Sau khi trở về, Phong cầm sợi dây chuyền trên tay mà tim anh như vỡ vụn, yêu là đau khổ thế này sao, bỗng sợi dây chuyền rơi xuống đất, tim anh nhói đau hơn bao giờ hết
- Ngọc- Cảm thấy có chuyện gì đó không lành anh vội vàng đi theo hướng nó đã đi để tìm cô ấy, anh muốn biết chắc cô không có chuyện gì, anh không muốn mất cô
Đúng như anh nghĩ, đập vào mắt anh là cảnh Hà đang giơ dao định đâm nó, anh chạy đến giật lấy dao vứt nó ra xa rồi tát vào mặt Hà
- Cô quên những gì lần trước tôi nói với cô rồi sao, mà gia đình cô bây giờ cũng chẳng còn gì để mất nữa đâu nhỉ, biến đi cho khuất mắt tôi
Hà không nói gì cả, bước nhanh đến lấy chiếc dao, tiến lại phía nó
- Cô, cô muốn làm gì, chẳng lẽ những gì tôi nói cô không hiểu hay sao?
Cô nhếch môi, dùng tay cắt cổ tay mình, máu chảy ra nhiều thật nhiều
- Kim Hoàng Kiều Ngọc, tôi muốn cô nhớ lấy một điều cái chết của cha con tôi là do cô tạo ra, tôi muốn cô sống trong đau đớn bị dày vò suốt đời, cô là kẻ giết người, hahahaha- Nói rồi cô ta dùng dao đâm thêm 1 nhát vào tim mình , rồi cô ta đã chết
Nó hét toáng lên, tim đau nhức nhối. Phong ôm nó vào lòng:
- Nín đi, hết rồi, moi chuyện kết thúc cả rồi, từ giờ sẽ không ai làm em đau nữa đâu, mọi chuyện xong hết rồi đấy, từ giờ anh sẽ luôn ở bên cạnh chăm sóc cho em, sẽ không để em phải đau thêm 1 lần nào nữa cả, anh sẽ mãi mãi nắm chặt lấy tay em, không để em rời xa anh đây.
Đôi bàn tay nhỏ bé của nó lanh dần lạnh dần rồi nó ngất đi. Phong vội ôm nó đến bệnh viện rồi vì có chuyện quan trọng nên anh phải đi
- Anh sẽ về với em nhanh thôi, em nghỉ ngơi đi nhé- Phong hôn nhẹ lên trán nó rồi bước đi