Nằm dài xuống bàn đầy mệt mỏi, đôi chân ê ẩm không tài nào nhấc nổi, cả người cô như bị rút đi hết mọi sự sống, đến cả một chữ cũng chẳng thể thốt ra
Như Ý tay gõ gõ lên mặt bàn, ánh mắt chán nản nhìn bà chị kết nghĩa của mình, hôm nay chính là ngày kỉ niệm một năm hai người thân nhau.
Là một người lớn tuổi hơn, đáng lẽ chị ta phải bao một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn học kém hơn hai khoá như cô đây, nhưng vấn đề là khi cô đến tận nơi này đề cập đến vấn đề ấy
"Tuổi già sức yếu, vật chất leo thang, tiền khô cháy túi.
Ông bà ta có câu, kính lão đắc thọ, kính trên nhường dưới, một truyền thống đẹp đẽ quý báu như thế, em nên noi gương thế hệ trước mà bao chị đi"
Lòng Nhân Nhi thầm cảm thán, làm ơn đi, chị đây quỳ suốt một đêm đến tận 10 giờ sáng đấy.
Đã thế còn phải cố gắng lết đôi chân tê rần của mình đạp xe đi đón BẢY ĐỨA EM Ở BẢY NGÔI TRƯỜNG KHÁC NHAU!!! Chưa kịp nghỉ ngơi liền đến giờ đi học.
Còn để cho người ta sống sao? How? HOW?!
Nói xong liền gục mặt xuống bàn, còn không quên xua tay đuổi cô đi mua nhanh chút
Đây là đàn chị sao?
Mọi người đều bảo anh chị luôn luôn yêu thương em nhỏ, tận tình chăm sóc, hào phóng bao ăn mà
Tất cả chỉ toàn là dối trá!
Thôi, bỏ đi, lần sau liền bắt bả bao Starbucks bù vậy
Cô xoa xoa hai bên thái dương đang nhíu chặt lại của mình, thở hắt ra, mệt mỏi xoay người đi thẳng về phía cửa.
Đột nhiên một thân hình cao lớn va vào cô khiến cô không cẩn thận ngã xuống đất, tiếng chậc lưỡi phát lên trên đỉnh đầu, người nọ liếc cặp mắt đầy khinh bỉ nhìn cô, tay phủi đi chỗ vai vừa bị cô đụng trúng, vẻ mặt chán ghét như mình vừa va vào một thứ ô nhiễm.
Thật sự rất muốn đấm!
Bảo Minh nhìn xuống cô bé vừa đụng trúng mình, lòng thầm kêu phiền phức.
Cậu quay mặt hướng vào trong, cất tiếng hỏi lớn:
"Nhân Nhi là ai?"
Tiếng bàn tán xôn xao trong lớp học bỗng chốc dừng lại, mọi ánh mắt đều không hẹn mà cùng hướng về phía bàn đầu tổ hai, nơi Nhân Nhi đang nằm gục mặt xuống bàn, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói mớ khe khẽ để xác định cho mọi người biết rằng mình vẫn còn sống trên Trái Đất này.
Bảo Minh vuốt mái tóc ngắn của mình lên dù chẳng có mái, đặt một tay vào túi trái, lạnh lùng bước đến gần bàn cô
"Này"
"Zzzzz"
"Này"
"Zzzz"
"NÀY!!!"
"Bốp!"
Một cục u hiện lên trên đỉnh đầu Bảo Minh, cậu ngơ ngác nhìn người con gái trước mắt khó chịu nhíu chặt lại cặp chân mày, mắt nhắm mắt mở nhìn về phía cậu, quát:
"Đồ suy đồi đạo đức, cậu có biết đánh thức một con người đang ngủ là một việc làm vô cùng tàn nhẫn và ác độc đáng bị lên án hay không hả? Tự kiểm điểm lại lương tâm của mình đi và biến ra chỗ khác ngay cho tôi ngủ!"
Dứt lời, cũng không thèm biết người trước mắt là ai mà ngáp to một tiếng, hạ thấp thân mình ngồi xuống ghế.
Sau đó, ngủ
Cô ta thế nhưng dám đánh mắng mình sau đó tiếp tục ngủ?!
Bảo Minh gân xanh bạo nổi, cố gắng kìm chế cơn tức giận của mình, lại kiên trì gọi cô dậy lần nữa, quên luôn cả vết u đang càng ngày càng sưng to trên đỉnh đầu của mình cùng những tiếng nhịn cười khổ sở xung quanh cả lớp
"Dậy đi"
"Này"
"DẬY NGAY...!Ưʍ..."
Bàn tay nãy giờ vẫn đang yên vị nằm dài trên bàn đột nhiên vươn lên kéo mạnh cổ áo cậu xuống, bịt chặt lấy miệng cậu. Ánh mắt tức giận cực độ nhìn người trước mắt, Nhân Nhi chán ghét chậc lưỡi.
Tưởng ai xa lạ, thì ra là cậu ra
"Ưʍ...ưm"
Cánh tay trắng nõn kia liên tục đập mạnh vào tay Nhân Nhi, cô buông Bảo Minh ra.
Đợi cậu khó khăn lấy lại hơi thở của mình, dùng ánh mắt ứa nước đầy oán hận nhìn cô đang bình thản dụi mắt ngồi xuống ghế, còn vươn vai ngáp một tiếng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cậu nghiến răng, chỉ thẳng vào mặt cô, quát:
"Cô thế nhưng hết lần này đến lần khác dám nhục mạ tôi, cô có biết tôi là ai không? Tôi là Hạ Bảo Minh, con trai của thầy hiệu phó trường này!"
Còn tôi quen chồng của thầy hiệu trưởng - lãnh đạo của bố cậu đây!
"Mẹ tôi chính là chủ tịch sở giáo dục!"
Daddy tôi làm cho chính phủ đấy!
Thật tình, Nhân Nhi nhắm hai mắt lại, xoa xoa hai bên thái dương mình, chẳng lẽ bây giờ cô lại phải đi quát thẳng vào mặt thằng dở hơi này rằng GIA ĐÌNH TAO CÒN CON ÔNG CHÁU CHA HƠN MÀY ĐÂY, KHOE KHOE CÁI *BEEP* hay sao?
Thôi, phiền phức
"Cậu nói đủ chưa, tôi biết bây giờ là mùa mưa, nhưng thật sự tôi chưa có nhu cầu đi tắm mưa phùn mùa hạ cậu ạ, nhất là khi nó đang phát tán ở trong nhà"
"Cô!"
Bảo Minh nghẹn một bụng tức đến đỏ cả mặt, cậu ta siết chặt nắm tay, nhắm chặt mắt lại thầm nhớ lại những tình tiết trong truyện mình vừa tìm hiểu, trấn định lại bản thân, bình tĩnh làm đại sự
"Tôi....tôi không biết đâu...cô phải bồi thường lại tổn thất thể xác lẫn tinh thần cho tôi!"
Tại sao cô lại nghe thấy giọng nói của thiếu nữ sau khi bị ức hiếp liền ăn vạ đòi nam chính chịu trách nhiệm thế này
Ngoáy ngoáy lỗ tai mình, cô mở to cặp mắt nhìn cho kĩ cậu con trai trước mắt
Thụ? Đàn ông mặc váy?
Đường đường nam nhi vai dài lưng rộng lại đóng vai thiếu nữ cuồng tình đến ngu si trong ngôn tình cẩu huyết?
Anh Minh gì đó, tôi không cần biết dưới một gia đình cha mẹ đều làm trong nền nhà giáo nước nhà như thế đã đào tạo ra một con người như anh thành cái loại tính cách gì.
Nhưng, nếu anh thật sự là nữ chính, anh rất tốt, diễn rất hay, nhưng tôi rất tiếc.
Bồi thường là xong hết mọi chuyện? Tôi liền quân tử không chấp nhấp tiểu...mỹ nhân
"Được, cậu muốn gì?"
"Ha...Cô đúng là tiểu nhân mà, đến cả chuyện mình làm ra cũng không...khoan...cô vừa nói gì?"
"Tôi đồng ý chịu trách nhiệm, cậu muốn cái gì?"
Đồng ý?!
Cô ta đồng ý!
Khoan khoan...điều này xảy ra bất ngờ quá...tiếp theo mình nên nói gì nhỉ??
"À...ờ...cô.."
"Ọttttttt....."
Xoa xoa cái bụng vừa bất mãn kêu lên không đúng lúc của mình, Bảo Minh thoáng đỏ mặt vì ngại, ấp a ấp úng nói
"Ờ....!Ừm..cô mua cho tôi 5 ổ bánh mì đi"
Cậu là heo sao?
Một ngày tôi còn chưa nỡ dùng nhiều hơn giá tiền một hộp cơm đấy! Đây chính là bốc lột tài sản của người khác a!!
Cô cắn răng dằn cơn chua xót đang dâng lên trên cuống họng của mình, nghẹn ngào vẫy Như Ý lại - người đang ở phía bục xem trò vui từ nãy đến giờ.
Kéo cô sát lại gần mình, cô quay ra bảo cậu ta đợi cô năm phút, sau đó quay mặt lại vào trong, bất lực nói
"Em đi mua giúp chị"
"Em từ chối.
Chị không thấy đấy thôi, hắn ta ban nãy còn va phải em không xin lỗi, còn làm ra vẻ mặt khinh bỉ đó nhìn em! Còn lâu em mới cam tâm đi mua đồ cho hắn"
"Chị cũng không cam tâm, nhưng vì một tương lai bình yên trước mắt, em giúp chị lần này đi"
"Nhưng..."
"..."
Nhân Nhi ghé sát tai Như Ý, nói gì đó khiến sắc mặt cô bé từ nhăn nhó khó chịu chuyển sang bất ngờ được khai sáng, cô mỉm cười đứng phắt dậy đồng ý, sau đó chạy nhanh về phía căn tin
Bảo Minh ngỡ ngàng nhìn sự biến hoá nhanh đến chóng mặt từ thái độ của Như Ý, nghi hoặc quay sang liếc nhìn Nhân Nhi
"Cô đã nói cái gì làm cô bé kia đồng ý thế?"
"Bí mật phụ nữ, tin chắc một nam thanh niên chính chắn như cậu đây sẽ không muốn tìm mọi cách để biết đâu nhỉ?"
"Đương...đương nhiên"
Dù là như thế, cậu vẫn không ngừng ngăn được cơn ớn lạnh chạy dọc sau sống lưng mình
----Tại căn tin---
Đây là cái căn tin như bao cái căn tin khác
"Năm ổ bánh mì của cháu đây"
"Chỗ để gia vị ở đâu ạ?"
"Kế bên tay phải cháu"
"À...vâng"
Cậu ta tên là Hạ Bảo Minh học sinh lớp đối diện, khá là nổi tiếng, đương nhiên với cái tính tình như thế thì sẽ luôn luôn có đầy ấp tin tức về bí mật của cậu ta do hater tung ra, chị nghe bạn nói cậu ta bị dị ứng nặng với đồ cay, lúc đấy có chút chuyện liên quan đến công việc của chị nên chắc chắn sẽ không sai!
"Muahahaha, ta cay chết ngươi!"
Vừa nhớ lại những gì Nhân Nhi vừa nói, cô vừa đắc ý cười lạnh, hai tay nhanh nhẹn đổ từ hộp ớt này đến hộp ớt khác nhét sâu vào từng ngõ ngách trong ruột bánh, sau cùng dùng một lớp sốt mayonaise che đi
Khuôn mặt của hắn sau khi ăn, thú vị lắm đây
Sự việc diễn ra sau đó đã không phụ lòng kì vọng của Như Ý, ngay khi cô bước vào đã thấy cảnh đấu khẩu giữa Nhân Nhi và Bảo Minh, vừa nhìn thấy năm ổ bánh mì cô đem đến, cậu ta không nói không rằng liền lập tức hùng hùng hổ hổ cướp lấy ăn hết một lượt, còn vui vẻ chùi mép đắc ý hếch cằm nhìn hai cô
Nhưng đó là vẻ mặt của vài phút trước khi cậu ta kịp nhận ra cái cay xé ruột xé gan, với phản ứng dữ dội dưới bụng sau khi ăn hết chiếc bánh cuối cùng và được các bạn học của mình kịp thời phát hiện, cùng nhau hai bên nắm tay nắm chân khiêng Bảo Minh xuống phòng y tế
------
Mùi thuốc bao trùm lấy căn phòng trắng yên tĩnh khiến bầu không khí càng ngày càng u ám dần đi, nằm sấp trên chiếc giường cứng như đá, Bảo Minh nghe thấy bên tai tiếng kim loại lạnh lẽo va chạm vào nhau, không kiềm được lo sợ mà run rẩy
"Hạ Bảo Minh, nhỉ? Tôi nghe nói cậu là con phó hiệu trưởng?"
"V...vâng"
Một bàn tay nhanh chóng tháo xuống chiếc quần của cậu.
Yết hầu khó khăn nuốt xuống
"Hình như lúc nãy cậu đến tìm Nhân Nhi của lớp 10XIII?
"Vâng..."
Cảm nhận một thứ nhỏ bé sắc nhọn lành lạnh đang vuốt ve trên mông mình khiến cậu bất chợt run rẩy
"Da thịt như thế này, hẳn là rất được cưng chiều nhỉ? Cho nên tự ý làm càn mà đi bắt nạt bạn học?"
"A"
Ống kim mũi to đâm thẳng vào da thịt khiến cậu đau đớn kêu lên, hai tay bấu chặt lấy ga giường, mắt ướt vì lệ, hàm răng trắng cắn chặt đôi môi mỏng đỏ của mình ngăn không cho thanh âm đáng xấu hổ phát ra
"Hay cho một thanh niên trai tráng! Không biết tự lượng sức"
"Ưʍ..."
Lại thêm một mũi kim nữa đâm vào bên còn lại, cậu nhắm chặt mắt lại, cầu mong việc này ngay lập tức chấm dứt
"Đã chữa bệnh xong, mời cậu đi"
"Ha...nh...nhưng thầy...chưa có rút ra..."
"Cậu tự rút không được à? Nhanh đi nhanh đi, phiền quá"
Thầy Trường nhíu chặt lông mày, ngả lưng xuống ghế, khó chịu nhìn người đang bán khoả thân phơi mông trước gió với hai ống kim tiêm ở hai bên, cắn chặt môi uỷ khuất, chậm chạp với tay về phía sau rút từng ống ra
"A...ha...đau..."
"Bông băng ở bên góc bàn kế tủ, tự túc là hạnh phúc đi, rồi nhanh chóng mặc quần đi khuất mắt cái giùm tôi.
Thật sự nhìn một tên như cậu bán khoả thân loanh quanh ở trong phòng khiến tôi cảm thấy, rất chướng mắt."
Bảo Minh:...ông làm như tôi muốn chắc?
.
.
.
"Ư...a....chết tiệt"
Tay ôm mông mình đầy uỷ khuất, cậu cắn chặt răng dựa người vào tường bước từng bước về lớp học, cơn đau dưới mông nhói lên theo từng bước đi khiến cậu nhịn không được mà khẽ la lên, vô tình tập trung tiếp nhận những ánh mắt phức tạp cùng bàn tán về phía mình suốt đoạn đường đi.
Bảo Minh cậu xin cam đoan nếu có một cái hố ở đây chắc chắn cậu sẽ không chần chừ gì mà ngay lập tức chui xuống để giấu đi sự nhục nhã này!
Cậu đi vào trong một góc khuất gần đấy, thở hắt ra vì mệt, xoa xoa cặp mông đáng thương của mình
Giờ mà đi về lớp ngay cũng không phải là biện pháp tốt
Đều tại cô ta! Đúng là lòng dạ đàn bà, thật xấu xa! Dám đầu độc mình như thế, hại mình bị chích nát cả mông, ngồi không được, đứng cũng chẳng xong.
Bảo mình bỏ qua? Đâu dễ như vậy
"À, em đi về lớp đây"
"Ừ"
Giọng nói quen thuộc phát ra từ phía bên ngoài khiến cậu hoàng hồn lại, nép sát người vào trong, thật cẩn thận nhìn về phía trước
Là cô ta!
Nhắc tào tháo tào tháo liền tới, đúng là cả ông Trời cũng muốn mình báo thù
Nhân Nhi vẫy tay tạm biệt Như Ý, cô xoa xoa đôi chân mình, đúng là không di chuyển thật sự rất bức bối, buồn chán vươn vai đứng dậy, lâu rồi cô còn chưa ghé qua thư viện, cũng phải đến lúc bổ sung kiến thức một chút rồi a
Chậm chạp đi lên từng bậc thang được lát đá, đi về phía cuối dãy hành lang, bên cạnh bức tường là những tán cây cao to từ dưới sân đang đung đưa trong gió, thỉnh thoảng lại toả ra mùi hương khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Cô cầm lấy chiếc bình gần đấy, tưới lên những chỗ bị khuất ánh mặt trời, sau đó xoay người mở cửa bước vào trong thư viện
Đây là một căn phòng rất rộng rãi và thoáng đãng, diện tích chứa hơn 10 dãy phòng thực tập, với tổng cộng 72 kệ sách lớn nhỏ đủ loại phân bố đều nhau như những quân bài domino, sắp xếp xen kẻ nhau đầy đủ trật tự, chính giữa phòng được bao quanh hai bên kệ sách chính là dãy bàn ghế dài cho những học sinh giáo viên ngồi làm việc, bên cạnh cửa chính là chiếc bàn gỗ tầm 1 thước của cô thủ thư, với những tập tài liệu cùng danh sách hội viên và con dấu thư viện.
Cô thủ thư mỉm cười chào Nhân Nhi, sau đó lại gục mặt xuống tiếp tục xem xét lại công việc dang dở của mình, trong thư viện hiện giờ khá nhiều người, hầu như đã không còn chỗ để cô ngồi đọc sách.
Nhân Nhi lắc đầu bất đắc dĩ, đặt đôi giày của mình lên kệ sau đó bước vào sâu bên trong, đi tới kệ sách cuối góc phòng nơi chứa thể loại trinh thám cô yêu thích
Lần trước cô đọc đế tình tiết mọi người phát hiện ra một xác chết bị chặt mất đầu cùng thân dưới trong phòng khách của nạn nhân, nơi đáng lẽ ra là đầu người thì lại bị hung thủ dùng chiếc đầu trâu mặt ngựa trong bộ sưu tập của nạn nhân may vào sâu trong da thịt, nhưng trong phòng sưu tập lại không hề tìm ra được đầu cùng phần dưới của thi thể, xác chết được treo lủng lẳng ngang bụng giữa phòng khách, nhưng vết máu ở dưới sàn lại rất ít so với lượng máu đáng lẽ phải bắn ra khi xác bị chặt cả đầu lẫn thân dưới, còn chưa tính cả việc tứ chi không còn nguyên vẹn.
Tuy cô không thích cách diễn đạt của nhà văn cho lắm, cô ấn tượng hơn với hai tác phẩm của ông Yoshihiko như "Án mạng 12 cung hoàng đạo" và "Biệt thự nghiêng ở Hokkaido" hơn, vì ông đưa ra từng chi tiết sâu chuỗi lại với nhau, các nhân chứng cùng vật chứng, sau cùng là thách thức độc giả tìm ra được cách thức hung thủ đã dùng và người đó là ai.
Thật sự cô rất thích thú mỗi lần đọc đến dòng chữ tác giả thách đấu bạn đọc ấy, giống như chính tác giả đang nói chuyện với mình vậy.
Mà, tác phẩm cô đang đọc dở đó...tên gì nhỉ?
Nhân Nhi chăm chú lướt nhìn từng cái tên trên gáy sách, không hề phát hiện ra bóng lưng phía sau mình
Bảo Minh nhếch môi cười gằn nhìn cô
Kế hoạch F: Kabendo
Đây chính là hận thù sinh quẫn trí
"Này!"
Cậu nắm chặt lấy vai Nhân Nhi kéo người cô đứng dậy đối diện với mình, nhân lúc cô còn đang ngơ ngác không hiểu được tình hình hiện tại.
Tốc chiến tốc thắng áp sát vào người cô
Cái lề gì thốn?!
Cô chớp đôi mắt nhìn rõ khuôn mặt qua lớp kính của người đối diện, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra
Cô chỉ là đi kiếm sách thôi mà, thằng dở này từ đâu chui ra thế? Còn ép sát vào người cô như thế, đây là muốn dùng thịt đè người? Cái tư thế đứng đè này cũng có chút quái lạ đi!
Cô lách sang bên trái, liền bị hai tay cậu ta chặn lại, Nhân Nhi hết cách, hạ thấp ngươi xuống định vòng qua khoảng dưới tay của Bảo Minh, hai tay cô liền bị cậu nắm chặt lại đập mạnh vào kệ sách, đau điếng
Khung cảnh tĩnh lặng như tờ, không khí ám muội dần đi.
Cậu cúi đầu xuống sát mặt cô
3cm
2cm
1cm
Chỉ còn cách 1cm nữa thôi, môi hai nguời họ sẽ chạm vào nhau.
Nhưng
"Két"
"RẦM"
"Choiduma EARTHQUAKE !!!"
"Chạy ngay đi!"
Lực tay quá lớn, khiến kệ sách không vững ngã ra sau, kệ này chồng chất kệ kia.
Thư viện vốn quanh năm thanh tĩnh bỗng nhiên phát ra hàng loạt âm thanh nối tiếp nhau chấn động mặt đất, một dãy 72 kệ sách liền cứ như thế ngã hết xuống, một đám người đọc bao gồm giáo viên lẫn học viên nháo nhào chạy loạn kêu cứu, cảnh tượng náo loạn gà bay chó sủa, hết sức náo nhiệt.
Bảo Minh: "..."
Rõ ràng nam chính ngôn tình làm đuợc thuận lợi như thế, tới phiên cậu lại là thất bại nặng nề, cũng quá bất công rồi.
Quá đáng lắm luôn đấy!!! Thiên lí ở đâu?!
Chờ sau khi khói bụi dần tản đi, hiện lên trước mắt chính là khung cảnh hoang tàn thảm thiết, kệ sách la liệt dưới đất, giấy bay tán loạn.
Cô thủ thư bình tĩnh đeo kính vào, nhẩm những con số trong miệng, bàn tính không ngừng vang lên lách cách, bút trên tay múa may vun vút trên mặt giấy.
Chờ một hồi lâu sau, ngắm nhìn lại tờ giấy trên tay gật gù thoả mãn, cô ngẩng đầu lên nhìn hai bóng người đang rón rén lén lút bò dưới cạnh cửa, ôn tồn bảo
"Ai chịu trách nhiệm cho việc này?"
Hai bóng người kia giật mình, chậm chạp đứng dậy mỉm cười nhìn cô thủ thư, Nhân Nhi quay sang nói với Bảo Minh
"Cậu là đại quân tử, tin chắc cậu sẽ dũng cảm chịu trách nhiệm cho việc mình gây ra"
"Tin tôi đi, tôi sẽ nói sự thật"
Hai người bắt tay mỉm cười nhìn nhau, trao cho đối phương ánh mắt đầy sự tín nhiệm cùng tin tưởng.
Quay sang nhìn cô thủ thư, hít một hơi thật sâu
3
2
1
"Là cậu ta!"
Hai cánh tay đều chỉ về phía nhau
"Cùng cô đi gặp hiệu trưởng, nhé?"
"Vâng..." -đồng thanh