Định Mệnh Cục Súc Muốn Giết Người!


Khi đi học trễ, phải làm gì?
Có hai sự lựa chọn cho bạn, đường đường chính chính đi bằng cổng trước, đến phòng giám thị uống trà học nội quy, hoặc lén la lén lút chọn con đường khác để chui vào
Đúng vậy, chính xác là chui vào
Bên hông tường trường quanh năm vắng vẻ, dưới bụi cây Xấu Hổ, quẹo phải 5 bước, rẻ trái 15 bước, rồi lại đi về phía trước 10 bước, kế tiếp lùi lại về phía sau 20 bước, sau đó
Quay lại chỗ bụi cây Xấu Hổ ban nãy và chui vào lỗ chó phía sau nó
Bụi cây Xấu Hổ che lỗ chó
Thật thâm thuý
Ném cặp da về phía sau tường, Nhân Nhi chà xát hai lòng bàn tay lại với nhau, dương dương tự đắc nằm rạp xuống đất, chui vào
"Hừ, bác nghĩ tôi không vào trường được sao? Sai lầm của bác rồi, người ta thường nói trong cái khó ló cái khôn, bảo vệ chặn bạn một cửa thì bạn sẽ vẫn còn một cánh cửa khác để chui vào, tôi không tin lần này lại vào trong không suông sẻ, nhất định lần sau sẽ cho bác biết thế nào là đỉnh cao của sự ném đá giấu tay, và luôn tỏ ra mình là người bị hại, ha ha ha...ha ha....ha....khụ khụ khụ."
Bụi đất mù mịt bay lên theo từng cử động của cô, phía dưới xương chậu kẹt cứng lại va chạm vào xi măng khiến cô đau nhức không ngừng, cố gắng trườn người về phía trước, mười ngón tay cắm sâu vào lòng đất dùng hết sức đẩy người lên
Không một chút dịch chuyển
Lại dùng hết sức lần nữa
Một chút cũng chẳng nhích thêm
Là do lỗ chó quá nhỏ, tuyệt đối không liên hệ gì đến việc vòng ba cô quá to!
Hóp bụng vào thì còn có thể, hóp mông lại thì làm bằng cách nào?
Hai chân phía bên kia bức tường cố gắng điểm trụ mũi chân đẩy mông ra, vô lực, lấy hai bên tường làm điểm tựa đẩy người về, vô năng.

Tiến thoái lưỡng nan, bất lực trước cuộc sống về vật chất lẫn mỡ thịt của mình, cô đành chấp nhận với thực tại là do hình dáng quá là cân đối cho nên mới thành ra cớ sự kẹt mông trong lỗ chó ở đây
Giờ nếu như có ai đó đến kéo cô thoát ra thì tốt quá
Là một thanh niên ưu tú của nền văn minh thế kỉ 21, một con người hiện đại ăn thịt nằm nệm bông, cô không có nhu cầu trở về thời tiền sử ăn lông ở lỗ ngủ qua đêm dưới đất nơi cỏ cây chen chúc sâu bọ sum vầy như này đâu.
Có lẽ thần may mắn rốt cuộc cũng đã chịu đi vệ sinh màng nhĩ, bất chợt nghe thấy lòng cầu khẩn thương tâm của cô mà thành tâm đáp ứng.

Bốn cái móng vuốt nhỏ đầy lông lá từ đâu bước tới thình lình xuất hiện trước mặt , chiếc cặp từ trên rơi xuống kèm theo nước dãi còn vương vấn trên dây, thanh âm gừ gừ phát ra như thần may mắn ông đang cười vào mặt cô vậy.
Dưới ánh nắng ban trưa gay gắt, thân hình hùng dũng cường tráng của chú chó nhỏ mặt xệ đáng yêu đang nhe ra những chiếc răng nanh sắc nhọn, đôi mắt híp lại tràn đầy miệt thị nhìn cô, hai gò má chảy xệ thỉnh thoảng run rẩy vô tình bắn ra vài giọt nước ẩm dính thơm nghẹt mũi, hai chiếc tai nhỏ dựng thẳng lên vì tức giận, ngự trị trên đỉnh đầu bóng loáng là một cục u đỏ hồng chói mắt thương tâm
"Mặt...mặt xệ đại nhân...!tiểu nhân có lỗi khi vô tình cố ý tạo nên cục u ph...!phá hỏng sắc đẹp chim die cá nổi trời ban của ngài.

Ngài đại nhân rộng lượng muôn vàn lần đừng...!"
"Gấu!"
La....!
What does the dog say?
"Gầu gấu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu "
Người có tâm tạm dịch:
"Gầu gấu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu"
:)) vận dụng đúng phương châm có cũng như không
Đùa đấy
"Hỡi con người hèn hạ xấu xí kia! Ngươi lại cả gan dám chê bổn đại gia ta xấu? Vì tình yêu, vì lí trí.

Nhân danh công lí! Ta sủa chết ngươi!"
.
.
.
Từ trong lỗ chó bị cắn ra
Thầy giám thị tưởng bé la cà
Vào thưởng bánh nhấm nháp li trà
Bàn đại sự vài tiếng lết ra
"Do ăn ở cả đấy bạn ạ"
Vừa nhai chiếc bánh mì trên tay, Mai Anh vừa liếc mắt nhìn con người đang nằm dài dưới ghế than thân trách phận, thương thay một đời nghiệt ngã đau thương
"Đều cùng ăn cơm như nhau, mày nói xem, tại sao thần may mắn lại ghét tao đến vậy?"
"Này cũng không đúng - cô lấy khăn giấy chùi hai bên mép, phủi sạch vụn bánh trên người rồi đứng lên đi về phía cửa - Mày còn có anh bạn Tào Tháo luôn bên cạnh quan tâm chở che kia mà.

Dù sao thì tao đi tập trung trước đây, mày cũng chuẩn bị nhanh đi, see ya"
Nếu quan tâm chở che bằng cách rủ mày đi wc thì mày có cần không? Có cần không?!
Tao cũng chả phải bị táo bón! Tao không có nhu cầu đi tham quan nhà vệ sinh!
Khoé môi giật liên hồi, cố gắng dằn lòng mình lại mà mặc bộ đồng phục thay cho chiếc quần thể dục đã bị đại ca cắn rách một nửa ống quần.

Cô chợt nghĩ, nhà trường xây tủ đựng vật dụng phải chăng là để phòng những trường hợp học sinh bị chó cắn rách quần như này để kịp thời cứu chữa tránh mất thể diện về sau? Dù sao trường hợp đi trễ phải chui vào bằng lỗ dog may thay lại bị mặt xệ đại ca cắn chắc không thể nào chỉ có mình cô thôi nhỉ?
Mắt nhìn dáo dác xung quanh, Mai Anh đã đi từ lâu, Nhân Nhi thở dài, thắt lại chiếc nút thật chặt trên đôi giày của mình, cô lấy đà chạy thật nhanh về phía trước.

Dù sao cô cũng chẳng muốn như lần trước bị phạt chạy nhưng sứt dây rớt mất giày nữa đâu
Từ sân đấu cách phòng chứa tủ không xa, băng qua dải hành lang màu trắng ngà dài rộng bao quanh hồ sen nhỏ, với những ngó sen dày đặc chen chúc nhưng hạt trong đấy thì không cánh mà bay, ánh nắng chói chang phản xạ lại từ những viên gạch khiến cô híp mắt đầy khó chịu, nó thật sự rất chói mắt.

Chỉ còn một ngã rẽ nữa liền sẽ tới nơi, phía dưới chân di chuyển nhanh hơn, mắt cô vốn đã khá yếu lại thêm kính đã mất do đại ca mặt xệ thu về làm chiến lợi phẩm, hiện giờ nhíu lại càng làm cho cảnh vật mờ đi, trước vầng sáng hình cung ở phía xa, nơi dẫn đến khu sân đấu, chỉ thấy một quả cầu lông màu nâu ở phía trước càng ngày càng gần
Nhìn thế nào cũng khá giống cây lau nhà mỗi khi bác gái dọn nhà vệ sinh bước ra...
Sống lưng bất chợt rùng mình một cái, mùi hương của wc công cộng nhớ lại cũng chẳng mấy thơm tho sạch sẽ gì, nhất là khi kết hợp với nước lau sàn đặc quánh ngàn day, dính vào chả khác nào cho bản thân cơ hội lột da tắm trắng, cô lách người sang bên né đi.

Đột nhiên dưới chân truyền đến một trận đau nhói, cảnh vật phía trước như thước phim tua nhanh đi, hai tay cô chống xuống mong lấy lại thăng bằng, nhưng hai bên đầu gối không kịp thắng lại, theo đà rơi mạnh trên nền nhà cứng ngắc, cô có thể cảm thấy chúng đang nứt ra, hàng loạt tế bào kêu gào thảm thiết.

Cái tư thế này nhìn thế nào cũng thấy thật nhục nhã
Cô biết, nếu bây giờ ngẩng đầu lên, cô sẽ trực tiếp đối diện với hàng nghìn ánh mắt ngạc nhiên cùng chế giễu đang nhìn cô, dù thế nào thì trong lúc mất thăng bằng cô cũng đã được lực quán tính đẩy thêm một đoạn nhỏ về phía trước, cơ thể nửa nằm nửa quỳ phơi mông trước nắng, tư thế cực đẹp đẽ tao nhã như thế cùng tiếng động mạnh ban nãy mà nó tạo ra, nếu không thu hút sự chú ý của ai cũng thật đúng là may mắn
Bản thân Nhân Nhi biết xưa nay cô chưa từng thân với may mắn
"A....bạn học có sao không?"
Tôi nói này đầu tổ quạ, dù cậu có muốn đóng kịch một chút thì cũng đừng nên vừa giở giọng cười trào phúng đó ra vừa giả vờ ân cần hỏi thăm như thế chứ
Mặc cho lòng bàn tay đau rát, cô vẫn dùng hết sức chống người đứng dậy, phun ra hết cỏ trong miệng mình, còn chưa kịp trả lời thì tên phía sau đã tiến lên, mặt áp sát mặt cô khiến cô nhìn rõ khuôn mặt của hắn, khuôn miệng kia luyến thoắng lo lắng hỏi thăm không ngừng
Sẽ tốt hơn nếu ánh mắt hắn ta không vui mừng tới nỗi cơ hồ muốn híp lại thành hai đường chỉ cong cong hình bán nguyệt
"Ôi trời ơi bàn tay ngọc ngà của cậu rướm máu hết rồi!"
Cho dù thế cậu cũng không cần đem đôi tay trắng nõn nà kia của cậu ra mà giơ trước mặt tôi đâu...
"Cả chiếc quần nữa, rách hết cả rồi, chất liệu vải thật quá kém.

Cậu thật là đi đứng kiểu gì, ngã ra như thế, thật chẳng có ý tứ gì cả..."
Nếu cậu không gạt chân tôi thì có lẽ quần của tôi cũng sẽ không bị rách đi, chân bị chà xát mạnh trên nền xi măng đá nhọn mà quần lại không rách thì vải đó không phải vải của nhân loại nữa rồi, lại nói, té còn cần có ý tứ? How to té có ý tứ???
"Để tôi dìu cậu vào phòng y tế nhá"
Cánh tay cậu ta nắm chặt lấy vai tôi dắt tôi đi về phía trước, gạt tay cậu ta ra, cố nở một nụ cười coi như là thân thiện mà từ chối
"Ha ha, không sao, tôi tự đi được"
Tôi có thù với cậu à? Sao trông cậu cứ như muốn bóp nát vai tôi thế?
"Ấy, sao thế được, dù sao cậu cũng bị thương, tôi giúp cậu đi phòng y tế là chuyện mà một nam sinh gương mẫu nên làm"
"Không cần đâu..."
"Cậu ngại gì chứ, tôi rất tốt bụng, cậu cứ để tôi giúp"
"Thật ra thì cậu chỉ cần giúp tôi bằng cách bước sang bên trái một bước là được rồi"
"Tại sao? Cậu đang muốn đuổi tôi?"
"Không, chỉ là"
"Là?"
"Cậu đang đứng trước cửa phòng y tế đấy"
"..."
Gương mặt cứng ngắc của cậu ta khi ngước mắt lên lần thứ n để đánh giá lại trình độ tiếng việt của mình bằng cách xác định rằng ba chữ màu trắng trên phông nền bảng màu xanh ngọc kia chính là ba chữ Phòng y tế kia, thực sự là rất khó coi, lại làm cho người xem không ngừng thích thú
"Thanh niên tốt, bạn học gương mẫu, bệnh nhân đáng thương tôi đây có thể đi vào được rồi chứ?"
Cặp chân mày nhíu chặt, khuôn mặt vặn vẹo thành một nhúm, gương mặt đỏ rực lên không phân rõ vì thẹn hay vì giận, cơ thể cứng ngắc bước sang một bên nhường đường cho tôi đẩy cửa phòng y tế đi vào
Thật sự nếu tôi có một bức ảnh khỉ đít đỏ ở đây, tôi sẽ không ngần ngại mà tặng cho cậu ấy vì đã có lòng (gạt chân) ân cần hỏi thăm tôi, cũng đồng thời để cậu ấy nhận tổ quy tông, thông rõ nguồn gốc tổ tiên của mình
Thật đáng tiếc


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui