ĐỊNH MỆNH
Chương 15: Mình là Higazawa Say
Sáng hôm sau nó thức dậy rất sớm để làm bữa sáng cho cả nhà và tất nhiên ba nó rất bất ngờ nhưng mà rất vui.Trường của nó có đồng phục rất đẹp áo sơmi trắng tày dài viền đen và cravat đen,váy màu đen nốt.
Nó khoác lên người bộ đồng phục rồi chào ba và anh hai tung tăng đến trường nhận lớp mới.
Nó bước vào lớp trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người và giới thiệu:
-Xin chào các bạn mình tên là Higazawa Say rất vui được gặp các bạn
-Em ngồi đâu đây nhỉ?-Thầy suy nghĩ
-Em ngồi cạnh bạn Yuki nhé-Thầy chỉ tay về phía 1 bạn trai tóc nâu trông rất điển trai nhưng sao??Người này trông quen quá!Hình như nó đã quen biết cậu ta rồi thì phải.Nó nhìn về phía Yuki đúng lúc Yuki cũng đang nhìn nó
-Vâng ạ-Nó đáp và đi về chỗ ngồi
-Kelly-Yuki gọi nó
-Hả?Chào Yuki mình là Higazawa Say không phải là người bạn vừa nói đâu-Nó mỉm cười nói
-Bạn rất giống-Yuki nói
-Kelly,là ai vậy?Bạn gái của bạn à?-Nó hỏi
-À,bạn hiểu lầm rồi.Kelly là mẹ mình-Yuki
-Mẹ bạn à?Mình giống mẹ bạn sao?-Nó
-Ừ rất giống nhất là mái tóc,mẹ mình rất đẹp,1 vẻ đẹp của thiên thần-Yuki nói
-Rất hân hạnh đó hihi.Còn ba bạn đâu?-Nó
-Ba mình...đã theo người đàn bà khác rồi.Mình không muốn gặp lại ông ta vì ông ta đã phản bội mẹ-Yuki
-Cậu không nên nghĩ vậy.Dù sao ông ta cũng là ba cậu mà.Hãy đối diện với sự thật Yuki-Nó nói
-Cảm ơn bạn đã khuyên mình-Yuki
-Học thôi-Nó
-Ừm-Yuki
Giờ ra chơi
-Yuki,Say đi ăn trưa cùng tụi mình nhé?-1 bạn nữ nói
-Bạn là...?-Nó
-Bạn ấy là Ririka-Yuki
-Còn người này?-Nó chỉ vào cậu bạn bên cạnh Ririka hỏi
-Cậu ấy là Zhuang Ying-Ririka cười nói
-À,trông cậu ấy có vẻ không vui nhỉ?-Nó
-Không đâu.Cậu ấy là vậy đấy-Ririka
-Ririka thật tốt bụng-Nó mỉm cười nói
-Hihi không có gì-Ririka cũng cười đáp
-À mà,Zhuang Ying?Cậu ấy là người Trung Quốc à?-Nó
-Ừm,cậu ấy không biết tiếng Nhật nên chỉ có bọn tớ mới nói chuyện được với cậu ấy thôi-Yuki
-Ờ....thế hả?-Nó
-Mà nè,Say à cậu cũng đâu phải người nhật-Ririka
-Mình....cũng không biết nữa.Ba mình nói mình là người Anh-Nó
-Người Anh?Cậu biết nói tiếng Nhật à?Hay thật đấy-Ririka
-Ừm mình cũng không biết nữa hihi-Nó cười trừ
Giờ ra chơi nhanh chóng kết thúc ngôi trường trở lại với sự yên tĩnh vốn có của nó tiết học thứ tư và thứ năm nhanh chóng kết thúc mọi người ùa ra về như đàn ong vỡ tổ.
-Say,cậu chưa về sao?-Ririka nghiêng đầu cười hỏi
-Mình về ngay đây,cùng về nhé?-Nó
-Ừm-Ririka
-Yuki,Ying cùng về nhé?-Ririka
-Ừm-Yuki mỉm cười nói
-Được-Ying lạnh lùng
Cả bọn cùng nhau tản bộ ra ngoài cổng thì gặp 1 người đàn ông khoảng 2 mấy tuổi nhưng rất đẹp trai theo kiểu lãng tử tuy là lạ nhưng nó lại có cảm giác quen thuộc đến kì lạ mà thôi chắc là do tưởng tượng ra đó mà.
-Yuki,con về nhà đi-Luke tiến lại gần nói với Yuki
-Không.Đó gọi là nhà à?-Yuki dứt khoác
-Con vì mẹ con mà giận ba rồi bỏ đi à?Chẳng phải ba nói rồi sao?Người phản bội là mẹ con mà-Luke tiếp tục nói
-Không,ông đừng tưởng như thế là gạt được tôi.Ông mới là kẻ phản bội,mẹ tôi chỉ là 1 nạn nhân-Yuki
-Thật cứng đầu,người đâu đưa cậu chủ về nhà-Luke phẩy tay 1 cái cả chục vệ sĩ cao to lực lưỡng đã chắn trước mặt cả bọn.Yuki và Ying lao vào trận chiến với những tên vệ sĩ đó 1 cách quyết liệt,không biết Yuki và Ying có làm được không?
-Ririka đưa Say đi chỗ khác trốn đi-Yuki
-Nhưng còn các cậu.....-Ririka lo lắng
-Bọn tớ không sao.Đi đi-Ying vừa nói xong thì cũng là lúc Yuki và Ying bị bọn họ đánh gục xuống máu thấm ướt đẫm cả chiếc áo sơmi trắng.
-Yuki,Ying-Ririka hét lên và chạy đến đỡ 2 người họ
-Đưa đi-Luke nói rồi bọn vệ sĩ lôi cả 3 người kia đi
-Khoan đã,có giỏi thì đấu với tôi-Nó
-Dừng lại đi Say,cậu không đánh lại họ đâu-Ririka rưng rưng nước mắt
-Đừng...Say-Yuki gắng gượng nói
-Đừng lo,Ying cho tớ mượn thanh kiếm nhé-Nó nhận lấy thanh kiếm từ tay Ying rồi bật người lên không trung đạp 1 phát vào tên đang đứng trước mặt nó và cứ như thế từng người từng người một đều gục xuống
-Hay lắm,bây giờ hãy đấu với ta-Luke
-Được-Nó
Mặc dù nó rất giỏi nhưng không thể thắng được Luke,nhưng cũng không hẳn là sẽ thua mà là hòa cả hai đều ngang tài ngang sức.Yuki và Ying tròn mắt nhìn nó Yuki biết Luke rất giỏi võ nhưng không ngờ là nó có thể ngang sức với Luke từ trước đến giờ chỉ có mẹ là làm được vậy thậm chí còn thắng cả Luke í chứ.
-Đi-Luke nói rồi đóng cửa chiếc xe lao đi cùng với sự tức giận.
-Các cậu có sao không?-Nó
-Không sao-Ying nhìn nó bằng ánh mắt thích thú
-Cảm ơn Say,cậu giỏi lắm-Yuki
-Hihi không có gì.Các cậu không sao là được rồi-Nó mỉm cười nói
-Này nhóc,có biết mấy giờ rồi không mà chưa về?Ba đang đợi nhóc ở nhà đấy-Yamato
-YAMATO-Nó gầm gừ
-Hơ...hơ...anh lại nói gì sai à?-Yamato
-Anh đến đúng lúc thật,anh biết băng bó chứ?-Nó
-Sơ sơ-Yamato
-Vậy băng bó dùm đi-Nó đẩy Yamato tại chỗ Yuki