, nói: “Đã biết.”
Phòng thư ký bên kia do dự, lại nói: “Ông chủ, này cần cùng Lận đổng sự nói một tiếng không?” Lận đổng sự trong miệng hắn chỉ chính là cha Lận Trọng Trình - Lận Hối.
Lận Trọng Trình nói: “Không cần, theo như tính cách của Lận Bá Sơn, chuyện này sẽ không giấu được lâu lắm.”
Mới vừa cúp điện thoại, Quý Ngôn cảm nhận rõ tâm tình Lận Trọng Trình hiện tại rất tốt, cúi đầu sờ soạng ở bên môi cậu, còn thường thường cắn cậu một ngụm, Quý Ngôn đỏ mặt nói: “Quý ngài, hiện tại còn chưa tới buổi tối.”
Lận Trọng Trình nói: “Sợ là tới buổi tối rồi cũng không được, tối hôm qua làm quá nhiều lần, đêm nay em nghỉ ngơi cho tốt.” Nói rồi đứng dậy ôm Quý Ngôn lên trên giường, vỗ nhẹ mông cậu: “Đêm nay ngủ sớm chút, tôi lát nữa có việc sẽ không trở lại.”
Hắn chân trước mới vừa đi, Quý Ngôn sau lưng tìm ra quần áo để thay, thuốc bôi tác dụng không tồi, hiện tại tuy rằng vẫn là thốn, nhưng cũng may không đau như lúc đầu.
Trở lại ký túc xá Kim Châu đại học, mới vừa mở cửa, thấy Hoắc Kiến Đông ngồi ở bàn học đang liên hệ những thương gia đó, cậu đi qua nhìn xem danh sách hạng mục, hỏi: “Thế nào?”
Hoắc Kiến Đông mới vừa cúp điện thoại, hoảng sợ: “Má ơi, cậu đi đường không thanh âm sao.” Lại nói: “Liên hệ ba cái, trước mắt có sản phẩm nông sản, còn có đồ uống, cậu chuẩn bị dùng phương thức gì để chốt đơn cho các nhà tài trợ.”
Quý Ngôn nói: “Dùng phát sóng trực tiếp.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận