Minh Huy bước tới đỡ Chiêu Lam đứng lên , 2 đầu gối cô trầy hết cả , ở khóe miệng đã chảy ra máu , 2 má in đỏ 2 bàn tay của ông .
- Anh xin lỗi ...anh không biết bác ấy đối xử như thế với em!- Minh Huy bảo
- Anh không biết thì đừng tùy tiện kêu vậy chứ !- Linh Trân la
- Linh Trân ..anh ấy không biết ..đừng trách !- Chiêu Lam nói với Linh Trân rồi quay sang nhìn Minh Huy - Em không sao !
Minh Huy đau lòng vô cùng ,nhìn thấy nước mắt cô rơi như hàng mũi dao đâm vào tim anh vậy . Bỗng :
- Con gái...con có sao không ?- Bà Hoàng bước tới
- Vâng ..cháu không sao ! Cám ơn cô về chuyện lúc nảy !- Chiêu Lam cúi người xuống
- Cám ơn cô ạ !- Tuấn Kiệt cũng cúi người cảm tạ
- Haha..không sao ..!- Bà Hoàng cười
Lúc này cả bọn đi tới , Trâm Thảo và Minh Thư giật mình nhìn gương mặt của Chiêu Lam .
- Ông ta tới sao ?- Minh Thư nói
- Có người dẫn tới tận nơi sao không tới được chứ ? - Linh Trân liếc nhìn Minh Huy
-Thế Nam ...mau bịt miệng vợ cậu lại đi !- Chiêu Lam nói
Linh Trân ấm ức liếc nhìn Minh Huy đáng sợ , cả Trâm Thảo cũng không có mấy hiển nhiên khi nhìn Chiêu Lam bị đánh như thế . Chỉ có một mình Minh Thư lắc đầu , bước tới kéo 2 con bạn khờ này đi về . Chiêu Lam quay sang nhìn và Bà Hoàng - mẹ của Nhật Vũ quả xinh đẹp , chắc cậu thừa hưởng nhan sắc từ cô ấy . Bà Hoàng mỉm cười đôn hậu thì :
- Chào bác ạ !- Thảo My bước tới
- Ai thế ?- Bà Hoàng hỏi Nhật Vũ
- Dạ cháu là người yêu của Nhật Vũ ạ !- Thảo My nói lễ phép
- Tôi đâu hỏi cô ? Con trai...mau nói ẹ biết là ai?- Bà Hoàng nghiến răng
- Dạ...là người yêu ạ !- Nhật Vũ nhìn Chiêu Lam lạnh nhạt trả lời
- Ta nói rồi...người ta thích làm con dâu không phải cô ta mà là cô bé này ! - bà Hoàng chỉ vào Chiêu Lam
- Cháu tên gì ?- Bà Hoàng bước tới gần cô
- Dạ..Trần Ngọc Chiêu Lam ạ ! - Chiêu Lam nói
- Vậy à....ta rất thích con ..nếu rảnh thì đi ăn với ta nhé ..còn bây giờ ta phải đi tính sổ với lão già hiệu trưởng này !- Bà Hoàng ôm cô xong rồi bỏ đi
Minh Huy bước tới nắm tay của Chiêu Lam bỏ đi. Nhật Vũ nhìn theo , Thảo My căm phẫn nhìn vào cô .Minh Huy kéo Chiêu Lam đi ra sân sau trường , tại dưới một góc cây.
- Um...!- Chiêu Lam kêu
Minh Huy ôm chặt lấy cô và hôn thật mạnh bạo lên cánh đào bé nhỏ , như muốn trút giận hết sự tức giận của bà Hoàng nói với cô vậy. Chiêu Lam không có phản ừng nhưng dần dần về sau cô thấy khó thở và đẩy anh ra.
- Anh làm gì vậy ?- Chiêu Lam lớn tiếng
- Em hỏi anh làm gì hả ? Thế sao em không phản bác lời của bà ta nói chứ ...sao em không nói là em có người yêu rồi !- Minh Huy hét
- Vì thế mà anh ghen tức sao ?- Chiêu Lam nói
- Đúng vậy ..anh không thích ai nói về em ..không thích em là con dâu của họ, em mãi mãi là của anh ..rõ chưa ?- Minh Huy siết chặt 2 vai cô
- Em..hiểu rồi ! Và dù anh gây ra bất cứ điều gì em cũng sẽ không bao giờ trách anh ! Em nợ anh nhiều hơn thế !- Chiêu Lam nói
Minh Huy bước tới ôm siết chặt người cô như sợ buông lỏng là cô sẽ biến mất vậy . Và bàn tay cậu siết chặt nắm đấm của mình < Nhất định em chỉ là của anh thôi ! Không ai được giành cả ! Hoàng Nhật Vũ mày chán sống rồi !> Ánh mắt tức giận của Minh Huy hiện lên rõ rệt. Trên tần lầu , có 1 người đả theo dõi hoạt động nảy giờ của 2 người , khẽ mỉm cưởi rồi bước đi.