Phong vừa bước ra khỏi phòng thì Dương vừa tới, anh bước vào phòng ngắm nhìn người con gái anh yêu đang ngon giấc mà tim chợt cảm thấy tê buốt, tình cảm của anh dành cho nó là yêu hay chỉ là người thay thế, đơn giản vì nó giống Hằng, từ ánh mắt, nét mặt, nụ cười đến sở thích đều giống hệt Hằng. Vừa lúc đó, bác sĩ bước vào:
- Anh có phải người nhà của bệnh nhân không? - Bác sĩ hỏi.
- .................- Dương gục đầu.
- Mời anh đi theo tôi- Bác sĩ bước đi, Dương cũng đi theo.
Đến phòng làm việc của bác sĩ.
- Cô ấy bị sao hả bác sĩ- Dương lo lắng hỏi.
- Cô ấy đang bị bệnh tim, sống sẽ chẳng được bao lâu nữa đâu.
- Vậy chẳng lẽ không còn cách nào để cứu cô ấy sao bác sĩ- Dương hỏi nhưng anh có thể cảm thấy bản thân mình không đau như anh tưởng tượng
- Còn thì còn nhưng..............- Bác sĩ ngập ngừng.
- NÓI- Dương nói giọng cực kì đáng sợ làm bác sĩ run cầm cập.
- Nếu muốn cô ấy sống thì cần phải thay tim, nghĩa là đổi 1 mạng người lấy 1 mạng người, nhưng tôi không chắc bệnh viện chúng tôi đủ khả năng để làm nên tốt nhất hãy đưa cô ấy qua Mĩ thì tốt hơn.
Dương bước ra khỏi phòng mà mệt mỏi vô cùng, anh có nên đổi mạng sống của mình lấy mạng sống của nó không, quay trở lại phòng nó thì Dương đã thấy Phong chăm sóc nó rất ân cần và chu đáo, vừa quay lưng định bước đi thì bà Tuyền đi vào thăm nó.
- Sao con lại đứng đây, sao không vào trong, mà người con trai kia là ai vậy- Bà Tuyền nhìn về phía nó và Phong
- Anh ta là người Ngọc từng yêu trước đây, thôi cháu có chuyện muốn nói với bác- Dương lạnh lùng bước đi, bà Tuyền liếc nhìn nó và Phong rồi nhìn về phía Dương, đúng là chẳng hiểu nỗi tụi nó.
Ngoài hành lang bệnh viên
- Có chuyện gì vậy cháu?- Bà Tuyền hỏi
- Ngọc .............cô ấy đang bị bệnh tim, nếu không có người hiến tim thì sẽ không sống được lâu- Dương nói, nhìn thẳng lên bầu trời trong xanh nhưng trong mắt anh bây giờ chỉ là một màu đen u ám.
Bà Tuyền nghe xong chân đứng không vững, bà chỉ mới tìm lại được con gái , bà không thể mất nó được