Định Mệnh Cục Súc Muốn Giết Người!


Việc truyền dẫn cho cái bóng nhỏ cũng không mất quá nhiều thời gian, vì tránh cho bại lộ, Nhân Nhi cũng chỉ làm một phần nhỏ, mỗi tuần một lần thì chẳng mấy chốc sẽ xong, đương nhiên cũng cần vào việc chăm sóc của người phụ nữ ở căn nhà ấy mà đạt thành kết quả cuối cùng.

Cô mang theo chiếc lọ mình đã giấu dưới gầm giường cái bóng nhỏ ra ngoài, rối rít cảm ơn, nhanh chóng rời khỏi.
Lúc cô đi đã là xế chiều
Hiện tại cô đang đứng trên hành lang, ở một nơi nào đó, dưới bầu trời độ chừng chín mười giờ đêm, ngước nhìn màn đêm rộng lớn, lòng tràn đầy ngỗn ngang tâm sự
Vì sao á?
Hỏi thừa, cô chỉ vừa nắm quyền chủ động để có thể thấy được khung cảnh bên ngoài, trong không gian tâm thức lại chẳng thể quan sát mọi việc diễn ra tại hiện thực, miễn cưỡng dựa vào cảm xúc từ đại não và ý nghĩ của nguyên chủ bản thân mà suy đoán.

Đó, chính là cả một quá trình luyện tập gian khổ
Cho nên, hiện tại cô ngoại trừ nhớ được quãng đường đi từ căn nhà gỗ đến chân núi, lại từ chân núi về phòng mỹ nam, thì cái gì cũng mù tịt
"Rốt cuộc phòng cô ở chỗ nào?"
'Thì là cái phòng kế dãy nhà trong suốt, trên cái hành lang, gần một vườn cây, xa xa còn có nhà kho'
"Ừ, nhưng mà nó ở chỗ nào?"
'Thì là cái chỗ đó đó, cái chỗ có cái phòng trong suốt trên hành lang gỗ đó, cạnh bên có cây xanh'
Nhân Nhi giật giật khoé môi nhìn chung quanh mình, dưới chân là sàn gỗ, xa xa bốn phía mỗi con đường đều sẽ có một dãy phòng được thiết kế bốn bề bằng cửa kính, cạnh mỗi dãy phòng đều có một vườn cây xanh
Cô vuốt mặt, lại bình tĩnh, vuốt mặt
Trời sinh cô ra bản tính bình tĩnh và kì quặc nhưng gặp miêu tả kiểu này cô cũng chào thua, giữ được những phảm chất đó trong giờ phút này chính là một thứ quá đỗi khó khăn.

Huống hồ, đây còn là trường hợp ngươi tả hướng đông ta nhìn hướng bắc, ngươi chỉ hướng Nam, ta tưởng hướng Tây
Một cách dễ hiểu hơn, chính là hai con người mù đường chỉ đường nhau
Nghĩ một chút, cô không thể quay lại căn nhà gỗ hỏi người phụ nữ nơi mình ở được.

Xét theo vẻ mặt của cô ta lúc mới gặp, rất bất ngờ, còn có cả khả nghi, cho nên chắc chắn đây chính là lần đầu tiên cô ta gặp Nhân Nhi.

Đến núi để tìm đường lại càng không thiết thực, chưa nói đến sẽ may mắn gặp được một người nào đó nửa đem nửa hôm ở trên núi để hỏi đường, quan trọng nhất là nửa đêm canh ba lại có người ở trên núi mới đáng lo, suy ra chỉ còn mỗi một người là có thể hỏi
Vì thế, Nhân Nhi xoay người trở lại vị trí ban đầu mình xuất phát, tức trung tâm hành lang, dựa theo ký ức mò đến phòng Nhật Phong
Chính xác là mò, vì ánh trăng đêm nay rất yếu, lại chẳng có sao, nơi đây lại không được gắn đèn.

Phải mất một lúc lâu để căng hết cỡ đôi mắt bị cận thị của mình ra, cô mới có thể an toàn đến đích
Phòng Nhật Phong rất thoáng, cực kì thoáng, chỉ duy nhất một chiếc bàn và ghế, được đặt cạnh chiếc giường đơn trong góc phòng, gần nơi tiếp giáp cửa ra vào, một phòng vệ sinh cuối góc thứ tư, chỉ bấy nhiêu đó.

Và, lẽ đương nhiên, trên trần có một cây đèn, vẫn đang trong tình trạng tắt ngắm
'Nếu tối quá thì bật công tắc lên'
"Công tắc là gì?"
Sống suốt mười sáu năm nay trong tâm thức, nào được tiếp xúc với công nghệ hiện đại gì? Tất cả những thứ cô có thể tạo ra đều nhờ hình ảnh mà nguyên chủ tưởng tượng
Mấy thứ gọi là truyện cô đọc cũng là mô phỏng qua hình ảnh mà đại não Angel truyền đến, mà phải thật lâu lắm cô mới có thể làm được việc đó.

Thế nên hiện tại angel có thể nghe được âm thanh, cũng là do cô làm
'Là cái công tắc!'
"..."
Angel...sao tự nhiên tôi muốn bóp cổ cô ghê gớm
Vì tránh để mất thời gian đôi co mò mẫm, cô trực tiếp đá văng cửa phòng ra khỏi chốt, mượn ánh trăng soi sáng không gian, bước đến trước giường, nơi có một mỹ nam đang say giấc
Cô nhìn cậu, nhìn thật tỉ mỉ và chăm chú, vẻ mặt cực kì phức tạp
"....ha...angel này"
'Gì?'
"Tôi quên tôi đã cho cậu ta ngủ"
'Nếu dùng nước hất không được thì vả mặt đối phương cho cậu ta tỉnh'
"Cô nghĩ khả năng tôi lại thuộc dạng thấp kém đó đấy à? Angel~ cô làm tôi thật tổn thương, người ta có thể làm cho một người ngủ suốt mấy ngày liền mà trời sập cũng không thể tỉnh đó.

Thật ra thời gian còn có thể hơn cơ, nhưng vì AI ĐÓ không chịu rèn luyện thân thể, khiến tôi nắm quyền lại chỉ dùng được một phần nhỏ.

Vì thế, hiện tại chỉ có thể để cậu ta ngủ li bì trong vòng tám tiếng thôi"
Nhân Nhi hai tay chống eo, miệng cười ngặt nghẽo đầy đắc ý, ánh mắt toả ra sự kiêu ngạo và hãnh diện, dõng dạc nói to, dù cho người mà cô đang nói với không có ở ngoài thực tại
Bên trong đầu phát ra tiếng cười gằn, thể hiện rõ sự bất mãn của đối phương.

Từng câu từng chữ tuôn ra như một gáo nước lạnh, tạt hết gáo này đến gáo khác lên lòng kiêu hãnh của Nhân Nhi
'Cô nên thấy may đi, nếu thực sự có thể làm cái cậu tên Nhật Phong gì đó ngủ hơn mười mấy tiếng, thì cô chờ đến mùa mít năm sau cũng chưa về được phòng!'
"...thế...!Thế thì liền ở đây a, dù sao thì ngắm nhìn mỹ nhân đang say giấc ngủ chính là chuyện vạn người muốn cũng chẳng thể cầu, xem như cũng có cái lợi của nó"
'...'
Không còn bất kì câu trả lời hay phản bác gì từ đối phương nữa, cô cũng chẳng biết nên nói tiếp như thế nào để khiến tình hình hiện tại tươi sáng hơn.

Nhân Nhi kéo chiếc ghế đến gần giường, sau đó bế Nhật Phong lên ghế, giúp cậu ngồi vững sau vài ba lần ngã, bản thân thì trèo lên giường, nằm ngắm cậu
Này mắt, này mũi, này bờ mi
Ngắm qua ngắm lại, quên cả mình
Này bốn này năm, thêm vài tiếng
Ta lăn ta ngáp, chán bực mình
"Mỹ nhân a, thật sự ngắm nhìn cậu lúc ngủ trông rất thú vị, nhưng nếu cứ ngắm mãi thế này tôi sẽ chán đến chết mất"
Cô vân vê lọn tóc rối rủ xuống trước trán cậu, thủ thỉ
Ừm, má mịn đấy, da cũng trắng nữa
Thật tiếc nếu như không tô điểm chút gì đó
Khoé môi nhếch lên một nụ cười thích thú, cô bắt đầu đi tìm kiếm chung quanh phòng
Một thứ hình trụ, dài, màu đen
Đây rồi
----
Đám mây đen chậm rãi tan đi một chút, ánh trăng yếu ớt đến đáng thương, càng thua kém hơn khi đối mặt với một bóng trắng cùng một người nữ diện trên mình bộ váy bó đỏ tươi chói mắt.
"Chính là mùi này"
"Có thể cô thừa biết, tôi đã phải tốn kha khá công sức chỉ để giúp cô tạm tạo ra một lỗ hỏng trên bề mặt từng tầng bảo vệ, chỉ vì cô bảo đây là một việc rất quan trọng.

Thế nhưng tất cả những gì cô làm ở đây chỉ là để đứng ngắm nhìn một đứa con gái đang sắp chết đến nơi, và ngửi đi ngửi lại khắp người cô ta.

Tôi không biết cô có sở thích này đấy, thật giống chó"
"Ấy ấy, đừng nóng, tôi chỉ nói giỡn thôi mà, khà khà"
Tên bóng trắng cao lớn nhanh chóng nhảy ra phía sau cô gái, tránh được năm vết cào đang in hằn vào nơi hắn vừa đứng, chỗ đất kia càng ngày càng sâu hoắm, tan chảy ra, biến thành một lỗ nhỏ vô đáy
Hắn ta không ngừng tậc lưỡi, hai bên mép miệng kéo dài đến tận mang tai, lộ ra hàm răng nhọn dày đặc, như một con dã thú, không khỏi làm người ta sinh lòng khiếp đảm.

Dưới bầu trời đen, hình dáng đó như một sinh vật bóng đêm, núp sâu vào nơi tận cùng của bóng tối, liếc nhìn từng con người, xem chúng như những con mồi yếu ớt, chực chờ lao vào cắn xé, hành hạ
Cô gái váy đỏ khinh thường hừ một tiếng, mặc lại chiếc áo choàng dày đen sậm của mình, bế thốc người thiếu nữ đang chìm sâu vào giấc ngủ, thều thào những tiếng thở rất nhẹ, như chứng minh bản thân vẫn cực kì níu kéo thế gian này.
"Mùi này, ta nhớ rất rõ, cô ta chính là vật phẩm cuối cùng, một trong hai thứ ta đã đánh mất đợt nguyền kiếp trước"
Vác thiếu nữ lên vai mình, cũng chẳng cần biết đối phương sẽ nói gì, lập tức lao ra khỏi nhà cây qua lỗ hỏng đang dần khép lại
Tiếng cười khúc khích trầm thấp vang lên, cả người bóng trắng run lên bần bật, không rõ vì thích thú hay nguyên do gì khác, tròng mắt hắn trắng đục, trợn to
"Cũng chỉ mới mười bảy năm trước, đúng là đồ thất bại."
Cả hai bóng người, một đen một trắng, bay xuyên qua mảnh trời tối tăm, hướng thẳng về phía tận cùng, không hề có ý định dừng chân.

Một chút dấu vết cũng chẳng có, vô thanh vô tức đến rồi đi
Thật thế sao?
----
Sáu giờ sáng ngày hôm sau, mọi sự yên bình vài năm nay đều đã sụp đổ trong cuộc họo bí mật lần này, nhờ vào tin tức cô Lục Chi.
Một học viên trong quá trình điều trị đã biến mất, đồng thời một học viên bên cạnh giường cô ta cũng đã qua đời, nguyên nhân cái chết là vì tim ngừng đập (lolol).

Kiểm tra cho thấy, có vẻ cậu ta đã không qua nổi cơn nguy kịch từ vết thương dưới bụng mình, hiện trường chỉ để xót lại duy nhất một lỗ nhỏ sâu không thấy đáy cạnh giường cô học viên đã biến mất, phía trên giường của cô nàng còn để lại một thứ
"Huy hiệu...hoàng gia?"
"Đây chắc chắn chính là một cái bẫy! Không lí nào họ lại để thứ chứng minh rõ thân phận của mình nhất lại hiện trường được!"
Một trong sáu người vỗ mạnh bàn đứng dậy, giận dữ quát, cặp mắt đỏ long lên vì tức giận, chỗ mặt bàn nơi ông chạm đến đã bị cháy xém một mảng đen.

Tuy nhiên, không lâu sau lại có tiếng phản bác
"Cũng rất có thể vì có suy nghĩ như thế, cho nên họ mới dám bỏ lại vật chứng quan trọng đấy lại, hòng đánh lạc hướng chúng ta, rằng có một thế lực nào đó hãm hại họ"
"Cũng có thể họ tự tin về thực lực của mình, cho nên đã để huy hiệu kia lại, nhằm thị uy chúng ta.

Rằng, họ có thể dễ dàng vuợt qua mọi lớp phòng thủ mà không hề để lại dấu tích nào, còn có thể gϊếŧ, hoặc bắt đi một người sống sờ sờ ra khỏi học viện"
"Dù cho người đó đang sống dở chết dở?"
"Tôi không nghĩ đó là một lí do chính đáng, rất có thể đúng như anh Thái bảo, có một thế lực khác đánh lạc hướng, hòng khiến chúng ta chỉa mũi nhọn về phía bên kia.

Hai bên đấu tranh, người ngoài huởng lợi, đây chính là kế hoạch của bọn họ.

Vấn đề chính là, ai là người đó?"
Không gian dần chìm vào ồn ã, tiếng phản bác cùng đồng tình xen lẫn nhau.

Hiện tại tình thế rất nguy cấp, mọi ý kiến đều có khả năng trở thành hiện thực.

Học viện như chiếc bánh ngọt béo bở ngon miệng nằm trên dĩa, bị dòm ngó cũng chẳng phải một sớm một chiều, lại càng không nói đến chỉ duy nhất phía bên trên muốn diệt trừ bọn họ.

Với một nơi chứa nhiều mối nguy hại chưa thể hiểu hết hoàn toàn, thứ gì chưa nắm bắt rõ, sẽ khiến người ta lo lắng, dù rằng nó chẳng mang đến bất kì mối hại gì, đối phương vẫn sẽ đưa ra những trường hợp bắt đầu từ nếu, hoặc lỡ như, sau đó gán ghép mọi sự việc cường điệu hoá vào, rồi mượn danh chính nghĩa mà tiêu trừ họ
Thầy Kiệt vẫn luôn yên lặng, lắng nghe cùng phân tích ý kiến của mỗi người, bấy giờ mới đưa ra quyết định.

Thầy đứng dậy, giơ tay lên, mọi tiếng tranh luận đột nhiên im bật, tất cả ánh mắt đều chăm chú nhìn thầy.

Họ biết, nếu cứ tranh cãi vô nghĩa xem ai là người chủ mưu như thế này, cũng chẳng đem lại lợi ích gì cả
Mọi thứ, đều trông cậy vào quyết định cuối cùng
"Bát, Thượng, Thái, tôi cần ba anh tăng cường gấp đôi hệ thống phòng thủ.

Cô Lục Chi, nhờ cô chuẩn bị càng nhiều thuốc ức chế càng tốt, nâng cấp chúng lên cực hạn mà cô có thể.

Duy, Bảo, tôi cần hai người gia tăng cường độ tập luyện cho tất cả các học viên, cả hai mặt tấn công và phòng thủ.

Về phần bản thân tôi sẽ đi nâng cấp và kiểm tra lại từng trang bị.

Về sự việc hôm nay, là tuyệt mật, không được để thông tin rò rĩ ra ngoài, kể cả đối với nhóm học trưởng, tinh nhuệ.

Cuộc họp hôm nay đến đây kết thúc, GIẢI TÁN!"
Luôn có những cuộc họp bí mật, nghiêm trọng, nhưng có vẻ, đây chính là lần đầu tiên kết thúc buổi họp trong sự trầm lặng đến đáng sợ như thế.

Sáu con người, mỗi người một tâm tư, nhưng tất cả bọn họ có thể đều chung một ý nghĩ, về hiện tại, cả tương lai, với tình cảnh hiện tại
Họ, có thể thắng không?
--------TÌNH TIẾT KHÔNG LIÊN QUAN
MỐC THỜI GIAN: MỘT TRONG NHỮNG NGÀY TẬP LUYỆN, TRƯỚC KHI UỐNG HÀNG CẤM TĂNG TRƯỞNG SỨC MẠNH---------
Nay đã là mùa xuân rồi, cô đã chính thức đến đây gần nửa năm
Thời gian tưởng chừng rất ngắn, có những lúc rất thanh nhàn, cho đến khi cô gặp phải Ánh Phương và lâm vào hiện tại
Có vẻ vì mùa xuân tươi mới, tâm trạng phơi phới, thầy Kiệt cho Nhân Nhi được nghỉ một buổi tập.

Tranh thủ lúc này, Nguyệt Nghi đến nắm chặt lấy tay cô, lôi đi một mạch, băng qua những hành lang dày đặc, chồng chéo lên nhau
"Nhanh nhanh a, hôm nay chính là ngày nó nở, tôi không biết cậu đã từng ngắm chưa, nhưng hoa ở đây nở rất đẹp đấy, đó lại là cây do Lục Nhất trồng nữa"
Nguyệt Nghi cười tươi, vừa chạy vừa bảo.

Khi đến nơi, Nhân Nhi mới biết, nó ở đây chính là Hoa Anh Đào (Sakura)
Cô đứng chôn chân tại chỗ, không để ý đến gương mặt đắc ý quả là như thế của Nguyệt Nghi bên cạnh, cặp mắt lẫn tâm hồn đều chìm đắm vào cảnh đẹp trước mắt.

Dưới mái hiên, trên sàn gỗ, những cánh anh đào nhỏ xinh, bay theo chiều gió, bao trùm lấy cả một khoảng trời xanh, tráng lệ.

Dưới nền cỏ xanh tươi, lớp gỗ nâu khoẻ khoắn, sắc hồng lả tả rơi, phân tán khắp không trung, dưới cái nắng ban mai càng trở nên hoa lệ, lộng lẫy.

Lòng Nhân Nhi như đang thổn thức, có cảm giác mình đã đến được chốn bồng lai tiên cảnh, dưới mái hiên thưởng trà ngắm hoa rơi, không cần biết ngày mai ra sao, chỉ cần biết cảm giác hiện tại, bình yên
Đó là cho đến khi, Lục Nhất đột nhiên từ phía sau hàng cây chạy tới, nắm chặt tay Nguyệt Nghi, hôn lên môi cô, nở nụ cười hạnh phúc
"Chúc mừng ngày kỉ niệm 5 năm! Anh yêu em Nguyệt Nghi!"
Nhân Nhi đen mặt cách xa hai con người vô tâm vô tình bên cạnh, lòng không ngừng gào thét câu thoại cũ
TÔI CHẾT RỒI!
Được rồi, cô đang rất muốn deep, với phong cảnh tuyệt đẹp trước mắt, tốt nhất đừng để những tạp niệm trong lòng phá hỏng
Nhân Nhi thẳng tiến vào sâu trong rừng Anh Đào, hương thơm ngào ngạt quẩn quanh trong không khí, miệng cô không ngừng mỉm cười vì hưng phấn tột độ
Nếu bắt được một cánh hoa anh đào đang rơi, bạn có thể ước một điều ước, nó sẽ trở thành sự thật
Thay vì cô ích kỉ ước hai người kia, à không, mọi cặp đôi trên thế giới đều chia tay, cô sẽ ước mình có một mỹ nam thê nô cùng đống tiền bên cạnh
Vật chất cho bản thân vẫn là thiết thực nhất, dù sao cô cũng chẳng thể lấy được đồng nào nếu mọi người trên Trái Đất đều là cẩu độc thân
Với đôi chân trên mét 45 của mình, cô đứng giữa rừng cây, sau khi dang tay hứng gió, chân đạp đất, bán mặt cho trời.

Nhân Nhi bắt đầu thả lỏng cả người
Điên cuồng chạy đi hứng hoa bắt bướm
Giữa một rừng Anh Đào, bức tranh tả cảnh hữu tình, đẹp đẽ, khoác lên vẻ ngoài trang nhã, thanh lịch.

Một người con gái đang cố hết sức lắc cây hứng cánh đào, trông cực kì có khí thế sát phong cảnh
Ôm trên tay những cánh là cánh, cô càng hưng phấn, lực lắc càng nhanh
Nhiều hơn nữa, cô muốn nhiều hơn nữa!!
Muahahhahahhahahahâhahhhahahhahah
Trai đẹp, mỹ nhân, đồ ăn, tiền bạc, đợi ta
Ta đến đây!!!!!!
.
.
.
.
Giữa lúc ấy, cơn gió vô tình thổi
Những cánh đào, hối hả bay theo
Công sức cô hứng, cô nhảy, cô lắc
Trong một chốc, hoá thành hư vô
Nhân Nhi nhìn những cánh anh đào cứ thế vả yêu vào mặt mình, bị gió cuốn đi không chút do dự, chần chừ, khiến cô cũng chả kịp trở tay.

Lệ nóng quanh tròng, cô hướng ánh mắt đau thương về bầu trời xa xăm, hận người sâu sắc
Một người con trai đứng ở một góc khuất gần đấy, đang ra sức quạt lấy quạt để về phía này, cho đến khi mảnh đất dưới chân cũng muốn bay theo những cánh hoa đào hồng nhạt, cậu ta mới chịu dừng lại
Không ai xa lạ, đó chính là Mặt Trẻ Con
Ba mươi sáu kế, cô có nên bắt sống cậu ấy, sau đó đem về hành hạ SM?
"Mặt...à...cậu...!Lại đây"
Nhân Nhi cố gắng giữ cho vẻ mặt mình bình tĩnh nhất có thể, vẫy tay bảo cậu đến
Nhật Phong thoáng giật mình, có lẽ cậu ta chột dạ vì đã bị phát hiện
Chẳng lẽ cô ấy biết cậu vẫn luôn ở bên âm thầm quan sát cô ấy, thấy cô chạy tới lắc cành, nhảy lên hứng cánh có vẻ mệt, cho nên mới tận tâm dùng quạt quạt cho cô đỡ mệt?
Nếu Nhân Nhi biết được điều này, tâm trạng cô ấy chắc chắn sẽ vô cùng phức tạp, giữa ức chế và cảm động
Đối diện với gương mặt ngây thơ cùng lo lắng vì mình làm sai (?) của cậu, Nhân Nhi nhìn đến cánh hoa đào duy nhất còn sót lại trong lòng bàn tay đang nắm chặt của mình, im lặng vài giây
Thôi, xem như khiêm tốn bao dung một chút, một điều ước cũng đủ rồi
Nhẹ nhàng xoa nắn lấy má cậu, cô cười nói
"Chúc mừng năm mới, Mặt Trẻ Con"
Nhật Phong rất muốn nói, thứ nhất tên cậu không phải như vậy
Thứ hai, Nhân Nhi cô có thể nhẹ tay chút được không? Má cậu có cảm giác vừa rát vừa nóng, thật phức tạp, người cậu cũng cảm thấy đột nhiên bồn chồn, khó chịu qua mỗi lần cô hết xoa, nựng, lại ngắt
Cuối cùng
"Hôm nay là xuân chí, gần tháng tư, qua tháng giêng lâu rồi
Thời gian rất là quan trọng, cô phải để ý kĩ đến nó.

Vì hôm nay là ngày đặc biệt đối với Lục Nhất và Nguyệt Nghi, cho nên cậu ta mới tốn hết hai ngày hai đêm trồng cây đến khi nó nở, chứ vườn anh đào cũ chết ngắt từ lâu rồi"
"..." Có thể ngừng phá mood được không?
Nhìn đến vẻ mặt cứng đờ cùng khoé môi không ngừng co giật của Nhân Nhi, cậu có chút muốn cười, xoa đầu cô, buông ra lời cảm thán
"Trẻ con, thật khó dạy"
Chị đây lớn hơn chú một tuổi đấy! Chú mới khó dạy, cả nhà chú đều là trẻ con khó dạy!!!
Trời vẫn nắng, hoa đào vẫn rơi
Ngoài sân thính hường bay phấp phới, trong vườn ấm áp sưởi mầm non.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui