Nó lang thang khắp mọi ngóc phố, nơi mà ngày xưa nó và Phong hay đi qua, thỉnh thoảng vài giọt nước mắt của nó lại rơi xuống ướt đẫm cả áo nó rồi nó dừng lại ở 1 vườn cây đào đầy hoa, những cánh hoa rơi đầy cả con đường trông thật thơ mộng, nó ngồi đó nhìn những cánh hoa mà trong lòng rộn rã biết bao, nó bước ra khỏi xe và bước đến cạnh đó, đưa tay ra đón những cánh hoa, cô cười cười thật tươi, nụ cười mà cả 5 năm nay chưa từng thấy. Cô đi mà mắt chỉ dán vào mấy nhánh hoa đào rực rỡ nên vô tình chạm vào 1 người
- Á, xin lỗi anh có sao không?- Nó vội vàng lên tiếng, nhưng mắt nó lại mở to ra khi không ai khác, người trước mặt nó chính là Phong, người đã xa cách nó 5 năm.Nó vẫn cảm nhận được hơi ấm của Phong
- Này cô không có mắt à- Phong lớn tiếng quát
- Xin lỗi, xin lỗi- Nó nói nhưng quay mặt sang hướng khác rồi chạy thật nhanh, vừa chạy nước mắt nó cứ khẽ tuông ra. Tại sao Phong luôn xuất hiện trước mặt nó vậy chứ, tại sao ông trời muốn nó đau đớn thế này chứ, chẳng lẽ những gì nó chịu đựng là chưa đủ hay sao, ông còn muốn gì ở nó chứ chẳng lẽ phải ép nó vào con đường cùng mới chịu hay sao. Nó ngồi bệch xuống đất, nó chỉ muốn quên đi Phong để bắt đầu 1 cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Nó đau lắm, giờ nó phải làm gì đây, người nó yêu là Phong nhưng nó không muốn là Dương đau khổ, hơn nữa Phong cũng có người khác rồi, đâu cần tới nó nữa đâu, việc gì nó phải chờ đợi một người không thuộc về mình kia chứ. Thế là nó đưng dậy đi thật nhanh rồi phóng xe biến mất hút
Về phía Phong, mặc dù không nhìn thấy mặt nó nhưng anh có cảm giác rất quen thuộc, nó cho anh cảm giác ấm áp và yên bình biết bao, anh quay lại nhìn theo hướng nó đi nhưng chẳng thấy nó đâu. Phong toan bước đi thì tấm hình nó trong túi quần anh rơi ra ngoài, anh cuối xuống nhặt lên thì bỗng anh nhớ lại, chẳng lẽ người lúc nãy là Nga hay sao, anh cố nhớ lại, không, không thể nào,Nga đã chết rồi kia mà. Có lẽ chỉ là nhìn nhầm thôi, khẽ cười rồi định bước đi thì nhìn xuống đất, lánh lánh 1 sợi dây chuyền, là sợi dây chuyền của anh đã tặng nó, anh vội nhấc điện thoại lên gọi cho ai đó rồi chạy theo hướng nó đi nhưng chẳng thấy nó đâu
Quay lại phía nó, nó đang ngồi khóc trong xe thì sờ tay vào cổ chẳng thấy sợi dây chuyền của mình đâu, cô loay hoay tìm trong xe nhưng chẳng thấy, có lẽ sợi dây chuyền rơi lúc nó đụng vào Phong. Thế là nó quay lại nơi lúc nãy để tìm vì nó không muốn Phong nhìn thấy. Nó bước đi rất cẩn thận, nhẹ nhàng đi lại chỗ họ đã đụng mặt thì chẳng thấy sợi dây chuyền đó đâu cả. Bất chợt có tiếng nói vang lên sau lưng nó
- Đang tìm cái này phải không?- Phong lạnh lùng lên tiếng, mắt nhìn sang hướng khác
- Anh.........................- Nó sửng sốt không nói nên lời
- Em còn sống?- Phong
-.........................- Nó không nói gì chỉ yên lặng đứng đó thôi
- Tại sao em lại không quay lại gặp anh, em biết anh nhớ em thế nào không, 5 năm qua em sống thế nào hả, quên đi anh để đến với người con trai khác ư- Phong nước mắt như muốn rơi ra nhưng đã bị chặn lại
- Nhớ em à, lúc đó anh đã bỏ mặc em còn gì, anh nói sẽ luôn bảo vệ em, luôn bên em vậy mà bỏ mặc em khi em cần anh nhất, anh làm vậy là đúng hay sao, giờ anh lấy quyền gì mà trách em- Nó khóc, cảm giác đau đớn lcus đó ùa về ngay lúc này.
Phong nắm chặt nó lại
-Anh...anh xin lỗi... chỉ là hiểu lầm thôi.Ở đây với anh đi, anh xin em đấy, anh yêu em lắm anh không muốn mất em thêm lần nữa đâu.
- Em..........không thể đâu anh à, hiểu cho em anh nhé- Nói rồi nó chạy đi thật nhanh