Đỉnh Luyện Thần Ma

Diệp Tử Phàm ai đến cũng không cự tuyệt,chẳng mấy chốc, từ một kẻ nghèo hèn hắn, trên người của hắn nhiều ra hơn một trăm cái ngân tệ, nếu đổi thành kim tệ, sẽ có hơn mười cái.

Đây là cuộc sống mười sáu năm qua của hắn cầm được lớn nhất số tiền.

Hắn hết sức cảm thán.

" Quả nhiên có thực lực là có hết thảy a".

Trước đây cho dù trong tay có tiền, không có thực lực, đó chỉ là tiền của người khác. Bây giờ không cần lên tiếng cũng có người đưa tiền đến tận tay cho mình. Đây là thực lực mang đến khác biệt.

"Tào An theo ta, tất cả các người tản ra,ai làm việc của người đó đi!" Diệp Tử Phàm bỏ lại một câu, sau đó đi vào căn phòng trước kia của Đại Lực.

"Vâng! Lão đại! "

Bọn ngoại viện tại sát sinh khu nghe vậy, cung kính trả lời, ánh mắt cười theo nổi đau của người khác, nhìn vào Tào An.

Ở sát sinh khu này, ai mà không biết thường ngày vì nịnh bợ Đại Lực, Tào An không ít lần bóc lột Diệp Tử Phàm kia chứ. Bây giờ Diệp Tử Phàm chắc chắn sẽ tìm về bãi.

Lúc này, Tào An vẻ mặt như cha mẹ chết, người khác nghĩ ra, hắn sao lại nghĩ không ra chứ.

Ánh mắt của đầy khẩn cầu mà nhìn về phía Đại Lực, như nhìn thấy chúa cứu thế giống như.

Nhưng Đại Lực lại nhìn chằm chằm xuống dưới mặt đất, ánh mắt chăm chú đó như là phát hiện một tân đại lục như vậy, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt đầy cầu khẩn của Tào An. Trong lòng của hắn thì lại nói thầm:"Hừ! Ta bây giờ nê bồ tát sang sông, tự thân khó bảo toàn, làm sao có sức lực bảo vệ cho người chứ, không thấy ta ngay cả ép đấy hòm võ kỹ cũng đã dâng lên sao!"

Đại Lực hắn cũng không có ngốc, trời đất bao la, mạng nhỏ lớn nhất. Hắn không có vỉ đại đến nỗi hi sinh bản thân, thành toàn cho người khác. Nhất là chỉ một người không thân cũng chẳng quen.

Bây giờ hắn phải toàn lực trùng kích đệ tam trọng Võ Mạch, sớm một chút vào nội viện, ở nơi này làm cả đời lão nhị không phải là hắn mong muốn nữa.


Cứ vậy, Tào An tuyệt vọng Tâm tình đi vào Diệp Tử Phàm gian phòng

"Rầm! Diệp lão đại, tiểu nhân trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có con thơ nhỏ dại, cầu mong ngài buôn tha cho tiểu nhân một mạng chó đi!"

Vừa vào gian phòng, Tào An không nói hai lời, liền quỳ xuống, dập đầu như băm tỏi,nước mắt nước mũi tràn đầy.. Muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.

Diệp Tử Phàm đang cao hứng quan sát căn phòng lớn gấp đôi căn phòng củ của mình tại ngoại viện thì bị Tào An đánh thức.

Hắn hơi nhíu mày, nhìn đang khóc lóc kể lể Tào An có chút chịu không được.

"Đứng lên đi, ta có chuyện muốn hỏi người! "

Nói thật, Tào An này ngoài việc hay a dua nịnh hót ra cũng chưa có chuyện gì xấu, trước kia hắn "trấn lột "ngân tệ của mình cũng chỉ làm theo ý của Đại Lực mà thôi, mỗi lần ra tay đều có chừng mực, không có lần nào hạ nặng tay, nếu không vừa bước vào sát sinh khu, hắn đã tiễn Tào An đến diêm la điện báo cáo rồi. Đâu cho hắn sống sót đến bây giờ.

"Không! Diệp lão đại, người phải tha thứ thì ta mới dám đứng lên, nếu không ta sẽ quỳ đến chết! "

Tào An trong lòng càng là phát mao, Diệp Tử Phàm nói nhỏ nhẹ với mình, có phải chờ mình đứng lên sẽ bổ cho mình một chưởng không. Vì vậy hắn dập đầu càng thêm ra sức.

"Nếu người không đứng lên, ta sẽ lập tức giết người! "

Diệp Tử Phàm buồn cười, ta giống như giết người cuồng ma hay sao, làm gì mà sợ ta đến vậy. Vì vậy hắn uy hiếp một câu. Khoan hãy nói, lời uy hiếp này hết sức có hiệu quả.

"Vâng! Vâng. Diệp lão đại.. Cái này ta liền đứng.. Liền đứng lên! "



Tào An run rẩy đứng lên, hắn cũng đã nghĩ kỹ, nếu Diệp Tử Phàm muốn giết hắn, cho dù hắn có quỳ cũng là chết. Nghe lời Diệp Tử Phàm nhiều khi sẽ có được sinh cơ.


"Lúc nãy nghe người nói đến Hắc Viêm hổ, là chuyện gì xảy ra! "

Diệp Tử Phàm cũng rất nghi hoặc, theo lý mà nói hắn đã lấy đi Hỏa Viêm hổ, Tôn Minh là chủ sự của Hỏa Kế phòng, phải chịu trách nhiệm trực tiếp mới đúng, bây giờ nghe Tào An nói, chẳng lẽ chuyện này còn có chuyển cơ hay sao.

"Lão đại, người muốn biết chuyện này? "

Tào An ánh mắt loạn chuyển, nghĩ thầm trong lòng, mệnh của mình xem ra có chuyển cơ.

"Hừ! Là ta đang hỏi người? "

Diệp Tử Phàm hừ lạnh một tiếng, phát ra một tia khí tức. Tào An lập tức cảm thấy nhiệt độ trong không khí lạnh đi vài phần.

"Đúng! Đúng. Là ngài đang hỏi ta...là ngài đang hỏi ta!"

Thật là khủng khiếp, Tào An trong lòng càng là run sợ. Diệp Tử Phàm chỉ phát ra một tia khí tức, so với hắn đối mặt với Đại Lực còn phải cường đại hơn mười lần, hắn chỉ là mới đột phá nhị trọng Võ Mạch hay sao? Tào An trong lòng càng không có số.

Hắn bắt đầu sửa sang lại một chút ngôn từ rồi nói:

"Diệp lão đại, chuyện này bắt nguồn từ nhị thiếu gia Diệp Tử Hổ hai hôm trước đột phá Võ Mạch cảnh đệ lục trọng." Nói đến đây hắn dừng một chút quan sát Diệp Tử Phàm, thấy hắn sắc mặt không thay đổi, mới nói tiếp.

"Nhị phu nhân rất là mừng rỡ, phái ra ba vị Võ Mạch cửu trọng võ giả, thông qua truyền tống trận đến Long Uyên sơn mạch săn bắt một đầu nhất giai bát trọng đỉnh phong yêu thú Hỏa Viêm hổ về để làm tiệc chúc mừng nhị thiếu gia thành công đột phá, nhưng không hiểu vì sao, Hỏa Viêm hổ đã bị thương nặng, lại nhốt vào huyền thiết lồng giam lại trong vòng một đêm không cánh mà bay. Vì là Hỏa Viêm hổ mất tích tại Hỏa Kế phòng chúng ta nên Tôn quản sự phải là người chịu trách nhiệm trực tiếp! "

" Nếu nói như vậy, Tôn quản sự chẳng phải đã gặp xui xẻo? " Diệp Tử Phàm lập tức hỏi.

"Đáng lý Tôn quản sự, phải chịu trừng phạt. Nhưng ai bảo Tôn quản sự có cái tỷ phu tốt đâu. Sáng hôm nay khi không thấy Hỏa Viêm hổ, Tôn quản sự lập tức chạy đến tìm Diệp tổng quản cầu cứu. Diệp tổng quản buột phải bỏ ra hơn mấy ngàn kim tệ để mua một đầu lục cấp yêu thú Hắc Viêm hổ làm tiệc chúc mừng đâu, hơn nữa Diệp tổng quản còn tự mình đưa Tôn quản sự đến Hổ Gầm cư tạ lỗi."

Nhắc đến Diệp tổng quản, Tào An trong lòng đối với Tôn Minh không Khỏi có vị chua, nếu như hắn cũng có một vị tỷ phu như vậy, hắn đã có thể đột phá đến bốn, năm trọng Võ Mạch rồi, có đâu như Tôn béo phì kia, được Diệp tổng quản đưa cho biết bao tài nguyên bây giờ cũng chỉ là Võ Mạch tam trọng võ giả, đúng là phế vật trong phế vật mà.


Không có Diệp tổng quản,với Võ Mạch tam trọng của Tôn Minh làm sao có thể lên ngồi quản sự của Hỏa Kế phòng béo bở này chứ.

Sợ là bị người khác ăn đến xương cốt cũng chẳng còn rồi.

Lời như vậy hắn cũng chỉ trong lòng ngẫm lại mà thôi, hắn cũng không ngu mà nói ra.

"Hắc Viêm hổ sao!"Diệp Tử Phàm có chút ngạc nhiên, không nghĩ đến Diệp Bất Vi lại có thủ đoạn này, chỉ trong thời gian ngắn đã tìm được đến thay thế. Quả nhiên có thể lên làm tổng quản của Diệp gia, cũng không phải là người đèn cạn dầu a.

"Đúng vậy! Lão đại, chính là Diệp tổng quản tìm đến Đa Bảo thương hội mua sắm. Sau đó đem đầu Hắc Viêm hổ này đến Hỏa Kế phòng, trực tiếp ra tay sát hại! "

Nghĩ đến Diệp tổng quản chỉ dùng một chỉ, đã khiến cho lục trọng yêu thú Tử tuyệt bỏ mình, hắn không khỏi đánh cái rùng mình.

Đa Bảo thương hội, Diệp Tử Phàm là có biết đến, đây là một tập đoàn làm ăn xuyên đại lục, chuyên buôn bán các loại vũ khí, đan dược, yêu thú, bảo vật. Chi nhánh trải đều các thành trì lớn nhỏ của Thiên Hoang đại lục, lợi nhuận hàng năm lấy chục tỷ kim trở lên mà tính, luận tài lực mà nói cho dù tổng hợp nhân tộc tam đại đế quốc đều sánh không bằng. Chân chính là giàu đến chảy mỡ.

Dù giàu có là vậy, nhưng trên đại lục này không ai dám đánh nó chủ ý, vì đứng sao nó là một tôn vô thượng cường giả. Thiên Hoang nhân tộc bát đại chúa tể một trong. Đa Bảo Pháp Thần.

"Ta muốn người làm giúp ta một số việc, không có vấn đề gì chứ?" Diệp Tử Phàm suy tư một lúc sau đó nói.

"Không có vấn đề, tuyệt không có vấn đề. Chỉ cần lão đại ngài nói một câu, cho dù lên núi đao xuống biển lữa,Tào An tuyệt không nhíu mày! " Tào An trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Diệp Tử Phàm giao công việc cho mình, chứng minh mình vẫn có giá trị lợi dụng, sẽ không lo lắng bị giết mất nữa.

"Ta muốn người làm cho ta hai việc, thứ nhất tại sát sinh khu này, giúp ta thu nhập đại lượng yêu thú máu huyết. Không phân biệt cấp bật. Thứ hai giúp ta nghe ngóng hành tung của Mã Nguyên và Diệp Tử Long, báo cho ta biết khi nào bọn họ xuất phủ, có vấn đề gì không?"Diệp Tử Phàm ánh mắt chăm chú nhìn Tào An, mở miệng nói.

"Không có vấn đề gì, tại trong sát sinh khu này, không thiếu chính là yêu thú huyết, chỉ cần ngài muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu! Tuy nhiên hành tung của Mã Nguyên và đại thiếu gia có chút...."

Tào An có chút do dự trả lời. Ở tại sát sinh khu này, hàng ngày phải sát yêu thú có mấy chục đầu, nhất là năn sáu trọng trở xuống yêu thú, thông thường thịt yêu thú sẽ được đưa đến chế biến khu, huyết dịch rất ít người quan tâm, thông thường xử lý là đưa ra Diệp phủ hủy đi. Cho nên thu thập máu huyết của yêu thú, ngược lại cũng là công việc dễ dàng, nhưng còn đại thiếu gia và Mã Nguyên thì khác, hai người này hành tung rất khó nắm bắt, hắn tuy cũng có một chút môn đạo, nhưng muốn thăm dò cũng không phải là dễ dàng a.

"Có chuyện gì khó khăn, người cứ nói ra, không cần phải ấp a ấp úng! "

Diệp Tử Phàm có chút không vui nói.

"Lão đại, đại thiếu gia và Mã Nguyên tại Diệp phủ có rất lớn danh khí,muốn nghe ngóng hành tung của họ cũng cần một ít chi phí bôi trơn, mà ta lại không có nhiều tích góp, cho nên... Người xem!"


Diệp Tử Phàm có chút im lặng, nói đến nói đi cũng chỉ là tiền tự mà thôi, đâu cần phải dài dòng như vậy chứ.

"Cầm đi! Ta chỉ cần kết quả, nếu làm không xong, hậu quả người tự hiểu! "

Diệp Tử Phàm đưa túi tiền hơn một trăm viên ngân tệ chưa cầm nóng tay cho Tào An, trong lòng rất là khó chịu, chưa qua được bao lâu, hắn lại trở về trước giải phóng. Trong lòng thoải mái mới là quái sự. Nhưng vì hoàn thành chấp niệm, sớm rời bỏ nơi này, hắn cũng đành chịu.

"Vâng! Vâng. Lão đại, có số tiền này bảo đảm trong thời gian ngắn nhất có thể điều tra ra hành tung của Mã Nguyên và đại thiếu gia! "

Trong lòng hắn mừng rỡ, số tiền này rơi vào tay hắn, trừ đi chi phí, hắn còn có thể bỏ túi riêng không ít ngân tệ, đây chính là một đêm phất nhanh a.

Lần này đến đây không phải là đi gặp diêm vương mà là gặp Thần Tài a. Tuy không biết Diệp Tử Phàm thu thập yêu thú huyết và hành tung của Mã Nguyên, đại thiếu gia làm gì. Nhưng hắn chỉ cần làm theo là được rồi, trời sập có trên chống, không đến phiên tiểu nhân vật như hắn quan tâm.

"Chuyện này người biết ta biết là được rồi. Nếu như có tiết lộ tiếng gió, người sẽ chết rất là thãm thiết, người hiểu không? "Diệp Tử Phàm nhìn hắn, ánh mắt rét lạnh, uy hiếp hắn một câu.

"Ta Tào An xin thề, nếu dám tiết lộ Diệp lão đại giao phó một câu nữa chữ sẽ bị thiên lôi oanh sát, chết không toàn thây! "

Tào An chảy mồ hôi ròng ròng, lập tức thề đọc, hắn biết nếu hắn không thề đọc sẽ không sống sót rời khỏi căn phòng này.

"Ân!Người không cần phải thề đọc như vậy, ta rất là tin tưởng ngươi!"

Diệp Tử Phàm rất là hài lòng đi đến vỗ vai hắn một cái, tỏ vẻ mình không hề ép hắn dường như.

"Đây là ta nên làm..là ta nên làm! "

Tào An mở miệng cười bồi, nhưng trong lòng lại chửi chó má, ta nếu không thề, người sẽ cho ta đi sao. Người của Diệp gia toàn là dối trá.

"Được rồi! Người lui ra đi, ta còn muốn tu luyện! "

Xong xuôi công việc Diệp Tử Phàm hạ lệnh trục khách.

"Vâng! Lão đại, tiểu An cáo lui!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận