Đỉnh Lưu Trà Xanh Xuyên Sách


Hắn còn chưa nói xong Quý Ngôn đã đạp phanh gấp, Vương Tuấn theo quán tính lao về phía trước, liên tục hét lên kêu đau: “Mẹ mày, chạy nhanh như vậy làm cái quái gì? Không nhìn thấy tao còn chưa có thắt đai an toàn sao?”
Quý Ngôn nhàn nhạt nói: “Vậy anh thắt dây an toàn cho đàng hoàng đi, tôi lái xe không giỏi, lát nữa sẽ phanh gấp lại, cẩn thận đừng để văng cái đầu ra ngoài."
Vương Tuấn nghe thấy lời này, nhìn lại Quý Ngôn với biểu tình lãnh đạm.

So với Quý Ngôn lúc trước khi thấy hắn liền trốn không dám nói lớn tiếng thì Quý Ngôn bây giờ khác hoàn toàn.

Lúc này hắn lại đang ngồi trên xe của cậu, vẫn là thành thật chút mới tốt, hắn thầm nghĩ chờ lát nữa xuống xe sẽ thu thập Quý Ngôn sau.
Quý Ngôn lái xe một mạch đến vùng ngoại ô rồi chạy thẳng lên núi, khi Vương Tuấn phát hiện ra thì đã quá muộn, vội vàng hỏi: "Mày không phải muốn đi ngân hàng sao? Bây giờ mày lại lái xe lên núi làm gì, mày muốn mang tao đi đâu?”
"Đi đến chỗ tốt nha,” Quý Ngôn cười nói, “Nơi đó có rất nhiều tiền, cả đời cũng tiêu không hết.”
Vương Tuấn nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật sao?”
“Thật nha.” Ngớ ngẩn.
Xe dừng ở trên đỉnh núi, Quý Ngôn xuống xe đứng ở chỗ lan can cách đó không xa.


Vương Tuấn khó hiểu, xuống xe, đang chuẩn bị hỏi Quý Ngôn tiền ở đâu, lại bị Quý Ngôn túm lấy, một tay cậu vặn cánh tay hắn ra sau, còn một tay trực tiếp đè đầu hắn xuống lan can và chà xát về trước.
Mà bên ngoài lan can là sườn núi sâu không thấy đáy.
Vương Tuấn giãy giụa: “Mày muốn làm gì Quý Ngôn, mày có biết nơi này là…”
“Tôi đương nhiên biết,” Quý Ngôn lớn tiếng nói, “Tôi chính là biết mới mang anh tới nơi này, sợ rồi sao, Vương Tuấn,” cậu tiếp tục đẩy hắn chồm ra ngoài lan can, “Ra đi sớm một chút, sang năm tết thanh minh tôi sẽ đốt nhiều tiền vàng cho anh, bảo đảm anh ở bên dưới không lo áo cơm gạo tiền.”
“Đồ điên,” Vương Tuấn chửi ầm lên, "Mày là đồ điên, mày muốn làm cái gì? Tao là anh của mày, mẹ tao nuôi mày mười tám năm, mày là cái đồ ăn cháo đá bát, trong nháy mắt không thèm nhận người thân luôn hả, cái thứ đồ điên này.”
“Tôi là người điên?” Quý Ngôn cười dữ tợn, “Không sai, tôi chính là người điên,” cậu nhìn về phía chân núi nói: “Anh từ nơi này ngã xuống, không mất mười ngày nửa tháng là sẽ không bị ai phát hiện cả.

Chờ đến lúc bị phát hiện, cũng là chết vô đối chứng.

Xe của tôi lại không có biển số xe, xong xuôi rồi bán rẻ qua tay là ai cũng không biết những việc này.”
Đối mặt với cái chết, Vương Tuấn tận đáy lòng cảm thấy ớn lạnh, sau lưng không ngừng đổ mồ hôi, hắn ngắt quãng nói: “Quý Ngôn, Quý Ngôn, nghe tôi nói, kỳ thật tôi cũng không thiếu tiền cho lắm.

Tôi không muốn tiền của cậu nữa, tôi thực sự không muốn nó nữa."
“Thật sự?”
Vương Tuấn vội nói: “Thật sự.”
Quý Ngôn nói: “Nếu anh lại đến xin tiền tôi, tôi sẽ đưa anh đến đây để thử một lần nữa.

Cùng lắm là tôi và anh sẽ chết cùng nhau, tôi tùy thời đón tiếp.” cậu vỗ nhẹ mặt Vương Tuấn, nói: “Nhớ kỹ lời tôi đã nói, tôi nói được thì làm được.”
Nói xong buông tay ra, Vương Tuấn ngồi phịch xuống lan can, thở hổn hển, và hắn cũng sẽ có ngày mắc chứng sợ độ cao.
Quý Ngôn trực tiếp lên xe, chưa cho Vương Tuấn cơ hội phản ứng.

Đợi Vương Tuấn phản ứng lại thì xe của cậu đã đi xa, Vương Tuấn ở phía sau lớn tiếng kêu: “Quý Ngôn, Quý Ngôn tên khốn khiếp này, dù sao mày cũng phải mang tao xuống núi chứ, Quý Ngôn…”
Quý Ngôn tiếp tục mở nhạc, nghe.

Lận Trọng Trình gọi video đến, Quý Ngôn nhấc máy, Lận Trọng Trình hỏi: “Tại sao cả một buổi trưa không trả lời tin nhắn của anh?”
“Xử lý một ít việc,” Quý Ngôn nói, “Xe mới em nhận được rồi, cũng không tệ lắm.”
Lận Trọng Trình phát hiện tâm tình của cậu rất tốt, hỏi: “Có phải chỉ vì chiếc xe mới không?"
“Nếu không thì là gì?” Quý Ngôn nhìn màn hình nói, “Chẳng lẽ là bởi vì tối hôm qua Lận tổng ban ân sao?”
Đem xe dừng bên đường, Quý Ngôn cầm lấy di động nói: "Tại sao nghe giọng điệu của anh cứ như là cả một buổi trưa đều đang đợi tin nhắn của em vậy.”
“Không có,” Lận Trọng Trình phủ nhận, “Chỉ là hỏi một chút thôi.”
“Ồ,” Quý Ngôn lấy ra một điếu thuốc, chuẩn bị bậc lửa, lại thấy Lận Trọng Trình ở trong video nhìn chằm chằm vào tay cậu, cậu nói: “Làm sao? Không thích em hút thuốc hả?”
“Bởi vì nó không tốt cho sức khỏe của em."
Quý Ngôn cười nói: “Yên tâm, em không sinh em bé, hút thuốc với em mà nói không có gánh nặng gì.”
Lận Trọng Trình đỡ trán, biết Quý Ngôn đang nói đùa, đổi đề tài nói: “Đêm nay thư ký có việc, anh đã cho về sớm rồi, vừa vặn em đang chạy thử xe mới, tới công ty đón anh về nhà đi.”
“Về nhà nào?” Quý Ngôn rít hai hơi thuốc, tay cậu thò ra ngoài cửa sổ xe gạt tàn thuốc, nói: “Lận tổng muốn mang em tham quan một chút nhà của anh sao?”
Lận Trọng Trình vui vẻ nhận: “Cũng không phải không được.”
Quý Ngôn dừng xe ở trước cửa công ty, nhìn thấy Lận Trọng Trình từ tòa nhà đi ra, những nhân viên tan làm của tập đoàn Chu thị chủ động chào hỏi Lận Trọng Trình, lại thấy Lận Trọng Trình ngồi lên một chiếc không có biển số xe, không khỏi nổi lên tò mò.
Ông chủ của mình khi nào thì thành cô vợ nhỏ rồi, còn cần người đến đón.
Mới vừa lên xe, Lận Trọng Trình chỉ huy cậu đem xe dừng ở một bãi đậu xe của công ty, sau đó lái xe của hắn chạy về biệt thự Hương Sơn.
Trên đường hắn giải thích: “Chiếc xe kia của em không có biển số xe, không vào cổng được.”
“Vậy anh làm cho em một cái biển số xe có thể chạy thẳng vào nhà anh đi,” Quý Ngôn khoanh chân ngồi xuống, liếc nhìn Lận Trọng Trình, “Được không, daddy?”

Lận Trọng Trình mắt nhìn thẳng: “Quý Ngôn, tối hôm qua ở trên giường, anh rất muốn nghe xưng hô này nhưng em ngậm chặt không nói.

Hôm nay bị làm sao vậy, anh còn chưa kêu đã gọi rồi.”
“Em nói rồi nha,” Quý Ngôn giải thích, “Hôm nay tâm tình của em rất tốt.”
“Phải không?” Lận Trọng Trình nói, “Là cái loại tâm tình tốt nên ngoan ngoãn phục tùng sao?”
“Đừng có mà lợi dụng, vết thương tối hôm qua của em còn chưa khỏi, anh yên tâm đi, em thật sự sẽ đi khoa hậu môn trực tràng khám bệnh.”
Lận Trọng Trình nhìn đèn giao thông trước mặt, cố ý lái xe chậm, trong khi chờ đèn đỏ, kéo Quý Ngôn qua hôn ngấu nghiến.
Sau khi kết thúc đèn đỏ lại buông người ta ra và nói: “Say xe rồi sao, muốn ăn kẹo thì trên cửa xe có đó.”
Quý Ngôn lấy ra một viên ngậm ở trong miệng, lại mở ra một viên khác đút cho Lận Trọng Trình, khi rút đi còn không quên sờ bờ môi của Lận Trọng Trình.
Đến giữa sườn núi khi, Lận Trọng Trình vừa mới đi qua cửa, liền đỗ xe ở ven đường, tháo dây an toàn, vỗ vỗ đùi nói: "Ngồi lên chỗ này."
Quý Ngôn mỉm cười: “Lận tổng, ngài đừng quá cao hứng, em chỉ nói hôm nay tâm tình rất tốt, cũng không có nói sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của Lận tổng nha.”
“Vậy sao?” Lận Trọng Trình không để ý tới cậu, trực tiếp kéo cậu ngồi lên đùi mình, lại hôn một cái thật lâu đến khi cậu không thở được nữa mới thả ra, sau đó vỗ vỗ mông Quý Ngôn, nói: “Tối nay liền như vậy trước đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận