Ánh nắng chiếu xuống căn biệt thự rộng lớn, tiếng chim kêu ríu rít vang vọng cả một khu vườn khung cảnh ban mai thật bình yên và ấm áp.
Yên khẽ quay đầu qua hướng ánh sáng, cánh cửa sổ đã được mở rèm, ánh sáng chiếu thẳng vào mắt Yên, nhỏ đưa tay che bớt sáng mặt trời, 5 giây sau khi đã quen với nó, Yên bỏ đôi chân trần đi xuống giường, bước vào phòng tolet, nhìn mình trong gương trong trạng thái đang đánh răng, ánh mắt Yên nhìn thật lâu gương mặt mình. Ánh mắt này đã lâu không thấy được sự ấm áp, nhưng ngày qua ngày, nó thật sự cảm nhận được….nơi Phong.
Bước ra khỏi tolet Yên đi lại phía giá sách, lấy một quyển sách và đem đến chiếc ghế dài ngồi đọc say sưa, thức sớm đã là thói quen của nhỏ, nhỏ dần quen với cuộc sống nơi này, vì ban ngày Phong rất bận, buổi tối chỉ ăn cơm với nhỏ rồi cũng vào phòng làm việc đến sáng, rồi ngũ thiếp lên trên bàn.
Có lần Yên lén qua phòng làm việc của Phong, nhìn qua khe cửa thấy Phong đang chỉ đạo bọn thuộc hạ làm việc, mặc dù chỉ nghe loáng thoáng không được nhiều nhưng Yên biết được, Phong làm chủ bang hắc đạo, Yên không quá bất ngờ cũng không quan tâm cho lắm, Yên chỉ muốn tìm Phong, vì trong nhà không ai thích nhỏ hoặc muốn nói chuyện với nhỏ ngoài Phong.
Yên không hiểu công việc của Phong cho lắm, nhưng có thể bang hắc đạo rất lớn, đôi lúc Yên thấy vài tên bặm trợn đi ngang qua phòng mình, bọn chúng mình Yên với ánh mắt khác thường, cũng có thể là thèm thuồng, bởi vì vẻ đẹp ấy hút hồn bọn chúng, nhưng chúng nó nào dám đụng vào người của lão đại.
Yên đọc xong quyển sách cũng là đến trưa, trong bụng cảm thấy đói, Yên bước đến cánh cửa, nhưng hình như tay nắm có chuyển động, cánh cửa mở ra, là Phong với khay đồ ăn trên tay, Phong nhìn thấy Yên miệng khẽ cười rồi nắm lấy tay nhỏ đi lại ngồi xuống ghế, để khay thức ăn lên bàn, Phong ngồi đối diện Yên.
- Ta xin lỗi mấy ngày nay ta bận không có nhiều thời gian để đến chơi với em, em có buồn không? Yên khẽ lắc đầu chỉ tay vào giá sách cao ngất ngưởng.
- Em đọc hết sách rồi, quyển sáng nay là quyển cuối cùng. Phong hơi bất ngờ, cho dù Yên có rãnh rổi nhiều thời gian nhưng không thể trong thời gian ngắn như thế mà có thể đọc hết giá sách cao như thế. Phong lắc đầu cười nhẹ rồi gắp cho Yên một miếng cá để vào chén của nhỏ.
- Hôm nào ta rãnh sẽ mua thêm cho em, còn bây giờ thì ăn đi, chắc em đói rồi. Yên ngoan ngoãn nghe lời Phong, nhỏ ăn thật chậm rãi, đối với Phong mọi căng thẳng như được giải tỏa khi Phong ở gần Yên.
Mấy ngày nay, Phong đang đau đầu vì chuyện công ty lẫn chuyện trong bang, Hân Hân cho dù giỏi nhưng cũng có giới hạn, mạng lưới càng ngày càng yếu, có lẽ kẻ thù đã thu tóm được những người thật sự giỏi về mạng lưới này.
Thấy Phong trầm ngâm, không nói gì thêm nữa, Yên nhớ đến việc hôm qua Phong nổi nóng với Hân Hân chỉ vì mạng lưới có trục trặc mà cô không kịp thời sửa chữa, thay vào đó Hân Hân quá khinh thường năng lực của địch, dẫn đến việc làm tổn thất một lượng lớn nguồn hàng của Phong.
- Có thể để em thử? Yên bỏ chén xuống nhìn Phong bằng ánh mắt lo lắng.Phong hơi bất ngờ bởi câu nói phá tan sự im lặng của Yên.
- Ý em là… Yên gật đầu mặc dù nhỏ không được học về máy tính từ nhỏ nhưng những kiến thức từ căn bản đến nâng cao, nhỏ đã ghi nhớ tất cả nhờ vào những cuốn sách dầy đặc kia.
- Có thể ban đầu em không thể sử dụng máy tính một cách thành thạo được, nhưng em có thể học…. Phong bắt đầu suy nghĩ thật sự IQ của Yên như thế nào? Mặc dù không muốn cô bé đụng chạm vào những việc này, nhưng chắc có lẽ Yên không muốn suốt ngày cứ thui thủi trong phòng nên cô bé muốn làm gì đó giúp anh.
Phong gật nhẹ đầu đồng ý, anh cho gọi một kỹ sư máy tính giỏi nhất từ nước ngoài về dạy cho Yên, buổi học bắt đầu rất sớm, Yên rất chăm học và tiếp thu rất nhanh, những gì mà người thường phải mất một tháng mới có thể nhớ hết thì với nhỏ chỉ chưa đầy 1 tuần.
Yên bắt đầu tiếp cận với mạng lưới của căn cứ bí mật, Hân Hân không chấp nhận làm việc chung với Yên, cô không thích chỉ vì cô hơi so sót một chút như vậy mà Phong đã cho Yên làm công việc của cô.
Những điều đó là cơ mật vậy mà Phong lại có thể cho Yên thử nghiệm một cách mạo hiểm như vậy, chứng tỏ Phong rất tin tưởng nơi Yên, Hân Hân đã có trận cãi vả với Phong, nhưng một khi Phong đã làm chuyện gì thì không thể ai có thể thay đổi được, nên chỉ có thể là Hân Hân làm việc chung với Yên hai là cô phải từ bỏ công việc và vị trí hiện tại.
Yên rất nhanh chóng hiểu được ngọn ngành của căn cứ địa, xâm nhập mạng lưới của địch cũng không quá khó khăn, Phong cũng hơi bất ngờ trước biểu hiện của Yên, thật sự Yên có đam mê và thật sự có tài trong lĩnh vực này, nên sau vài trận thắng, Phong yên tâm hoàn toàn cho Yên làm chủ trong căn phòng bí mật đó.
Mạng lưới của Phong đã được Yên tạo ột ổ khóa mà không một hacker nào có thể phá được, nó giúp đỡ được rất nhiều cho Phong.
Ngày qua ngày, Yên dần quen thuộc hơn với căn biệt thự rộng lớn, mạng lưới tất cả trong nhà, đến cả trong bang Yên đều nắm trong tay, nhỏ làm cho các già lão trong bang thật sự khâm phục vì trí thông minh trời phú này, giúp cho họ yên tâm hơn vì đã có sự an toàn chắc chắn.
Nhưng dần dần Yên dần ít nói chuyện hơn, ngay cả với Phong, nhiều khi ngồi cạnh bên Yên, Phong nói rất nhiều chuyện nhưng đáp lại Phong chỉ là ánh mắt lạnh lẽo cùng với cái nhìn xa xăm, Phong rất buồn khi thấy Yên như thế, chẳng lẽ mối thù trong Yên ngày càng lớn.
Rồi sẽ có một ngày Yên thật sự lớn, sẽ rời khỏi căn biệt thự này, sẽ bắt đầu cuộc chiến ngoài kia, nhưng Phong không muốn, Phong chỉ muốn Yên ở trong sự che chở của Phong, bất cứ ai cũng không được làm tổn thương Yên.
Suy nghĩ hành động của Yên ngày càng nằm ngoài tầm kiểm soát của Phong, nhỏ đã học cách sử dụng súng và chế tạo thuốc phía sau lưng Phong, Yên qua mặt được cả Phong.
- Có lẽ ta đã sai khi để em tiếp cận với bang, nếu bây giờ…. Ta nói em không được làm nữa…. Phong ngồi cạnh Yên trên chiếc xích đu ngày nào.” Cạch “ một họng súng chỉa thẳng vào mi tâm của Phong. Tròng mắt Phong mở to, Yên đứng đó, trước mắt Phong, họng súng bắt đầu lên cò, không khí trở nên ngột ngạt.
Phong khẽ cười khổ, nếu đó là Yên muốn, em cứ làm ta sẽ không cản, vì ta không thể ra tay với em. Nhưng không, họng súng chuyển hướng và nơi nó đáp tới là phía bên phải thái dương của Yên. Phong sửng sốt đứng phắt dậy.
- Em làm trò ngu ngốc gì thế? Mau bỏ xuống, ta cấm em làm như thế, mạng của em là do ta đem về chưa có lệnh của ta, thì em….. Phong bước lại toan cướp lại khẩu súng trên tay Yên, nhưng Yên nhanh chân lùi 2 bước về phía sau tránh bàn tay Phong.
- Em sống chỉ có hai mục đích, giúp anh, và trả thù, nếu 1 trong 2 không thực hiện được. Nước mắt Yên chảy dài trên gương mặt trắng như tuyết, Phong nhìn thấy như thế không khỏi đau lòng.
- Em chỉ có thể…… theo Ngoại và mẹ em, ngày ấy Ngoại nói, em được người cứu trên biển, người nuôi em lớn, em mang ơn người. Còn anh, người giúp em trưởng thành, em mang ơn anh. Nếu như không thể giúp anh nữa, thì để em … theo Ngoại… Yên nhắm mắt lại nước mắt lại chảy nhiều hơn.
Phong nhanh chóng nhào đến ôm Yên vào lòng, bằng động tác chớp nhoáng Phong cướp khẩu súng khỏi tay Yên, quăng nó đi, Phong rất sợ giây phút khi nãy, Yên sẽ biến mất, anh không muốn, cô gái nhỏ này, cho dù đánh đổi tất cả, anh cũng sẽ làm chỉ muốn Yên được bình yên mà thôi.
- Cô bé ngốc, ta xin lỗi, vì ta lo cho em, nhưng nếu em thích, em muốn, ta sẽ không ngăn cản em nữa, Phong ôm ngày càng chặt Yên, mắt Yên lơ đễnh nhìn về hướng khác, Yên như cái xác không hồn, mặc cho Phong có nói gì nói, Yên chỉ mãi đắm chìm trong không gian của riêng mình Yên.
Nơi đó có một người đang đứng từ xa nhìn thấy hình ảnh đó, đôi tay nhỏ nắm chặt, trái tim như muốn nổ tung, nơi ấy người con trai mà cô yêu nhất, đang ôm người con gái khác, nước mắt rơi như hàng ngàn mũi kim đang đâm từng nhát, sao đau như thế này.
Hân Hân đứng rất lâu nhìn cảnh ấy, rồi cô quay lưng đi, ‘ thật sự em nên xa anh, vì người anh cần không phải là em.’
Hân Hân bước một mình trên dãy hành lang dài và rộng, cô bước đi trong tiềm thức vô hồn, cứ thế bước mãi, mỗi bước chân, là một giọt nước mắt chảy theo, tình cảm chỉ có thể giấu mãi trong lòng, không thể nói ra, thật đau, đau….đau lắm “ Phong liệu anh có hiểu?”.
Phong ôm Yên một hồi lâu không nhận thấy phản ứng từ Yên thoáng nghĩ nhỏ đã bình tĩnh, Phong đẩy Yên ra nhẹ nhàng, cúi xuống gần tằm mắt Yên, môi Phong gần kề môi Yên, nhưng mắt Yên khẽ nheo lại, chân lùi về sau tránh né Phong.
Bỗng như hụt hẫng, Phong cười khổ “ ta xin lỗi “ Yên không quan tâm gương mặt nhìn qua một bên tránh ánh mắt của Phong.
- Em còn có việc, Yên bước đi bỏ lại Phong phía sau vẫn đứng như tượng, mắt nhìn xuống bãi cỏ xanh kia, nhưng trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện. “ Ta Yêu Em Tiểu Yên “.
Buổi tối được chuẩn bị, Phong bước vào phòng ăn, Yên và Hân Hân cũng đã đến và ngồi vào bàn, Phong kéo ghế ngồi xuống, tay cầm tách café uống chậm rãi, đôi nắm thoáng nhìn Yên rồi lại nhìn chổ khác.
- Phong, em có chuyện muốn nói, Hân Hân lên tiếng sau một hồi lâu đắn đo suy ngĩ, “ ta nghe “ Phong đáp .
- Em nghĩ kiến thức em còn quá hạn hẹp, với lại em không được thông minh như…. Ánh mắt Hân Hân liếc sang Yên rồi nhìn qua Phong. Nên em muốn đi ra nước ngoài học hỏi thêm.
Phong nhìn Hân Hân, cô bé này từ nhỏ đã sống với anh, anh thương Hân Hân như người em gái, nay cô muốn đi anh cũng thật không muốn nhưng nếu Hân Hân muốn, anh cũng phải chiều cô em gái này một lần.
- Được ta sẽ nói bác Chương cùng đi với em, để tiện chăm sóc cho em, qua bên đó, phải biết giữ gìn sức khỏe, ta sẽ gọi người dọn lại nhà bên đó, và gọi thêm người hầu cho em. Phong nói một cách ấm áp, như người anh trai lo lắng cho cô em gái sắp đi xa.
Hân Hân biết không thể cãi lại những gì mà Phong sắp đặt, cô cười buồn, vậy là sắp xa người đã gắn bó với mình biết bao lâu nay, anh có suy nghĩ gì không, có buồn nhiều như cô hay không?. Sao anh lại có thể bình thản để ăn như thế?. Hân Hân chỉ biết nuốt nước mắt vào trong.
Suốt bữa ăn Yên chỉ im lặng, ăn xong nhỏ bước ra khỏi phòng ăn mà không nhìn Phong một cái, Phong ngưng lại 2s rồi lại ăn tiếp, Hân Hân nhìn thấy Yên đi ra thì cuối cùng xin phép Phong ra ngoài, rốt cuộc chỉ còn mình Phong, thật tẻ nhạt.
Hân Hân chạy theo Yên ra ngoài vườn, nắm tay Yên lại, kéo ra phía sau vườn nơi có hồ nước. Hân Hân ngừng lại.
- Tiểu Yên em đến nơi này cũng được gần 2 năm rồi, có lẽ em đã quá hiểu… à mà không em thông minh như thế mà, chị gần đi rồi… mắt đối diện với Yên, Hân Hân hai tay nắm chặt lấy bàn tay Yên.
- Không có chị, em có thể chăm sóc cho Phong được không? Anh ấy nhìn như thế luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng anh ấy rất cần người quan tâm. Đáp lại Hân Hân chỉ là im lặng, Yên đưa tay trái đẩy hai tay Hân Hân ra. ‘ sẽ không cần ‘ Yên đáp lại cho Hân Hân 3 chữ rồi quay lưng bước đi.
- Chị biết chị không có tư cách để nhờ em, có lẽ em ghét chị, chị thích anh ấy, và …. Chị phải ra đi…. Hân Hân buông thỏng hai tay đôi mắt vô hồn nhìn xuống đất, tránh cho những giọt nước mắt đập vào mắt Yên.
Yên khẽ nhắm mắt 1s khuôn mặt vẫn lạnh, “ bảo trọng “ yên nói xong bước đi vào nhà, Hân Hân khóc đến ngã quỵ xuống đất, đời thật bất công, sao người đến trước là cô, sao anh ấy lại chỉ xem cô như người em gái, không bao giờ dành cho cô ánh mắt như khi anh nhìn Yên.
Bầu trời đầy sao, nơi ấy có 2 trái tim đang rỉ máu vì tình yêu không đặt đúng vị trí, và một trái tim chứa đầy bóng đen của sự lạnh lẽo và hận thù.
Ánh mặt trời vẫn soi sáng thế gian, bóng đêm lại là nơi che đi tất cả ánh sáng ấy, thời gian vẫn trôi, mỗi ngày mỗi ngày trái tim Yên ngày càng trở nên giá lạnh.
3 năm sau.