4 năm sau…
- Này…LÂM ÁNH NGUYỆT… - Người có thể lôi cả họ tên nó ra để gọi như vậy còn ai khác ngoài Hạ Băng Di chứ.
Cái tên Hạ Băng Di này chính là bạn thân của nó. Cô là thiên kim tiểu thư độc nhất của tập đoàn Hạ Thị, gia cảnh dù kém nhà nó 1 chút nhưng cũng được xếp vào loại gọi là “quyền cao chức trọng”. 2 đưa quen nhau khi vừa bước vào cấp 2. Có lẽ thời gian không gọi là quá dài nhưng đủ…
Đủ để hiểu hết về nhau.
Đủ để nảy sinh ra 1 thứ tình cảm mà người ta gọi là bạn bè.
Đủ để có thể coi nhau như chị em, san sẻ với nhau mọi chuyện.
- Cái con này…mày gọi tao nhỏ 1 chút thì chết hả? – Nó nheo mày nhìn đứa bạn thân trước mặt, giọng nói đã cứng rắn hơn trước rất nhiều.
- Không cỏ nhỏ bé gì hết. Tao hỏi mày, hôm nay là sinh nhật mày sao không mời tao, hả? – Băng Di chống hông nhìn nó, dáng vẻ sùng sộ nhăn mày nhăm mặt làm nó bật cười. Thử hỏi xem, từ sáng hôm qua, à không phải nói là từ sáng sáng sáng những hôm trước mới đúng, tới tối hôm qua rồi lại sáng hôm nay…cô đã chờ biết bao ngày để nhận được 1 cái thiệp mời hay 1 lời mời của nó, cuối cùng…
- Đâu phải mày không biết, tự đến đi, còn để tao mời sao? – 2 đứa đã thân thiết tới mức như vậy.
- Này…tao chỉ là bạn của mày thôi, cả nhà mày tao đâu có thân với ai, tao đâu mặt dày tới mức vào nhà không thèm xin phép chủ nhà 1 tiếng.
- Vậy thì bây giờ…tôi – Lâm Ánh Nguyệt, chính thức mời tiểu thư Hạ Băng Dạ đến dự sinh nhật tôi, vào lúc 18h00’00s tối hôm nay. Được chưa?
Phải, hôm nay chính là sinh nhật lần thứ 18 của nó, sinh nhật mà người ta thường gọi là lễ thành nhân ý. Lễ thành nhân? Thì ra thành nhân cũng chỉ là 1 bữa tiệc mà ba mẹ tổ chức phô trương, long trọng thôi….Mà có lẽ, chủ nhân bữa tiệc tối nay có chắc là nó???
- Hừm…thế thì tốt…- Bỏ qua thái độ giễu cợt của nó, Băng Di chấp nhận. – Mà sao…- Nghĩ nghĩ 1 chút cô lại thấy có gì đó không ổn.
- Sao gì nữa? – Nó lại chăm chú vào mấy cuốn sách trước mặt, nói mà không thèm nhìn cô.
- Sao tổ chức sớm thế?
- Không…7h mới nhập tiệc, 6h tao gọi mày tới để đi spa thôi. Hì hì…- Môi nó cong lên độ cong thật đẹp…nhưng nụ cười đã không còn tỏa nắng như trước, hơn nữa còn mang chút đau buồn. Đáng tiếc hơn nữa là nụ cười này chỉ khi đứng trước mặt Băng Di, hoặc khi nói chuyện với Băng Di mới xuất hiện.
Băng Di nhìn nụ cười của nó, biết niềm vui trong đó là thật nhưng nỗi buồn lại nhiều hơn. Giấu 1 hơi thở dài, cô lại cười trêu nó:
- Hèn chi…
- Này…tao trả tiền hay mày trả tiền mà làm cái vẻ mặt đó…- Nó vờ như không biết sự lo âu của Băng Di, đưa tay đấm lên vai cô 1 cái. Tiếng thở dài đó, sao có thể qua mặt nó – 1 con người đã được tôi luyện và rèn giũa suốt 4 năm qua, 4 năm không có…anh 2 bên cạnh. Nó đã khặp biết bao thử thách, bị bắt cóc, bị đánh, bị chửi biết bao lần…Vậy mà anh 2…Để tự bảo vệ mình, nó đã học rất nhiều loại võ, hiện tại, không chỉ có thể bảo vệ mình, mà còn có thể bảo vệ người thân…nhưng…nó làm gì có người thân.
- Đương nhiên là mày rồi… Hé hé…- Băng Di trưng bày vẻ mặt…vẻ mặt…chỉ có thể dùng 1 từ để miêu tả - Gian.
- Xí... Coi cái mặt nó kìa…Ăn đồ chùa, xài đồ chùa mà còn bày ra vẻ mặt đó nữa hở mày? – Nó lên tiếng chỉ trích cô bạn thân.
- Này…mày đừng quên là mày mời tao đấy nhá. – Băng Di cũng đâu kém, gân cổ lên cãi lại.
- Được rồi được rồi, tao thua. – Nó biết điều nhận thua, với cái tính của Băng Di, tiếp tục chỉ thêm mỏi miệng.
- Nhận thua ngay từ đầu có tốt hơn không? – Vẻ mặt đắc thắng với nụ cười quỉ dị làm tắng sức “hấp dẫn” cho Băng Di.
- Đợi tí, tao đi vệ sinh…
- Gần vào lớp rồi còn đi đâu mày? Cúp nữa à…- Bắt đầu từ khi vào học cấp ba, khái niệm “cúp học” đối với nó đã không còn xa lạ nều không muốn nói là đã quá quen thuộc.
Nó không trả lời, chỉ vẫy vẫy tay đi tuốt.
………
Định vào phòng vệ sinh thì nó nghe thấy từ trong đó phát ra giọng nói, loáng thoáng qua hình như nói về nói thì phải…
- Mày biết con nhỏ Lâm Ánh Nguyệt không? – Nữ A.
- Biết…- Nhỏ hoa khôi trường mình chứ gì? – Nữ B.
- Ừa…- Hôm nay là sinh nhật nó đấy…- Nữ A.
- Lại sinh nhật nữa à? Không biết có phải 1 mình như mấy năm trước không nhỉ? –Nữ C.
- 1 mình là thế nào? Nó còn có nhỏ Băng Di đó. – Nữ B.
- Nhỏ đó chỉ biết theo nó hưởng lợi thôi, bạn bè gì trong đó. – Nữ C.
Rầm…cửa mở “nhẹ nhàng”.
- Nói đủ chưa? Đủ rồi thì PHẮN. – Nó liếc mắt nhìn về phía 3 nữ sinh đang run cầm cập, ánh mắt còn sắc hơn dao. Phải…họ sợ nó, sợ cái bản tính ngang tàng sẽ dạy dỗ họ 1 bài học. Không phải chưa từng nhận qua, bài học này đày đọa thể xác họ tả tơi chứ đâu ít.
- Muốn ăn đấm à? Còn đứng đó? – Qua gương, nó nhìn 3 nữ sinh dính sát vào nhau.
- Không…không…Bọn tớ đi đây, tạm biệt…- 3 người đồng thanh rồi vèo 1 cái đã mất dạng.
Bên môi nó lơ lửng nụ cười lạnh, thật lạnh, tựa như đã đóng băng cả căn phòng.
- Nguyệt…- Băng Di lo lắng nhìn nó qua gương, thấy vẻ mặt đáng sợ đó…
- Mẹ mày, làm tao giật mình…- Nó quay lại, cười.
- Lại cười? Mẹ mày…muốn khóc thì khóc đi…Đây, vai miễn phí. – Bọn nó là vậy, an ủi thế đấy, Băng Di vỗ vố 1 bên vai rồi tới bên nó, ôm nó vào lòng, vỗ vỗ lưng nó.
- Đùa à? – Nó toan đẩy cô ra nhưng cô lại ghì chặt nó. Cô đâu phải hạng con gái ẻo lả trói gà không chặt kia, cũng được đai đen nhị đẳng karate chứ bộ.
- Nói thật đấy. Khóc đi, khóc rồi mày sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.
- Tao không khóc…Thật sự…không khóc mà…- Mấy chữ cuối cùng, nhỏ dần nhỏ dần…rồi nước mắt trào ra.
- Oa oa oa…- Nó gào lên như 1 đứa trẻ, ôm lấy Băng Di thật chặt.
“Khóc được là tốt rồi” – Băng Di nghĩ thầm, khẽ thở dài.
- Ừ…cứ khóc đi...- Không 1 câu an ủi “Mày đừng buồn”, “Mày hãy quên đi”; không 1 câu hỏi “Đã có chuyện gì?”, “Mày không sao chứ?”…Bởi vì những điều đó với cô quá thừa thãi, đâu phải là cô không biết, phải nó là biết rất rõ nữa kìa…Chỉ là, cô không muốn nói đến, không muốn nói đến những đau đớn nó đang chịu…cô sợ sẽ tổn thương nó. Nhưng nếu cần, cô sẵn sàng cho nó mượn bờ vai này, tuy không to nhưng đủ để cho nó dựa vào…và nều cần thì cô cũng sẽ mượn nó…có qua có lại mà.
- Di à…- Nó nức nở gọi tên cô, trong giọng nói có bao nhiêu là uất ức khó nói thành lời.
- Không cần nói gì cả, khóc thôi…- Lời vừa dứt, nước mắt cũng chảy ra, chỉ là lặng thầm thôi. Nó buồn, làm sao cô có thể vui, nó khóc làm sao cô có thể cười.
Hai đứa cứ đứng như vậy, tựa vào nhau, khóc : 1 to, 1 nhỏ, tuy trái ngược nhưng không trái ngược : 2 người khóc vì 1 người. Đó chính là tình bạn, không cần nói, không cần làm, chỉ cần hiểu là đủ rồi.