Đỉnh Lưu Trà Xanh Xuyên Sách


Không thể thấy ánh sáng, chỉ có thể lần mò trong tăm tối.
Quý Ngôn né tránh qua lại nhẹ đẩy Lận Trọng Trình: “Quý ngài… Ngài…ngài còn chưa có tắm rửa.”
Lận Trọng Trình ôm lấy cậu nói: “Lát nữa đều giống nhau, hơn nữa xong việc đều là tôi giúp em rửa sạch,” hắn ngửi ngửi đầu tóc Quý Ngôn: “Mới vừa tắm rửa? Rất thơm.”
“Ưm,” Quý Ngôn thực ngoan ngoãn gật đầu, “Biết ngài thích sạch sẽ, vừa đến đây bằng tàu điện ngầm mùi vị không dễ ngửi.”
Lận Trọng Trình đem người ấn ở trên giường, cởi ra áo tắm dài nói: “Tại sao không lái xe? Xe tôi đưa cho em không thích?”
“Không phải,” Quý Ngôn lùi hai chân về sau, mặc dù ở nơi tối tăm cũng có thể cảm giác được đêm nay Lận Trọng Trình không quá giống trước kia, “Chiếc xe kia rất tốt, tại kỹ thuật lái xe của tôi không tốt sợ sẽ đâm hỏng xe mất.”
“Đâm hỏng rồi lại mua,” Lận Trọng Trình dọc theo trườn về phía trước, cạy miệng Quý Ngôn tách ra sau đó lại nói: “Hôm nay đi bệnh viện thăm Lận Bá Sơn?”
Quý Ngôn sửng sốt: “Quý ngài không thích tôi đi thăm Lận Bá Sơn sao?” Quả nhiên, thư ký vẫn là đem lời nói ra.

Nếu là cậu không cố ý nhắc thư ký, chỉ sợ chuyện này liền như vậy trôi qua.

Cố tình nhắc đến mới tốt.
Lận Trọng Trình giữ chặt cằm cậu để nhìn thẳng hắn: “Xác thật không thích, em cùng hắn lúc trước là quan hệ gì, vẫn là tránh xa một chút mới tốt miễn cho người ta lắm mồm nói bậy.”
“Chính là,” Quý Ngôn nhỏ nhẹ nói, “Là cha mẹ bắt tôi đi, nói là Quý gia cùng Lận gia có quan hệ tốt, không đi thì không thích hợp.


Kỳ thật,” cậu tạm dừng, “Tôi không nghĩ sẽ đi, tôi còn rất sợ hãi bộ dáng kia của Lận Bá Sơn, thật sự rất đáng sợ.

Hắn là bị làm sao vậy, tại sao đột nhiên lại như vậy.”
Lận Trọng Trình vỗ nhẹ mông cậu: “Tôi từ phía sau nói cho em.”
Quý Ngôn cắn môi nhỏ giọng nói: “Nhẹ chút, ngài… Ngài đừng mạnh bạo như vậy.”
Lận Trọng Trình cười đem người lại lật qua, ôm Quý Ngôn vừa đâm vào sâu vừa sờ xem như là trấn an, sau đó nắm lấy tay Quý Ngôn: “Buông lỏng tay ra,” đặt lên phía sau lưng mình, “Đau liền bấu ta, chịu đựng làm cái gì?”
Quý Ngôn không dám ra sức, rồi lại nhịn không được, nhỏ giọng hừ hừ đồng thời mở ra mười ngón, hắn nói: “Tôi bấu ngài đau không?”
“Không đau,” Lận Trọng Trình nói, “Lần sau không muốn đi liền không đi, bên Quý gia kia không có gì, Lận Bá Sơn tự đem thân thể bản thân chơi hỏng rồi, ngươi cũng đừng học theo hắn, đừng xằng bậy đối với thân thể không tốt.”
Quý Ngôn cái hiểu cái không chỉ gật đầu, nước mắt theo khóe mắt chảy ra, hắn lại bấu Lận Trọng Trình chặt hơn một chút.
Xong việc Lận Trọng Trình bế Quý Ngôn lên đi tắm rửa, sau khi đem người đặt trong bồn tắm đầy nước thì đi theo vào, đè ép tràn nước làm Quý Ngôn nháy mắt thanh tỉnh, cầu ôm lấy cổ Lận Trọng Trình kề sát người, nói: “Mấy giờ?”
“12 giờ hơn,” Lận Trọng Trình xoa vai, “Đừng ngủ, để ý kẻo lại cảm mạo.”
Quý Ngôn cười nói: “Sẽ không đâu, ngài thổi khô tóc cho tôi rồi ngủ, tôi liền sẽ không cảm mạo.”
Lận Trọng Trình cười: “Kỹ năng trên giường không thấy đâu, làm nũng cho người hầu hạ nhưng thật giỏi, cùng ai học được.”
“Không, không cùng ai học,” Quý Ngôn dúi dúi đầu vào cổ hắn, “Ngài là người đầu tiên của tôi, nên không có ai dạy tôi cả.”
Khi Lận Trọng Trình ôm người ra ngoài Quý Ngôn đã ngủ.

Theo ý tứ của cậu, Lận Trọng Trình giúp cậu làm khô tóc mới buông tha Quý Ngôn.

Không có thói quen ôm người ngủ, Lận Trọng Trình cùng Quý Ngôn như hai bức tượng, mạnh ai nấy ngủ.
Xong việc Lận Trọng Trình dị thường lãnh đạm, nên sau khi làm xong bắt đầu ở trên bàn sách xem báo biểu.
Trong lúc Quý Ngôn nói qua vài câu nói mớ, đều bị Lận Trọng Trình bỏ qua, nói trắng ra là, người trên giường là đối tượng để bản thân phát tiết, hiện tại hắn rất tỉnh táo.
Quý Ngôn xoay người thấy đèn bàn sáng lên, kêu: “Ngài còn chưa tới ngủ sao?”
Lận Trọng Trình theo tiếng: “Em ngủ trước đi, tôi chốc lát ngủ sau.”
Quý Ngôn nhìn thời gian, rạng sáng 2 giờ, ông chủ lớn đúng là bận.


Không để ý tới nữa lo ngủ đã.
Một giấc ngủ dậy Lận Trọng Trình sớm đã không còn, lưu lại một tấm thẻ ngân hàng, mặt trái viết mật mã, Quý Ngôn thu vào ví.

Đem ví đè lên cái điện thoại trên từ đầu giường, đứng dậy nhìn đồ vật ở dưới sô pha, không còn nữa.
Hắn cười cười, mặc xong quần áo rời đi.
Ngày kỷ niệm thành lập trường đúng hạn tổ chức, Quý Ngôn ở hậu trường chờ đợi, tiết mục của Từ Tử Thanh ở phía trước mấy cái, biểu diễn xong còn cố ý tới khu đợi lên sân khấu nói chuyện với Quý Ngôn.
“Đi lên sau đừng khẩn trương, kỳ thật là nhìn không thấy dưới khán đài.”
Quý Ngôn nhìn hắn: “Được.” Không có cảm tình gì.
Từ Tử Thanh tiếp tục: “Buổi tối có thời gian không, chốc lát đi chúc mừng, mọi người đều đi.”
Ngày kỷ niệm thành lập trường sẽ kết thúc viên mãn nên đêm nay liên hoan người đi rất nhiều, Từ Tử Thanh định ra thuê một gian phòng mở tiệc, trong lúc ăn uống hắn không ngừng gắp đồ ăn cho Quý Ngôn, người sáng suốt đều nhìn ra là có ý tứ gì nên chủ động xê ra nhường vị trí cho hai người.
Xui là Quý Ngôn mềm cứng đều không ăn, đối với Từ Tử Thanh vẫn luôn không mặn không nhạt, vẫn luôn nghe lời người ta nói trong bữa tiệc.
“Các cậu biết không, Quý Minh Tiêu muốn tới trường đi học.”
“Không phải lúc trước hắn lên lớp quốc tế kia sao, nghe nói là theo không kịp chương trình học nên lựa chọn tạm nghỉ học.”
“Không phải đâu, tôi nhớ rõ là bởi vì thân thể hẳn không tốt nên mẹ hắn đau lòng thương con.

Thời điểm tới xử lý thủ tục tạm nghỉ học tôi vừa vặn ôm sách đến văn phòng giáo viên..”

“Nghe nói hắn là được nhận nuôi.”
“Không đến mức đấy chứ, mẹ hắn đối với hắn rất tốt, giống như nhà bọn họ còn rất có tiền, bằng không cũng không đến mức đi lên lớp quốc tế học phí một kỳ liền ba mươi mấy triệu, nghe nói ngày sau còn có thể du học, đương nhiên tiền xuất ngoại du học là tự trả.”
Từng câu từng chữ, Quý Ngôn đều nghe vào trong tai.

Nguyên chủ trong nhà không chịu cho ai thấy, rất ít tham dự hoạt động có quan hệ với Quý gia, cha mẹ ở Quý gia cũng thực tự nhiên mà đem sự tồn tại của hắn lau sạch, thế cho nên hiện tại mọi người chỉ biết Quý Minh Tiêu, mà không biết Quý Ngôn.
Như vậy cũng tốt đỡ phiền, chỉ lại thêm mệt.
Từ Tử Thanh thấy Quý Ngôn ăn cơm không nên hỏi: “Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị không, muốn đổi món khác không.”
“Không cần,” Quý Ngôn cùng Hoắc Kiến Đông bên cạnh nói mấy câu rồi rời đi, Từ Tử Thanh tưởng đi toilet nên không đuổi kịp.
Qua một lát còn không thấy người trở về, Từ Tử Thanh lo lắng không chịu nổi đứng dậy ra cửa.

Vốn tưởng rằng Quý Ngôn đi rồi, lại thấy Quý Ngôn đang ở hẻm nhỏ lưng dựa tường hút thuốc, chần chờ một lát đi lên.
Quý Ngôn gặp người tới, hút xong một hơi cuối cùng dẫm tắt tàn thuốc nói: “Có việc gì sao?”
Từ Tử Thanh căng thẳng một lát nói: “Cậu không nhận ra tôi đang theo đuổi cậu sao, chính là nghĩ muốn sống cùng cậu thật tốt.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận