Chương 7: Hồi tưởng kí ức.
Lên đến phòng nó liền nhào 1 cái nằm lên giường khóc rống lên. Nước mắt từng giọt từng hàng theo má chảy xuống giàn giụa trên gương mặt bầu bĩnh thấm ướt gối. Trái tim nó thật đau, thật đau, đau tưởng như bị xé rách ra, nước mắt ngoài mặt thật giống máu đang rỉ ra trong tim nó. Nước mắt trên gối nhiều bao nhiêu thì vết thương trong lòng nó lại đau đớn gấp bấy nhiêu.
Tự nhiên nó lại thấy nhớ anh 2, nhưng là anh 2 của ngày xưa, của cái ngày nó mới bước chân vào Vương gia. Nó ước được quay lại lúc đó, cái lúc nó mới 8 tuổi, suốt ngày lẽo đẽo theo hắn 15 tuổi gọi 2 tiếng anh 2, anh 2.
Bỗng nhiên bao nhiêu cảm xúc chợt ùa về, cảm xúc lần đầu tiên nhìn thấy hắn…
*Dòng hồi tưởng*
- A Thiên, con về rồi à, vào thư phòng đi, cha con muốn gặp con 1 chút. – Bà Vương thời trẻ dịu giọng nhìn đứa con trai cưng mới đi học về.
- Có chuyện gì vậy ạ? – Cậu bé đó không ai khác chính là Vương Nhật Thiên, lúc đó mới 15 tuổi.
- Vào đi rồi biết. – Bà Vương bỏ qua khó hiểu của con trai, giữa 2 hàng lông mày đậm ý cười.
- Chuyện gì vậy chứ? – Hắn lầm bầm khó hiểu đi vào thư phòng, trong lòng là 1 cỗ lo lắng. Không phải hắn lại làm sai chuyện gì chứ?
- Cha gọi con ạ. – Hắn lễ phép cúi chào cha.
- Ừm…A Thiên à…đây là tiểu Nguyệt, sau này sẽ là em gái con. – Đang lúc hắn lo lắng không biết có chuyện gì thì ông Thiên lại nắm tay 1 bé gái chừng 8 tuổi đến trước mặt hắn, nói 1 câu làm hắn ngỡ ngàng. Càng ngỡ ngàng hơn nữa khi hắn chú ý đến dáng vẻ sợ sệt như con nai con của nó. 1 thân váy trắng từ trên xuống hệt như thiên sứ, mái tóc đen láy tự nhiên xõa ngang vai, bàn chân trần trắng múp đứng trên nền nhà lạnh ngắt. Tất cả. tất cả đều toát ra vẻ mộc mạc, giản dị không nên có của 1 bé gái sống ở thành thị như thế này. Hắn đã bị cô gái này mê hoặc.
- Chào em, em tên tiểu Nguyệt sao? Sau này em cứ gọi anh là anh 2 nhé. – Hắn khom người để mặt ngang tầm mắt của nó, xòe bàn tay xinh đẹp trước mặt nó, nhẹ giọng làm quen.
- Ơ… - Nó sợ hãi nấp sau lưng ông Vương.
- Tiểu Nguyệt à…đó là anh 2 con, sẽ không làm 2 con đâu…- Ông Vương đem nó đẩy lên phía trước, không để nó trốn tránh hắn.
- Nguyệt nhi, em thử gọi anh 1 tiếng anh 2 xem nào…- Hắn đem nó bế lên thật cao lần này là để gương mặt ngơ ngác của nó ngang với tầm mắt mình. Lúc này hắn mới nhìn rõ gương mặt nó: Vầng tráng cao thông minh bị che phủ bởi lớp mái ngang mỏng, trông đôi mắt to sáng như sao kia ngơ ngác nhìn hắn kìa, thật đáng yêu. Dọc thẳng xuống là chiếc mũi nhỏ xinh xắn, không thể gọi là tịt lít nhưng cũng không thể nó là cao, nói chung là kết hợp với gương mặt này thật cân đối. Hai má phúng phính phớt hồng thật đáng yêu, khiến người khác nhìn vào không khỏi muốn cưng nựng. 1 gương mặt hoàng hảo, ở tuổi này gọi là đẹp quả thật không phù hợp, nhưng chỉ cần vài năm trổ mã nữa thôi, từ nay so với nhan sắc nó quả thật không đủ. Hắn chính thức bị nó “quyến rũ” rồi, cái này gọi là tình yêu sét đánh đúng không ta?
- Anh….2? – 2 tiếng này đối với nó thật xa lạ.
- Ừm…anh 2…- Hắn nghe nó cất tiếng gọi anh 2 mà trong lòng ngọt như mật.
- A Thiên, con dẫn tiểu Nguyệt đi chơi đi, ba còn phải làm việc. – Ông Vương lên tiếng cắt đứt không gian ngọt ngào của 2 đứa.
- Vâng – Hắn lầm lừ không vui nhìn ba, nhưng chỉ cần nghĩ sắp có không gian riêng bên cạnh cô bé đáng yêu này, trong lòng lại ngọt ngào trở lại.
- Chúng ta đi nào, Nguyệt nhi. – Hắn quay sang nhìn nó, nở 1 nụ cười tỏa nắng, lộ ra chiếc răng khểnh nhỏ xíu, không biết vô tình hay cố ý mà…làm nó thích.
Vườn hoa Vương gia…
Hắn đặt nó xuống thảm cỏ xanh rì rồi nắm thật chặt tay nó, kéo đi khắp vườn hoa chỉ chỗ này giới thiệu chỗ kia.
- Anh 2…- 2 tiếng anh 2 có lẽ với nó không còn xa lạ nữa, nó gọi càng ngày càng thoải mái.
- Hả? – Hắn có vẻ rất thích thú nghe nó gọi như vậy.
- Kia là gì? – Nó tò mò đưa mắt nhìn mảnh đất lớn nhất vườn hoa.
- Đó là bồ công anh… - Hắn di chuyển tầm mắt theo ánh mắt nó, trả lời. – Em thích à?
- Thật đẹp… - Nó gật gật đầu cảm thán rồi vô thức bước từng bước tới trước.
- Lại đậy, ngồi xuống… - Hắn kéo tay nó ngồi giữa ô hoa
Giữa vùng hoa trắng tinh khôi, có 1 đôi tiên đồng ngọc nữ nhỏ tuổi ngồi tựa lưng vào nhau vui đùa. Bé gái đưa bàn tay nhỏ nhắn bắt lấy những cánh hoa lơ lửng trước mắt, trên môi là nụ cười tươi rói để lộ 2 lúm đồng tiền trên 2 má phúng phính. Chàng trai chỉ ngồi im để bé gái tựa lưng vào, gương mặt dịu dàng dõi theo từng cử chỉ của cô bé, trên môi lơ lửng nụ cười dịu dàng trước nay chưa từng có, đôi mắt xanh biếc đặc biệt đầy sự cưng chiều có lẽ chỉ dành cho cô bé trước mặt. 2 đứa cứ ngồi như vậy, lâu thật lâu, lâu tới mức vai lưng mỏi nhừ…vậy mà…2 bàn tay vẫn không hề buông ra, cứ như vậy 10 ngón tay đan chặt vào nhau.
- Nguyệt nhi…- 1 lúc lâu sau hắn nhỏ giọng gọi tên nó.
- Dạ… - Nó lễ phép đáp 1 tiếng, ngả đầu vào vai hắn, đôi mắt bắt đầu mơ màng.
- Em có biết điều đặc biệt của bồ công anh là gì không?
- … - Nó không nói, chỉ lắc lắc đầu. Nó là lần đầu tiên nhìn thấy loài hoa này, sao có thể biết chứ.
- Đó là tới mùa, nó sẽ luôn theo gió bay đi.
Nó gật gật đầu, đôi mắt sáng lên, quả là như vậy thật. Chẳng phải trước mặt nó là 1 màn bồ công anh bay trong gió sao.
- Nguyệt nhi, anh hứa sẽ bảo vệ em suốt đời, mãi mãi sẽ luôn ở bên em, giống như bồ công anh và gió không bao giờ rời. – Hắn dịu dàng tuyên lên 1 lời hứa kiên định.
- Anh đừng hứa…Giống ba mẹ em hứa này hứa nọ rồi cũng bỏ em mà đi. Chỉ cần anh thực hiện thôi, anh nói được là phải làm được đấy.
- Được, anh đảm bảo, khi nào bồ công anh ngừng bay theo gió anh sẽ ngừng bảo vệ em, được không?
- Anh chắc chắn nha…Không được quên đâu đấy.
- Ừm…
- Vậy ngoắc ngoắc nào… - Nó quơ quơ ngón tay út bé xíu trước mặt hắn. Lúc này hắn mới hiểu ngoắc ngoắc trong lời nói của nó chính là ngoéo tay ấn định lời hứa. Trước giờ hắn vẫn không thích làm mấy trò trẻ con này nhưng để nó có lòng tin vào hắn, hắn sẵn sàng thay đổi.
- Ừm… - Hắn đưa ngón tay út lên quấn chặt vào ngón tay nó, ấn định 1 lời hứa mãi mãi không bao giờ thay đổi, không bao giờ. Chỉ 1 việc làm nhỏ nhặt như vậy thôi, cũng khiến nó cười tít mắt tít mũi.
*Kết thúc hồi tưởng*
Nó nằm trên giường khóc đến mức nước mặt đã cạn khô, không thể tiếp tục chảy nữa, nhưng mà đau đơn trong lòng vẫn không hề nguôi ngoai, theo mỗi tiếng nấc của nó bộc lộ ra ngoài.
Càng nghĩ càng thấy đau, có lẽ hắn đã quên lời hứa năm nào, có lẽ đối với hắn đó chỉ là lời hứa trẻ con không đáng nhớ, nhưng với nó đó là cả 1 hy vọng, đến cuối cuộc đời có lẽ nó sẽ vẫn hy vọng nào đó. Vậy mà…
Hắn đã thay đổi.
Khóc đến nỗi mệt thiếp đi, nó ôm chăn cứ thế tiến vào giấc mộng, trên khóe mi vẫn còn đọng lại giọt nước chưa kịp khô. Cứ như thế nhắm mắt nên nó không hề để ý, có 1 người con trai vẫn đang lặng lẽ dõi theo nó. Chàng trai vẫn nhớ như in lời hứa năm nào, chỉ là bây giờ chưa phải lúc để thực hiện.
Hắn chỉ mới lên làm bang chủ Ảnh chưa lâu, chắc hẳn sẽ còn rất nhiều thế lực chống lại hắn. Chỉ cần thời cơ chín mùi, hắn sẽ quang minh chính đại bày tỏ với nó, chính thức cho nó 1 danh phận. Chỉ cần đợi đến lúc trả thù cho anh cả xong, chỉnh đốn lại tổ chức, quan trọng nhất là chính thức ngồi lên cái ghế chủ tịch tập đoàn Vương thị, nắm giữ trong tay 2 giới hắc đạo, đó là thời cơ chín mùi. Chắc chắn ngày đó sẽ không còn xa nữa…nhưng…không còn xa không có nghĩa là gần. Không biết nó có thể đợi đến ngày đó không. Chỉ có điều, sự lạnh nhạt của hắn đã tạo ra trong nó 1 con người hoàn toàn mới, hoàn toàn khác xa với Nguyệt nhi xinh xắn đáng yêu trước đây.