Đỉnh Luyện Thần Ma

Diệp Tử Phàm mở mắt ra, thấy uy lực kinh khủng một quyền của mình không hề giảm sút, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Không như những gì đám người Kiệt Nhĩ Lân nghĩ, Hóa Thần, Ngụy Thánh một lần bế quan phải mấy trăm năm, mấy vạn năm, hắn chỉ cần nửa tháng thời gian là đủ rồi.

Đây cũng là quy công Hỗn Độn Bá Thần Quyết của hắn vô cùng nghịch thiên, nhất là hắn đã tu luyện đến Ngũ Trọng Đỉnh Phong, Bá Thể hiện tại đã là Thượng Phẩm Đạo Khí Cao Cấp cực hạn, cho nên việc chuyển hóa vạn vật thành năng lượng cùng với lại việc hấp thu vô cùng nhanh.

Nhờ vậy mà hắn có thể khôi phục sớm hơn những người khác gấp trăm gấp ngàn lần.

"Hây! Ba trăm ức Ma Vương, hai ức Ma Hoàng, mấy trăm triệu Lục Giai Linh Tài cùng Ma Tâm đã ra đi, ngươi có cần phải ăn uống lớn đến như vậy hay không? "

Diệp Tử Phàm chỉ dùng thần thức quét qua Luyện Thần Đỉnh một chút, cụ thể tại đây là tài nguyên của hắn còn nhiều hay ít, khi biết mình vì chữa thương mà hao tốn nhiêu đó tài nguyên, hắn thật sự là khóc không ra nước mắt.


Ma Tộc tiêu hao, kia là tại Lan Hán Thành hắn bắt được không còn một tên, giờ còn lại trong Luyện Thần Đỉnh chỉ là một đám Ma Tộc của Kiệt Nhĩ Thành Vực mà đám người Kiệt Nhĩ Lân vừa mới bắt về.

Tệ hại hơn nửa là hàng trăm triệu cái Lục Giai Linh Tài cùng với lại Lục Giai Ma Tâm, như quy đổi ra chúng nó cũng có thể tương đương với lại bảy trăm vạn viên Lục Giai Yêu Đan, thế nhưng vì trị thương, những thứ kia đã bị Hỗn Độn Bá Thần Quyết của hắn cho nuốt mất.

Bảy trăm vạn viên Lục Giai Yêu Đan tài nguyên, kia là hắn phải quét sạch hai đại Chí Tôn Thành Trì là Lan Hán Thành cùng Kiệt Nhĩ Thành mới có được đến, là của để dành cho hắn đột phá Hỗn Độn Bá Thần Quyết đệ lục trọng, hiện tại chỉ vì một chút thương thế mà lại không còn, thử hỏi hắn làm sao có thể cam tâm.

"Chủ nhân! Thương thế của ngài, không chỉ là một chút thôi đâu!" Nhìn vào gương mặt tiếc nuối hùi hụi của Diệp Tử Phàm, Đại Hắc Như biết được trong lòng hắn đang nghĩ gì, cho nên tiến đến, cười bồi lên tiếng.

Chỉ là hiện tại trong lòng của hắn đang hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Diệp Tử Phàm.

Ngụy Thánh sơ kỳ viên mãn cường giả một kích toàn lực, như là Thần Thể Hóa Thần Chí Tôn cường giả cũng đã đi đời nhà ma từ lâu.

Ngươi chỉ là một tên Thông Thần cảnh giới sâu kiến, có thể sống được còn trong vòng nửa tháng chạy nhảy như cũ, chỉ tiêu hao một chút tài nguyên, đã là tổ tiên mười tám Kiếp của nhà ngươi tích đức, đã không thấy đủ, còn là một mặt tiếc nuối, tiếc nuối cái bà nhà ngươi a.

Chỉ là trong lòng của hắn tuy mắng chửi Diệp Tử Phàm thậm tệ, nhưng mà bên ngoài vẫn là một nụ cười hết sức nịnh nọt, như là một tên trung thành nhất chó con một dạng, không có Đọc Tâm Chi Thuật, tuyệt đối là sẽ không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

"Đại Hắc! Ngươi cười như vậy, sao ta cứ có cảm giác là ngươi đang mắng ta vậy kìa!"

Diệp Tử Phàm nhìn cái tên Đại Hắc đang nở nụ cười sởi lởi nịnh hắn này, sao trong lòng lại có chút không có thoải mái cho lắm, cứ như tên này là đang cười nhạo hắn giống như.


"Chủ nhân! Chủ nhân! Ngài đang nghĩ đi đâu vậy, ta là rất quan tâm đến thương thế của ngài, lòng trung thành của ta có trời đất chứng dám, ta làm sao dám có ý nghĩ bất minh với ngài!"

Đại Hắc nghe vậy, mặt cười cứng đờ, trong lòng càng là lạnh sưu sưu, hắn dám khẳng định vị chủ nhân này không hề có Đọc Tâm Thuật, cho nên mới có một chút suy nghĩ lung tung, như thế nào bây giờ vị chủ nhân này lại có thể biết được trong lòng của hắn đang suy nghĩ cái gì? Phải biết với những lão quái vật sống vô tận năm tháng như hắn, bản lĩnh đóng kịch có thể nói là lô hỏa thuần thanh, giống như trong thế giới trước đây mà Diệp Tử Phàm sinh sống, hắn tự nhận diễn xuất của mình đứng thứ hai, toàn cầu tuyệt đối không có người nào dám nhận thứ nhất.

Kỹ thuật của hắn cao siêu như vậy, sao có thể bị vị chủ nhân này phát hiện ra được, có điều gì nhầm lẫn tại đây thì phải.

Chỉ là nhầm lẫn hay sơ sót gì thì hắn không biết, nhưng mà hắn biết ngay bây giờ phải tỏ rõ sự trung tâm của mình, nếu như không, hắn sẽ rất thảm.

"Không lẽ là vì vừa rồi ta quá đau lòng, cho nên đã cảm nhận sai?" Diệp Tử Phàm sờ cằm của mình, có chút không chắc nói.

"Không sai đâu chủ nhân, kia là do ngài bị thương quá nặng, cho nên sau khi phục hồi là sinh ra ảo giác là chuyện bình thường, Tiểu Hắc vẫn luôn luôn là một người hầu trung thành nhất của ngài!"


Đại Hắc mỉm cười, hắn là gật đầu lia lịa nói, bà nội nó chứ, lần sau có mắng vị chủ nhân này, cũng nên tìm một nơi không có hắn xuất hiện thì hẳn mắng, làm như thế này, ta thật sự quá mức đau tim.

"Đại Hắc nha! Ta cũng là biết ngươi trung thành, thế nhưng, nhiều khi những ý nghĩ vớ vẩn cũng nên bỏ đi, tuy là ta không có Thuật Đọc Tâm, nhưng mà dù sao ta cũng là chủ nhân của Luyện Thần Đỉnh, tại bên trong Luyện Thần Đỉnh này, ta nếu như muốn biết suy nghĩ của một ai, chỉ cần một thủ đoạn nhỏ, suy nghĩ trong đầu của hắn, là sẽ không qua được mắt của ta, bao gồm cả ngươi tại trong đó, cho nên sau này cũng đừng có cái ý tưởng mắng ta thậm tệ đó nha!"

Diệp Tử Phàm như cười như không nhìn cái tên ra vẻ trung tâm với mình Đại Hắc này nói.

Lời nói của hắn cũng là không hể ngoa, Luyện Thần Đỉnh đúng là có một cái công năng này, chỉ cần hắn muốn, tất cả những ai tại bên trong Luyện Thần Đỉnh này suy nghĩ cái gì, hắn cũng là biết đến, bao quát tất cả những ai đang bị gieo Nô Ấn ngoài kia.

Trong đó bao gồm luôn cả tên Đại Hắc này, chỉ là vì hắn rất là căm ghét chuyện đi xem xét đời tư, cũng như bí ẩn của ai đó, cho nên cái công năng này hắn đến giờ vẫn còn chưa có vận dụng một lần nào mà thôi.

Chỉ là vừa rồi nhìn cái tên Đại Hắc này mặt hơi gian gian, cho nên hắn mới vận dụng thử một lần, kết quả làm hắn thật sự rất là không ngờ, tên Đại Hắc này bên ngoài vẫn cười nịnh hắn không thôi, nhưng mà bên trong lại mắng chửi hắn không thương tiếc, như không vận dụng Luyện Thần Đỉnh công năng, hắn bây giờ còn chưa biết cái tên Đại Hắc này vẫn còn có một mặt nham hiểm như vậy đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận