Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Ban đêm.

Đàm Dịch Khiêm đứng trước cửa sổ cao ốc Đàm thị nhìn cảnh đêm phồn hoa của thành phố Y, dòng suy nghĩ lưu chuyển nhanh chóng.

Anh bỗng lấy ra điện thoại ra, nhấn một dãy số.

Đàm Tâm vừa nhận điện thoại, giọng nói có phần rụt rè sợ hãi, "Em trai à."

Giọng điệu Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng không mang hơi ấm, "Em nghĩ là chị nên
chủ động gọi điện thoại cho em." Đàm Dịch Khiêm muốn điều tra nội dung
tin nhắn và cuộc gọi trong điện thoại Hạ Tử Du thì rất dễ dàng.

Đàm Tâm cười xấu hổ, "A, chị biết ngay không lừa được em...."

Đàm Dịch Khiêm nheo đôi mắt nguy hiểm, "Nói đi."

Rõ ràng là giọng nói nhẹ nhàng mà lạnh nhạt, nhưng giọng nói đó phát ra từ trong cốt tủy thật đáng sợ, khiến Đàm Tâm không rét mà run. Đàm Tâm
căng thẳng nuốt nước miếng, giải thích chậm rãi: "Đúng vậy, chị cố tình
nói tin tức ‘Đường Hân đã chết’ cho thám tử tư mà Hạ Tử Du mời về điều
tra Đường Hân!"

Đàm Dịch Khiêm khẽ nhíu mày, "Tại sao phải làm vậy?"

Tính tình Đàm Tâm thoải mái, thẳng thắn cởi mở, cô cũng không úy kỵ bất cứ
ai. Chỉ riêng đứa em trai Đàm Dịch Khiêm này, trước giờ cô không dám
"Mạo phạm".

Đàm Tâm co người lại, sau khi chuẩn bị tâm lý mới nói thật lòng, "Em à, chị hiểu được tình cảm của em đối với Tiểu Hân, cũng
biết Hạ Tử Du chiếm lấy thân phận của Tiểu Hân khiến cho Tiểu Hân phải
chịu uất ức nhiều năm nay quả thật là rất đê tiện. Nhưng em có nghĩ rằng mỗi người trước khi đưa ra một quyết định đều có dự tính trước. Mặc dù
Hạ Tử Du đã từng phạm sai lầm, nhưng em không thể quả quyết ra án tử
hình cho cô ấy như vậy. Ít nhất em cũng phải cho cô ây một cơ hội để
giải thích...."

Đôi mắt sâu thẳm khó lường của Đàm Dịch Khiêm híp lại thêm phần quỷ dị, "Cho nên đây chính là cơ hội chị tạo ra cho cô ta?"

"Ừ." Đàm Tâm không phủ nhận. "Thù hận luôn che mờ đôi mắt con người. Em à,
em cần phải ổn định tinh thần để ngẫm lại xem, trong khoảng thời gian em và Hạ Tử Du ở bên nhau cô ấy rốt cuộc là người thế nào, cho dù cô ấy có diễn tốt hơn nữa cũng có lúc lộ sơ h. Mà nếu như ngay cả em cũng không
nhìn ra được điểm sơ hở ấy, phải chăng em nên suy xét lại phán đoán của
em với cô ấy? Không gạt em, lần trước ở bữa tiệc đính hôn chị có ấn
tượng rất tốt với cô gái này, chị luôn cảm thấy cô ấy cất giấu tâm sự
trong lòng.... Em trai, em hãy cho cô ấy một cơ hội đi! Nếu như sau khi
cô ấy biết được Đường Hân đã chết nhưng vẫn đồng ý vứt bỏ những thứ mà
cô ấy có, thừa nhận với em, điều này nói rõ bản tính của cô ấy cũng
không xấu...."

....

-----

Đàm Dịch Khiêm đứng lặng
hồi lâu trước cửa sổ sát đất, trong đầu hiện lên những hình ảnh ngắn
ngủi khi anh và Hạ Tử Du ở bên nhau.

Lần đầu tiên gặp cô, cô
giống con mèo nhỏ bướng bỉnh nghịch ngợm. Nếu có người ác ý chạm đến cô, cô sẽ vươn móng vuốt sắc bén đối phó với kẻ đó. Nhưng mà, đến lúc người đó thật sự tóm được nhược điểm của cô thì cô lại trở về bản tính ôn hòa dễ bảo vùi trong lòng người đó, mặc cho người đó yêu thương cưng
chiều....

Cô vẫn luôn là mèo con đáng yêu như vậy....

Ngồi sau bàn làm việc, Đàm Dịch Khiêm lấy điện thoại di động ra.

"Xin chào, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau...."

Không thể gọi cho Hạ Tử Du được.

Đàm Dịch Khiêm lập tức gọi điện thoại đến nhà họ Hạ.

Sau khi dì Lưu nghe cuộc điện thoại của Đàm Dịch Khiêm, vội thông báo tin
tức cực tốt làm phấn chấn lòng người với ông bà Hạ, "Ông chủ, tổng giám
đốc Đàm nói hôn lễ của ngài và cô sẽ tổ chức trước thứ bảy tuần này...."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui