Định Mệnh Đời Anh

“Cô nói thế là có ý gì hả?” Tống Tiến Thành không tức giận nhưng nói với giọng không vui vẻ gì.

Tống Gia Linh cười nhạo báng “Hình như còn có một Tống tiểu thư nữa, cũng vì một người đàn ông mà ly hôn, làm ầm ĩ lên, phải ở trong bệnh viện, bị người ta mắng cho là kẻ thần kinh, cũng chẳng phải là bại hoại gia phong à? Hai đứa con gái của nhà họ Tống có phải là đều nên bị đuổi ra khỏi nhà không?”

Tống Tiến Thành hơi nheo mắt quay ra nhìn Tống phu nhân, nói “Hai đứa nó sao có thể giống nhau chứ? Tiểu Linh tuy là không biết nhìn người, nhưng căn bản không đến mức bị lộ những bức ảnh xác thịt đáng xấu hổ! Gần đây nhà báo phóng viên vẫn còn đang quấy rầy em không tha. Nếu không đuổi Tống Gia Tuệ ra khỏi nhà, lẽ nào còn muốn em thừa nhận cuộc sống đời tư của nó phức tạp ô uế, làm mất mặt nhà họ Tống này à?”

“Ồ! Hóa ra chỉ vì ông bị đám nhà báo đó quấy rầy mà muốn bán rẻ đứa cháu gái của mình à? Thế mà tôi cứ tưởng, ông muốn đá Tống Gia Tuệ đi để một mình độc chiếm TD đấy, nếu đã như vậy thì tôi chẳng còn gì để nói rồi!”

Tống Gia Linh với bộ dạng như là đã hiểu hết mọi chuyện rồi.

Tống phu nhân thì đơ người ra, trước đây bà ta bị Tống Tiến Thành làm cho mê hoặc nghĩ rằng Tống Gia Tuệ sẽ làm ảnh hưởng tới nhà họ Tống thật. Vậy mà không ngờ rằng đằng sau đó là ý đồ thâm hiểm như vậy của ông ta.

Tống Gia Tuệ lúc này bổ sung thêm “Chú ba, theo con biết thì Huân đã xử lý những lời bình luận trên mạng kia cũng như khiến phóng viên nhà báo cũng không còn quấy rầy cuộc sống của con nữa”, cô nhấn mạnh “Sau này bọn họ đến tìm chú cứ gọi cho con, bảo bọn họ có gan tiếp tục thì đến tìm con đây này! Nhà họ Tống là nhà con, không việc gì con phải rời đi cả, TD là con dùng hôn nhân của bản thân mình để cứu. Lẽ nào chú không nghĩ rằng, một khi cháu rời khỏi TD thì Minh Huân sẽ để chú hưởng được thêm chút lợi ích nào nữa à?”

“Mẹ, dù chuyện gì có xảy ra, con có bị Huân làm liên lụy đi chăng nữa thì quyết định cuối cùng của con vẫn không buông tay anh ấy!”

Cô nhìn Tống phu nhân với ánh mắt cầu khẩn, Tống Gia Linh cũng tỏ ý ủng hộ Tống Gia Tuệ “Phải có duyên bao nhiêu kiếp thì kiếp này mới nên vợ nên chồng, cuộc sống của con người cũng chỉ có một thế nên ai cũng có nhu cầu sống cuộc sống của riêng mình, do bản thân quyết định”.


Tống Tiến Thành thử phản bác “Hà tiểu thư nói thế là có ý gì? Rõ ràng là Tống Gia Tuệ làm mất mặt nhà họ Tống thì tôi mới muốn đuổi nó ra khỏi nhà, lẽ nào cô muốn nói những bức ảnh đó là do tôi để lộ ra?”

“Chú ba nhà họ Tống à, tôi chưa bao giờ nói, là miệng chú nói ra nhé!”

“Cô…”

“Thôi được rồi!” Tống phu nhân đưa tay lên vỗ vỗ trán, liếc nhìn Tống Gia Linh với ánh nhìn sâu sắc, cắn môi nói “Bây giờ đều là thiên hạ của bọn trẻ này rồi, Hoàng Minh Huân đã xử lý thì chắc chắn sẽ xong xuôi. Tiến Thành, người lớn chúng ta cũng đừng làm gì để bị mang tiếng là kẻ ác nữa!”

Tống Tiến Thành thở nhịp thở không đều, sau cùng chỉ có thể nói “Trước khi những tin tức tiêu cực của con hoàn toàn tan biến thì cháu không thể bước chân vào TD, đây cũng là yêu cầu của các cổ đông khác chứ không phải của một mình chú…”

Tống Gia Tuệ hướng ánh mắt nhìn Tống Gia Linh, cô nhận lại được những cái khẽ gật đầu.

“Được, trong thời gian con vẫn có những ảnh hưởng xấu tới TD thì cháu sẽ không bước chân vào Tập đoàn nữa”.

Sau khi tiễn Tống Tiến Thành về, Tống phu nhân cũng vẫn chưa nguôi giận. Т𝐫u𝙮ệ𝔫 ha𝙮? Тìm 𝔫ga𝙮 t𝐫a𝔫g chí𝔫h { ТR ÙMТR𝑈YỆ𝑁.v𝔫 }

“Con lại còn biết tìm đến chị con nhờ giúp đỡ à?”

“Mẹ!” Tống Gia Tuệ cười cười tiến lại gần làm lành với Tống phu nhân, bà cười hắt ra một tiếng lạnh lùng tỏ ý chẳng thèm quan tâm, lạnh lùng nói “Khó khăn lắm mới làm được người mẹ kế tốt, thế mà lại cứ gặp phải cái đứa không biết trước biết sau”.

Tống Gia Tuệ chẳng biết nói gì, mím môi đứng đó.

Sau đó Tống phu nhân hỏi chuyện Tống Gia Linh được mấy câu thì cô ấy nói phải trở về rồi, Tống Gia Tuệ tiện thể cũng ghé vào tai Tống Gia Linh nói nhỏ “Để em đưa chị đi dạo một lát, hình như… người tài xế bên nhà chị có vẻ rất nghiêm khắc?”

“Anh ta không thích chị ở bên ngoài quá lâu!”

Tống Gia Linh nói mà không mấy cảm xúc, trong ánh mắt cô chứa đựng một niềm khát khao tự do, một sự sợ hãi bị kìm nén.

Tống Gia Tuệ kéo tay Tống Gia Linh đi lên tầng hai, tới chỗ cửa sổ và cô từng trèo trốn ra ngoài lúc còn nhỏ, hai người trèo xuống dưới tầng, bỏ lại phía xa chiếc xe có người tài xế của Tống Gia Linh, anh ta căn bản không thể biết được hành động của hai người.


Tống Gia Linh cười nói “Xem ra lúc nhỏ em cũng không ngoan như chị nghĩ!”

“Cũng tàm tạm!”

Hai người bắt một chiếc xe taxi, điểm hướng đến là phố thương mại phồn hoa nhất của Thành phố H, từ trang phục tới đồ ăn ngon, thứ gì cũng có.

Tống Gia Tuệ vui vẻ nói “Để cảm ơn chị hôm nay đã nói giúp em, em mời!”

“Đại gia thế nhỉ?”

Tống Gia Tuệ nhỏ tiếng hơn “Mỗi quý em đều nhận được lợi nhuận từ TD, một khoản tiền khá lớn đấy nhé!”

“Nếu hôm nay mẹ cứ ép em phải chia tay với Hoàng Minh Huân, vậy số tiền đó cũng đủ để em nuôi vài tên trai bao đấy!”

“Còn lâu nhé!” Tống Gia Tuệ bĩu môi đẩy cô chị ra xa, Tống Gia Linh cười cười né đi.

Khi đi qua phố đi bộ bán đồ vỉa hè, Tống Gia Tuệ tìm chọn mua kính đen thật to và mũ lưỡi trai để hai người mang vào gần như che đi cả nửa khuôn mặt, chắc chắn rằng mình sẽ không dễ dàng bị nhận ra cô mới tự tin cùng Tống Gia Linh sải bước đi lượn trung tâm thương mại.

Thật ra cô đi tìm Tống Gia Linh một phần vì muốn đi mua bộ đồ ngủ như tối qua Hoàng Minh Huân cho xem, tuy hơi xấu hổ nhưng khi cô từ chối anh có vẻ thất vọng. Thôi thì mặc kệ, dáng vẻ cô thế nào anh chưa từng thấy đâu, thay đổi một chút phong cách cũng chẳng mất mát gì.


So với hai người bạn thân kia, cô nghĩ Tống Gia Linh sẽ có kinh nghiệm hơn, với cả có bị trêu thì cũng không có dí đến cùng như Lục Nhã Vy và Liễu Giai Kỳ. Vậy mà bây giờ cô cũng Tống Gia Linh phải vừa trốn Thái Anh Tuấn nữa, nếu đi vào mấy cửa hàng như vậy rất dễ gây chú ý, để lần sau vậy.

Đến khi cả hai sắp không lê nổi chân nữa, Tống Gia Tuệ xót xa nói “Chị mua gì mà toàn đồ hàng hiệu nổi tiếng…”

“Chẳng phải em nói là đãi chị à?”

Tống Gia Tuệ làm mặt mếu, mắt chớp chớp nhìn vào những chiếc túi đựng đồ xinh đẹp “Thế nhưng chị cũng không thể làm cho em thành kẻ một xu cũng không còn chứ”.

“Đây chẳng phải là Hà Tuệ Linh - Hà tiểu thư à?” Đột nhiên, một giọng nói lanh lảnh của một người phụ nữ vang lên “Sao hôm nay Hà tiểu thư lại có thời gian đi lượn phố phường thế này? Người trong công ty vẫn nói Hà tiểu thư liều mạng làm việc gấp mấy lần người khác, toàn tâm toàn ý làm việc cơ mà?”

Tống Gia Tuệ cảm thấy giọng điệu trong giọng nói này vô cùng khó nghe, cô quay đầu ra nhìn liền nhìn thấy Trần Nam đang tay trong tay với một người phụ nữ, tay hai người còn xách các túi lớn túi nhỏ.

Cô theo phản xạ, lùi mình sang một bên, không muốn bị nhận ra.

Tống Gia Linh thả túi đồ trên tay xuống, vứt gọn vào một bên, hai tay khoanh trước ngực, cười lạnh lùng “Liên quan gì tới cô?”

“Tôi là Trần phu nhân trong tương lai, cũng chính là vợ của Trần Nam. Tập đoàn đó cũng sẽ là sản nghiệp của tôi, lẽ nào tôi quan tâm một chút tới công việc của nhân viên thuộc hạ cũng không được à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận