-Àh, điện thoại cô đâu lấy ra mau – Hắn chợt nhớ ra vẫn còn một hy vọng cuối cùng, con mắt hắn lóe lên
-Điện thoại tôi…………hết tiền rồi. Nếu không thì cần gì đến anh, đúng là……
-Sặc, Có cần phải nghèo đến mức đó không trời? :emxin: – Hắn hỏi một cách thản nhiên
-Yaaaa!!!! :ketui: Đừng có mà xem thường người khác nhá – Nó nhéo vào con chuột ở bắp tay hắn
-Oau!!!!! Tôi nhịn cô nãy giờ đó nha, đừng có mà làm tới.
-Hơhơ, anh thì được cái khỉ gì mà lên mặt với tôi chứ.
Bình Bình vừa dứt lời, Ngô Hoàng vội bước tới áp sát vào nó, tay trái chống lên thành khoang còn tay phải thì áp sát đầu của nó vào gần mặt hắn. Khoảng cách giữa hai sống mũi như gần chạm vào nhau, không gian trở nên im ắng lạ thường, nhưng trái tim thì đối lập với sự yên lặng đó.
Những tiếng đập trở nên loạn nhịp vì sự bối rối của cảm xúc trong nó lúc này. Nó không biết phải làm gì lúc này nữa, mắt nó nhắm tịt lại. Một cảnh vô cùng lãng mạn trong phim Hàn phải chăng sắp sửa “phát sóng” ?!
-Sao, đang mơ mình là nhân vật chính trong phim nào đây? Để xem nào…DOF, Ngu Ngơ, hay là phim “một anh chàng vô cùng, vô cùng…đẹp trai bị mắc kẹt trên đu quay cùng một con nhỏ vô cùng, vô cùng…….……tự biết đi há” – giọng Ngô Hoàng đểu không thể tả.
Nó bắt đầu định thần lại rồi nghĩ tới lời hắn nói, mắt nó từ từ mở ra. Dưới ánh sáng mập mờ của mặt trăng cùng ngàn vì sao đang dõi theo…Chợt một làn gió khẽ luồn qua mái tóc, hương thơm từ mái tóc của Bình Bình tỏa ra.
Cảm giác bối rối có lẽ giờ đây đã chuyển sang “nhân vật nam”. Cái vết cắt trong tim nó khi xưa lại nhói lên, nó chợt thấy xốn xang, gần gũi với người con gái trước mặt. Tim hắn đập nhanh hơn hắn nghĩ, chuyện gì vậy nhỉ, một mùi hương thôi mà, một người con gái thôi mà. Không! Mà là điều mà mình đã tìm kiếm bấy lâu, bao năm trời… mùi hương quen thuộc, cảm giác quen thuộc, phải chăng người con gái trước mặt cũng quen thuộc với hắn nốt.
Nhưng lần trước ở bệnh viện hắn nào thấy vết sẹo trên tay nó. Bao câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu hắn, ngày càng đầy hơn, như muốn bung ra để đi tìm câu trả lời cho chính mình. “Hắn có nên hỏi …?” …
-Móm … – hắn vụt miệng mà không quan tâm điều gì …
“Ơ, hắn gọi gì thế nhỉ? Chẳng lẽ……Không, chắc là hắn đang chọc mình? “– Nó nghĩ trong đầu.
-Anh……anh…..làm gì vậy? – Nó hỏi bằng cái giọng thều thào
-Cô biết còn hỏi àh? – hắn đáp nhưng trong lòng cũng chẳng biết mình đang làm gì nữa.
-Nãy giờ anh ăn đòn chưa no hay sao mà không buông tôi ra mau hả?
-Tôi không thích đó làm gì tôi? – Ngô Hoàng thay đổi sắc mặt, lại trở nên đểu cáng
-Đồ bại não, não của anh chắc chẳng có nếp nhăn nào đâu nhỡh? Lúc nãy anh nói phim gì…DOF, Ngu ngơ àh? Sau này biết thì hãy lớn tiếng nhé, phải là BOF và Thơ Ngây – Nó vênh mặt
-Không thèm nói với cô nữa – Hắn buông tay ra và hướng mắt lên ánh trăng
Bình Bình đỏ mặt khi hắn buông tay, nó ngượng nghịu quay mặt đi chỗ khác.
Nó ngồi xuống một góc, hắn ngồi xuống góc đối diện. Cả hai hướng mặt ra ngoài ngắm bầu trời đêm với sự ngượng ngùng của bản thân mà quên đi tình cảnh hiện giờ.
***
Thời gian trôi dần, trôi dần, cho đến giữa khuya …
Bình Bình gục đầu trên thành khoang mà ngủ. Người nó run cầm cập vì những cơn gió lạnh buốt trên cao cứ bầu bạn với cô suốt.
Còn Ngô Hoàng, vì chỗ lạ nên không ngủ được, cứ trằn trọc. Mỏi lưng quá, hắn không quen phải nằm ngủ như thế này, nên thật là khó chịu. Xoay người lại, để kiếm tư thế thoải mái hơn thì vô tình nhìn thấy Bình Bình say sưa ngủ nhưng lại run trông tội làm sao.
Thây kệ, hắn nhắm mắt để cố đưa mình vào giấc ngủ nhưng không tài nào ngủ được, lại mở mắt ra và vẫn thấy nhỏ run rẩy. Bỗng dưng hắn đứng dậy và cởi chiếc áo khoác ngoài một cách vô thức. Hắn tiến lại gần nó, choàng chiếc áo lên vai nó, dưới ánh trăng thơ mộng, gương mặt của nhỏ trở nên hiền hòa, có nét trong sáng trên từng nét cạnh của khuôn mặt khác hẳn với vẻ mặt đanh đá mà hắn thường thấy.
Chẳng biết tự khi nào, gương mặt của hắn mỗi lúc một sát gần hơn với khuôn mặt Bình Bình. Hắn có thể nghe thấy tiếng thở thều thào của nhỏ, khóe mi cử động.
Chợt, nắm lấy tay nhỏ……..
Gió cứ thổi, nhưng đã không còn ai cảm thấy lạnh nữa.