Đỉnh Lưu Trà Xanh Xuyên Sách


Quý Ngôn hơi hơi gật đầu, mặt mỉm cười không nói.
[ a a a a, góc này của Quý Ngôn xem thật là thích.

]
[ ta cảm thấy nếu hắn mang thêm cái gọng kính không viền, thật sự rất giống lưu manh giả danh tri thức.

]
[ Liễu Huyên ngực là thật hay giả vậy, tôi chợt thắc mắc.

]
[ Chiêm Thắng Lan nhìn xơ qua trạng thái rất bình thường, quả nhiên tuổi nghề của nữ nghệ sĩ đều thật ngắn, Đặc biệt là kết hôn sinh hài tử, căn bản không cách nào thay đổi.

]
Âu Dương Bác lén dắt lấy tay Quý Ngôn, đối Chiêm Thắng Lan nói: “Mẹ, con đói bụng.”
Mọi người đang ở phía trên lầu dọn hành lý, Chiêm Thắng Lan vội nói: “Con ăn trước chút đồ ăn vặt, lát sau xuống lầu mẹ nấu cơm cho con sau.”
Âu Dương Bác gật đầu nhìn về phía Quý Ngôn, Quý Ngôn sờ sờ đầu hắn nói: “Em là muốn tôi nấu cơm cho em sao?”
Âu Dương Bác gật đầu, Quý Ngôn đi vào phòng bếp, mở ra tủ lạnh, quả nhiên, nguyên liệu nấu ăn gì đều không có.

Ekip chương trình chỉ nói để sáu cá nhân ở chỗ này quen thuộc hoàn cảnh, nhưng cũng không có nói giải quyết vấn đề ăn cơm của sáu cá nhân là như thế nào.
Cũng may cậu đã chuẩn bị trước, từ va-li hành lý lấy ra sản phẩm quảng cáo lúc trước đã nhận, rất nhiều là sản phẩm nông nghiệp, bò bít tết đóng hộp, nước hầm xương, trứng gà, thức ăn nhanh nước, cơm.
Âu Dương Bác ngồi xổm bên người Quý Ngôn, xem cậu từ trong hành lý lấy ra vật phẩm này kia.

Lại thấy cậu từng cái bày biện ở bệ bếp, hỏi: “Anh, chúng ta hôm nay ăn cái gì?”
“Ăn canh xương bò hầm được không?”
Âu Dương Bác nói: "Được nha.” Sau đó chuyển đến băng ghế nhỏ đứng ở bên cạnh cái bồn giúp người lột tỏi, tay nhỏ lột tỏi cọ tới cọ lui.

Nhưng Quý Ngôn cũng không có thúc giục, thậm chí còn kiên nhẫn dạy hắn.
Liễu Huyên xuống lầu khi thấy cảnh tượng hạnh phúc này, kinh ngạc: “Quý Ngôn, sao cậu có kinh nghiệm như vậy, biết là phải mang theo đồ ăn,” sau đó lại nói: “Nếu làm quá phiền toái, chúng ta ăn cơm hộp đi.

Trước dự trữ một chút thức ăn, ai cũng không biết đoàn phim sẽ lăn lộn trong mấy ngày.”
Chân Trác đi theo xuống lầu, nghe lời Liễu Huyên nói xong, cười ra tiếng: “Cô trên đường tới không nhìn thấy phụ cận quanh đây rất hoang vắng sao? Làm gì có chỗ nào bán cơm hộp?”
Liễu Huyên nghẹn lời.
[ Chân Trác thật sự không biết lễ phép nha, cùng nữ sinh nói chuyện như vậy.

]
[ tôi cảm thấy là hắn không có sợ hãi, ỷ vào bản thân có chút nổi tiếng liền khi dễ người khác.

]
[ mấy người không ai xem Quý Ngôn là nấu cơm như thế nào sao, thật sự thực thành thạo quá đi.

]
Hình ảnh, Quý Ngôn trước đem thịt bò rửa sạch, sau lại ướp gia vị, sắp xếp gọn tất cả qua một bên sau lại bắt đầu lột hành tây.
Âu Dương Bác bị huân đến cay mắt, liên tục lui về phía sau.
Liễu Huyên liền đánh hai cái hắt xì: “Tôi không được rồi, tôi vẫn là không thích hợp với phòng bếp, tôi đi ra ngoài nghỉ một lát.”
Trần Thăng xuống lầu không nói một lời đi vào phòng bếp, từ bên kia Quý Ngôn lấy ra hành tây để lột.
Chân Trác biết đây là phát sóng trực tiếp, ngại với thể diện nghệ sĩ nên không đi xa, đứng ở một bên cạnh cái rổ xem như là đang nhặt rau, thật là lười biếng.
Chiêm Thắng Lan dắt Âu Dương Bác qua đưa cho hắn một bao bánh quy nhỏ: “Bác ngoan, đi bên cạnh ăn, mẹ đi nấu cơm cho con.”
Mấy người cùng nhau hợp tác đến giữa trưa một chút mới được ăn cơm.

Âu Dương Bác đói đến ngực dán sau lưng, ăn xong một chén cơm còn tìm Chiêm Thắng Lan muốn chén thứ hai.
Quý Ngôn không có ăn uống gì, đi vào hoàn cảnh mới yêu cầu phải thích ứng một lát, ngồi ở ghế trên đơn giản ăn vài miếng.
Liễu Huyên khen không dứt miệng: “Quý Ngôn, cậu thật lợi hại nha, lần sau có thời gian cũng dạy tôi nấu cơm đi, thời điểm tôi ở nhà một mình có thể không có việc gì thì làm cơm.”
Quý Ngôn không đáp, Liễu Huyên hiển nhiên đang lôi kéo làm quen, mà đối với một nữ nghệ sĩ 24 tuổi có cơ sở tài nguyên nhất định, không cần thiết làm như vậy.

Trừ phi có sở cầu.
Chân Trác nhìn Liễu Huyên muốn nói lại thôi.
Trần Thăng đang an tĩnh ăn cơm, không nói một lời.
Sau khi ăn xong mọi người đều lên lầu nghỉ trưa, Chân Trác mượn màn che lại camera rồi chạy tới phòng ngủ Liễu Huyên.

Liễu Huyên cũng không kinh ngạc, đóng cửa lại nói: “Chúng ta buổi tối đi đâu chơi?”
Chân Trác gợi lên một sợi tóc của cô: “Đi dạo vài vòng quanh đây, ê-kíp chương trình còn chưa nói có chuyện gì, trên đường tới tôi phát hiện tròng thành phố có không ít quán bar, buổi tối cùng đi uống rượu nha.”
Liễu Huyên hồi: “Không tốt lắm đi, vạn nhất uống say không còn biết gì, ê-kíp phản ánh với người đại diện là tôi lại phải bị mắng.”
“Sợ cái gì,” Chân Trác xúi giục, “Em biết Từ Hồng không, người đại diện của tôi chính là cô ta, tôi cũng không thiếu bị mắng.

Còn không phải em là cây rụng tiền của bọn họ nên sẽ không làm gì với em sao.”
Nói rồi mở cửa, thừa dịp thời gian nghỉ trưa chạy ra ngoài, bị Liễu Huyên ngăn lại, thương nghị: “Nếu không chúng ta mang Quý Ngôn cùng đi, tôi cảm thấy cậu ta cũng không tệ lắm, lớn lên lại đẹp, khẳng định sẽ chơi vui.”
Chân Trác suy tư sau một lúc lâu: “Không tốt lắm đâu, Quý Ngôn vừa thấy chính là bộ dáng rất khó tiếp xúc."
Liễu Huyên lá gan to hơn đi gõ cửa phòng Quý Ngôn, lúc này Quý Ngôn đang nằm ở trên giường chơi di động, sau khi mở cửa thấy Liễu Huyên đứng ở ngoài cửa hỏi: “Có việc gì sao?”
“Đi ra ngoài chơi không,” Liễu Huyên híp mắt cười nói, “Chân Trác nói phụ cận có chỗ chơi vui, muốn mang chúng ta cùng đi ra ngoài.”
Quý Ngôn không có hứng thú chuẩn bị lắc đầu, bị Chân Trác giành trước: “Quý Ngôn, ở ngành sản xuất này của chúng ta, cậu cũng đừng diễn cái gì thanh cao, nên chơi thì chơi, nên uống thì uống, cậu còn không có tới cái vòng này, tôi hôm nay có thể mang cậu ra ngoài đi dạo.”
“Phải không.” Quý Ngôn cười lạnh, cái vòng này cậu thật ra lại rất quen thuộc.

Nhìn Chân Trác một bộ dáng hiển nhiên, cậu thật là tò mò, người này sẽ có hậu chiêu gì, cậu nói: “Vậy thì đi thôi.” Đóng cửa ra ngoài.
Chân Trác một đường lái xe đi vào nội thành, ba người trực tiếp chui vào quán bar.

Đối mặt là vùng cấm đèn đỏ rượu xanh nhìn lại bộ trang phục này của Quý Ngôn rất là buồn cười.
Nhưng không lâu sau liền có người tiến lên đến gần.
“Em là một mình tới chơi sao, muốn tôi cùng chơi hay không?”
Quý Ngôn khẽ nâng mí mắt, thấy người tới ước chừng 40 tuổi, dáng người biến dạng rinh bụng bia lắc lư qua lại, vẻ mặt cười nham nhở nhìn cậu, cậu lắc đầu: “Không được, tôi có hẹn rồi.”
Người đàn ông cũng không nhụt chí: “Vừa thấy em chính là người không thường tới nơi này, là người bên ngoài đi, em có thể đi ra ngoài hỏi thăm một chút, người mà anh Kim này coi trọng, còn không có ai dám chạm vào.”
Quý Ngôn ngoài cười nhưng trong không cười: “Anh Kim phải không, đã nhớ kỹ.”
Anh Kim sửng sốt đang muốn hỏi nhớ kỹ cái gì, nghe thấy cách đó không xa có người kêu: “Quý Ngôn bên này.” Là Liễu Huyên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui