-Vậy thì em sẽ nói thật lòng với anh. Em thích Ngô Hoàng, em không biết tình cảm mình dành cho cậu ấy đã nảy nở từ khi nào. Mà có lẽ em cũng không muốn biết, vì bây giờ em chỉ quan tâm một điều thôi anh à. Rằng em thích cậu ấy, em muốn được bên cậu ấy, muốn những lần cãi vã nhưng tràn ngập tiếng cười, muốn nhìn cái mặt ngốc đến nỗi muốn “bộp” vài cái mỗi ngày.
Đó là những điều đơn giản mà em đang có được lúc này, em muốn được giữ gìn chúng, trân trọng nó từng khoảnh khắc được kề bên nhau. Và cậu ấy cũng thích em, chính vì điều đó mà mọi thứ giờ dễ dàng hơn trước. Không biết rõ được điểm bắt đầu thì sẽ không hay điểm kết thúc, hy vọng đó sẽ là một vòng tròn tình yêu, ngày ngày quay đều những cảm xúc yêu thương bên nhau, sẽ không bao giờ phải xa lìa nhau. – nó nhìn dòng nước mang những gam màu đèn led thay đổi liên tục mà mỉm cười.
-Vậy à…
Lòng anh hụt hẫng khi nghe câu trả lời đó. Anh cố gắng giấu nỗi buồn vào sâu tận trong trái tim, đeo lên mình chiếc mặt nạ mỉm cười. Buổi tối hôm nay, gió cũng nhiều và tràn đầy ngoài bầu trời kia. Có vẻ như trời sắp đổ cơn mưa chăng, anh không biết nữa, anh không muốn biết. Có một sự thật rằng, trong lòng anh những cơn mưa đã bắt đầu xuất hiện. Anh đã cố gắng tìm kiếm điều khác biệt, chút hy vọng mỏng manh khi anh cố gắng hỏi người con gái đó giờ đã bị vùi dập chỉ bằng một câu trả lời hồn nhiên. Mặc dù biết trước câu trả lời của em như thế nào nhưng sao vẫn khó, khó quá để chấp nhận một sự thật.
Gió ơi, có thể cuốn hết những muộn phiền trong anh lúc này không. Nếu có thể xin hãy cuốn luôn anh, hãy để anh không còn tồn tại để không phải cảm nhận được nỗi đau. Đến sau cùng em cũng đã chọn người con trai đó, không phải là anh, anh đã không thể nào níu giữ được em, được định mệnh của chính mình. Làm sao? Làm sao đây? Hãy nói anh biết đi em, anh sẽ ra sao nếu như vắng bóng nụ cười của em, nếu như có thể thì xin em hãy yêu anh dù chỉ một lần.
-Anh đang suy nghĩ gì vậy? – Nó quơ quơ tay lên đôi mắt đang hướng nhìn xa xa
-Àh, thì mừng cho em thôi.
-Hỳ, hôm nay anh lạ thế nhỉ? – Nó nhíu lông mày lại
-Vậy còn mẹ Ngô Hoàng, nếu bà ấy không chấp nhận hai người?
-Ơ…thú thật thì em cũng đang lo ngại chuyện ấy. Nhưng không sao cả, em tin vào bản thân mình sẽ có thể làm tốt.
-Ừ…
***
Chợt Bình Bình có điện thoại… “Sr anh nhé, em nghe máy tí”.
-Alú! Tìm ai đây? Hehe
-…..
-Đang đi dạo với anh Phong. Sao hả?
-…..
-Gì cơ, tí nữa về, làm gì quát to thế?
-Biết rồi, vậy thôi nhé hehe. – Nó cúp máy
***
-Hỳ, là Ngô Hoàng anh ạ! Chắc anh ấy biết mình đang nói xấu nên gọi kiểm chứng đó kaka
-Trông em kìa, mới nói chuyện với anh ta có tí xíu mà mặt hớn ha hớn hở. Sao nào, có phải anh ta bảo là em phải đề phòng với anh không?
-Ơ…..anh nghe lén em nói điện thoại àh, ũa mà sao nghe được ta??? Hình ảnh đã đăng
-Anh thì lạ gì nữa. Thôi chúng ta về nào! – Thiên Phong quay mặt đi
***
Anh mang theo bên mình một trái tim nặng trĩu trên đường về. Ngay giây phút Bình Bình nói rằng cô thích Ngô Hoàng, thật lòng anh đã rất muốn thốt lên trước mặt nó rằng “Anh cũng thích em Bình Bình à”.
Nhưng anh đã không thể, khi nghe nó nói về cảm xúc mà nó dành cho hắn, anh mới nhận ra một sự thật phũ phàng rằng trong mắt nó chỉ có hình bóng của hắn. Còn anh thì vẫn chẳng là gì để có thể thay đổi sự thật đó. Anh muốn nắm tay nó, muốn nói với nó nhưng khó quá .. cái cảm giác nghẹn ứ ở cổ ngăn cho từng tiếng nấc vang lên đã đau lắm rồi.