Nhắc tới Lận Bá Sơn, Lận Trọng Trình thay đổi giọng điệu: “Hiện tại nhắc đến hắn làm cái gì?”
“Không nhắc thì không nhắc." Quý Ngôn biết anh đang mất hứng, bò đến bên cạnh Lận Trọng Trình, nói: “Vậy thì là bao nhiêu ạ, Lận tổng.”
“Một chiếc xe thì sao?”
“Lại là cái lần trước sao? Lận tổng đưa đồ vật thật là không chút thú vị gì.”
“Vậy em chọn đi.”
Lận Trọng Trình nói xong hôn xuống còn cố ý cắn ngay chỗ rách kia.
Quý Ngôn lại bị đau rít lên một tiếng, muốn đẩy người trước mặt ra, nhưng lần này Lận Trọng Trình lại không buông tay.
Quý Ngôn mê man ngủ thiếp đi, tỉnh lại lúc nào cũng không biết, khàn giọng nói: "Em muốn uống nước."
“Uống chút sữa đi,” Lận Trọng Trình đúc sữa cho cậu, nói: “Bình thường em sống một mình nên ở đây cũng không có gì.
Sữa bò là anh nhờ người giao cơm hộp mang lên cùng, để bổ sung chút dinh dưỡng.”
Quý Ngôn uống một ngụm sữa, phát hiện còn nóng: "Sao nóng thế? Ở đây không có nồi."
“Sử dụng ấm điện đun nước của em.”
Quý Ngôn trợn trắng mắt: “Vậy thì nó rất khó rửa, thôi em vứt ấm điện đó.
Ngày mai anh phải mua cho em cái mới, em muốn cái loại mà có hai tầng giữ nhiệt hiệu quả, ngoài ra còn phải thêm công năng giữ nhiệt tự động.”
Lận Trọng Trình cười khẽ: “Yêu cầu của em còn rất nhiều, nếu có người lấy vốn nhỏ nhận lãi to, thì ngoài em không ai lợi hại hơn.”
Quý Ngôn không trả lời, sữa bò dư lại một chút dưới đáy, cậu đưa luôn cho Lận Trọng Trình, Lận Trọng Trình cũng không ghét bỏ uống xong nhét người vào lại trong chăn, hỏi: “Sao hôm nay lại nói với Triệu tân Chiêm, anh chỉ là bạn của em?”
“Không phải sao?”
Quý Ngôn khẽ nhướng mi hỏi, eo của cậu vẫn rất đau.
Vừa rồi cậu vừa uống sữa vừa liếc mắt nhìn xuống, vậy mà lại dùng bốn cái bao, Lận Trọng Trình thật là khốn nạn.
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu dọn ra ngoài ở một mình, bao từ đâu mà ra.
Không thể không nghĩ đến, Lận Trọng Trình nhất định là phải nghĩ tới cảnh tượng tối nay rồi mới lên lầu..
Khó trách lại khác thường như thế.
“Em lên giường làm tình với bạn em? Tư tưởng rất thoáng nha.” Lận Trọng Trình nói.
“Đúng vậy,” Quý Ngôn thuận mao nói, “Em có rất nhiều bạn, chỉ cần chọn một người là có thể…"
Chưa nói xong, eo đột nhiên trầm xuống, cậu cả giận nói: “Lận Trọng Trình, anh muốn làm cái gì?”
“Làm cái gì?” Lận Trọng Trình cười lạnh một tiếng, “Làm em phải nhớ kỹ, lần sau còn dám nói làm xằng bậy với bạn bè, anh sẽ phạt em nặng hơn đêm nay.”
“Anh có…”
Một chữ "bệnh" bị Quý Ngôn nuốt ngược trở lại, chỉ để lại những tiếng thở hổn hển.
Sữa đã uống xem như lãng phí.
Khi Quý Ngôn thức dậy vào buổi sáng, Lận Trọng Trình đã rời đi, thậm chí còn lấy bình sữa rỗng trên tủ đầu giường, căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, vật tàn dư còn sót lại trên mặt đất cũng được xử lý không để lại dấu vết, như thể Lận Trọng Trình chưa bao giờ đến vậy, tối hôm qua chỉ là Quý Ngôn lo sợ không đâu.
Nhưng những dấu vết trên cơ thể cậu rõ ràng đang nhắc nhở Quý Ngôn, Lận Trọng Trình là kẻ biến thái.
Đứng trước bồn rửa mặt đánh răng, Quý Ngôn chống eo ngắm mình trong gương, ai không biết còn tưởng rằng tối hôm qua cậu làm giác hơi suốt đêm.
Đang ở trong lòng thầm mắng Lận Trọng Trình, nhận được điện thoại của Hoắc Kiến Đông.
“Anh Ngôn, cậu có một anh trai họ Vương sao?”
“Không có, làm sao vậy?” Quý Ngôn không nghĩ đến.
“Thiệt hay giả, vậy vì cái gì Vương Tuấn kia mỗi ngày đều đến ký túc xá của chúng ta tìm cậu.
Không chỉ có tìm cậu, còn uy hiếp tôi và Cố Thần Sương, nói rằng nếu cậu vẫn không xuất hiện, sẽ lật tung ký túc xá của chúng ta lên.”
“Đã biết,” Quý Ngôn nhổ bọt, giọng nói rõ ràng hơn, “Ba giờ chiều bảo anh ta đợi tôi ở quán cà phê Bắc Môn.”
Cúp điện thoại, Quý Ngôn nhận được một cái tin nhắn nhắc nhở, là báo cho cậu tới cửa hàng 4S để lấy xe.
Lận Trọng Trình thật đúng là đánh một cây gậy cho trái táo ngọt, nỗi đau của đêm qua đã biến thành chiếc xe hôm nay, thật đúng lúc.
Quý Ngôn đến cửa hàng lấy xe trước, chọn một chiếc mình thích rồi lái xe đến quán cà phê Bắc Môn.
Ngồi ở ghế lái nhìn Vương Tuấn đi vào quán cà phê, rồi sau đó cậu xuống xe đi theo lên lầu.
Ngồi trong quán cà phê, Vương Tuấn gọi một cốc cà phê đen nhưng không có ai đến, anh cúi đầu bắt đầu gửi tin nhắn cho Dương Phúc Hương: [ Mẹ, Quý Ngôn hôm nay hẹn con ở quán cà phê gần trường học, con đã nói mà là hắn lừa mẹ đó, kỳ thật hắn rất có tiền.
]
Dương Phúc Hương: [ Thật hay giả, Quý Ngôn sau khi đi Kim Châu còn học hư? Học được nối dối gạt người? ]
Vương Tuấn: [ Không phải sao, chờ lát nữa hắn tới, con sẽ hốt của hắn một mớ, tiền thì hai người chúng ta mỗi người một nửa.
Vừa vặn mẹ có nói nhìn trúng một cái vòng tay vàng mà, đúng không? Có tiền thì đi mua một cái mang lên, đừng quên nói với hàng xóm là ta mua cho nha.
]
Dương Phúc Hương: [ Biết rồi, tâm tư nhỏ này của con mẹ còn không biết sao, vẫn là con hiếu thuận.
]
Quý Ngôn ngồi xuống thấy Vương Tuấn hăng say gửi tin nhắn cũng không quấy rầy.
Tìm người phục vụ gọi một ly sữa tươi, nhìn sữa tươi được bưng lên, không hiểu sao lại nghĩ đến Lận Trọng Trình, sau đó chụp ảnh ly sữa và gửi qua cho người ta.
Tắt điện thoại, im lặng chờ Vương Tuấn mở miệng.
Vương Tuấn ngẩng đầu thấy Quý Ngôn bất ngờ ngồi ở đối diện, đầu tiên là sửng sốt, ho khan hai tiếng, sau đó nói: “Mày rốt cuộc đến trường, làm sao vậy? Không muốn đến lớp, muốn làm học sinh hư trốn học sao? Mày cũng đừng quên mẹ tao là như thế nào kiếm tiền cho mày đi học, đó chính là nỗ lực của cả nhà.”
“Vương Tuấn,” Quý Ngôn móc lỗ tai, “Đừng nói nhảm nữa, nói chuyện trọng tâm đi, lần này vẫn là lệ cũ sao?”
Vương Tuấn vừa nghe đến tiền, liền vội vàng nói: "Vẫn là quy định cũ, 30 triệu, trước sáu giờ tối nay đưa cho tao.
Mẹ tao bị bệnh đang cần mua thuốc uống và tiêm."
Quý Ngôn cười nhạt một tiếng: “Thật sự là vì tiền, ngay cả sức khỏe của mẹ mình cũng dám nói tùy tiện.” Cậu nói tiếp: “Hiện tại tôi không có tiền mặt, nhưng trong thẻ thì có, nếu muốn thì đi theo tôi."
Vương Tuấn nghĩ thầm còn có chuyện tốt như vậy, nếu là cùng đi lấy tiền với Quý Ngôn, sẽ thấy rõ số dư của cậu, rồi trực tiếp lấy hết.
Sau đó chỉ cho Dương Phúc Hương 15 triệu, còn lại tất cả đều là của hắn.
Nghĩ đến đây, ma xui quỷ khiến hắn đi theo Quý Ngôn lên xe, mới vừa lên xe nhịn không được kinh hô: “Quý Ngôn, đây là xe của ngươi sao?” Sờ loạn chung quanh, “Chiếc xe này chí ít cũng 1 tỷ đi?” Vương Tuấn đã làm qua sửa xe nên biết chiếc xe này giá trị xa xỉ.
Quý Ngôn ngại người nói nhiều không thèm trả lời chỉ lo mở nhạc lên.
Vương Tuấn lại nói: “Thằng nhóc, mày được lắm nha, Quý gia đối xử tốt với mày, còn mua cho mày một chiếc xe tốt như vậy.
Sao mày dám nói dối tao rằng mày đã đoạn tuyệt quan hệ với Quý gia? Tạm thời sẽ không xử lý mày, để lần sau tính luôn một thể…"