Định Mệnh Nghiệt Ngã

Lặng lẽ bước đến lang cang nơi Kỳ Phong đang đứng, gương mặt lạnh lẽo thường ngày thay vào là sự đau đớn.Cô xem a như người a trai, a lo lắng cho cô, luôn bên cạnh cô suốt thời gian qua, cô chỉ ngây thơ đơn giản nghĩ đó là tình cảm giữa a trai và e gái. Nhưng cô nào biết được vẻ mặt lạnh băng đó đã giấu đi tình cảm, sự yêu thương của Kỳ Phong dành cho cô vào trong lòng. Không khí im lặng bao trùm 2 người, rồi đột nhiên cô khẽ nói "Cảm ơn a đã luôn bên em nhé" nụ cười nhẹ vẫn nở trên môi cô càng làm Kỳ Phong nhói đau, cô cứ nói mãi mặc dù Phong không hề trả lời, rồi chợt Kỳ Phong ôm chặt lấy cô, cô bất ngờ nhưng cũng ôm lấy Phong như an ủi. Chợt cô thấy thứ gì đó thật lạ, thấm ướt vào vai cô, dường như Kỳ Phong đang khóc. Giọng nói lạnh lẽo giờ đây nghẹn ngào khiến cô cảm thấy mình thật tệ. Bàn tay nhỏ bé lau đi nước mắt trên khuôn mặt đẹp trai của Phong, đôi môi nhỏ bé vẫn mỉm cười, cô trêu chọc a"Kỳ Phong lạnh lùng đâu mất rồi, anh khóc thật xấu quá đi", a cảm thấy nơi lòng ngực như ngàn mũi dao đâm vào, nước mắt a cứ tuôn ra, trong lòng cô cũng xót xa khi người a trai mình yêu quý phải đau lòng, nhưng cô không cho phép mình yếu đuối............

Về Jin, tuy bên Lan nhưng a vẫn luôn nhớ đến cô, sự ra đi của cô cũng đồng nghĩa với việc tim a không còn nhịp đập. Hôm nay a lại nhớ về cô, vào căn phòng cô từng ở, mọi thứ vẫn như vậy, những bức ảnh của cô vẫn dán khắp phòng, nhìn vào bức ảnh cô cười tươi Jin lại đau nhói. Jin muốn gặp cô nhưng lại chẳng thể, a đã làm tổn thương cô như vậy làm sao còn mặt mũi nào gặp cô.....

Jin bước đến trước cửa phòng Kiều Lan, định bước vào thì nghe Lan nói chuyện điện thoại với ai đó, như sét đánh ngang tai khi biết sự thật, Lan không hề bệnh như Jin nghĩ, cô ta làm vậy để Jin trở về với cô ta. Bàn tay Jin siết chặt lại, 1 lần nữa Jin lầm tin vào con người đó, cũng chính vì cô ta mà Jin làm tổn thương người mình yêu...

* * *

1 tháng nữa lại trôi, đã sắp đến sinh nhật cô. Jin nhắn tin cho cô nhưng chẳng thấy hồi âm, Jin nhớ cô rất nhiều, nhưng tìm kiếm cô mãi chẳng gặp, Jin nghĩ chắc giờ cô đang hạnh phúc bên 1 người xứng đáng hơn a rồi. Jin cũng đã rời xa Kiều Lan nhưng cô ta vẫn cứ mặt dày tìm Jin mãi. Lúc này Jin đang ở nhà, Kiều Lan lại đến dính sát vào Jin, Jin cũng không quan tâm đến cô ta mặc kệ cô ta làm gì. Đột nhiên Kỳ Phong bước vào "Mầy còn tâm trạng hạnh phúc bên con đàn bà đê tiện đó nữa à" Kỳ Phong cực kỳ tức giận khi thấy cô ta và Jin. "Có chuyện gì, dù sao Lan cũng là con gái mầy có cần nặng lời vậy không? " Jin mệt mỏi nói, dù sao Lan cũng từng là người Jin yêu nên nể tình Jin nói. "Được, mầy xem đi, cô gái ngây thơ của mầy làm những gì đây" Phong khinh bỉ quăng 1 sắp ảnh lên bàn, Jin mở ra xem thì chết sững, trong ảnh là cảnh Lan và những người con trai đang thân mật, Kiều Lan hoảng loạn "Jin, đây là ảnh ghép, Phong ghét em mới làm vậy, em từng gạt anh vì em yêu anh chứ không hề làm chuyện như vậy huhu" cô ta khóc lóc thảm thiết khiến Phong càng chướng mắt, "Mầy nhìn đi, con đàn bà hiền lành mầy chọn để từ bỏ Nhã Uyên đấy ", "Cô thật kinh tởm" Jin nhìn Kiều Lan mà ghê tởm, Jin không ngờ Lan lại như vậy. "Jin...nghe em giải.." cô ta chưa dứt lời thì Jin nói như hét "Cút khỏi đây, tôi không muốn nhìn Thấy cô nữa"........


Cô ta rời đi còn lại Jin và Kỳ Phong, "Em ấy đang ở đâu, mầy biết phải không? " Jin nói như van xin Phong, "Biết thì sao, mầy cũng còn quan tâm đến em ấy nữa à" Phong cười nhạt. "Mầy biết tao yêu em ấy đến nhường nào mà". "Yêu, vậy lúc em ấy cần mầy ở đâu, lúc em ấy phải chịu những cơn đau dày vò mầy ở đâu" Phong nắm cổ áo Jin hét lên, lúc này đây Phong cực kỳ tức giận. Lời Phong nói khiến Jin càng thấy mình thật tàn nhẫn "đúng vậy, tao không có tư cách yêu em ấy, chắc giờ e ấy quên tao rồi cũng nên" Jin cười nhạt, lòng xót xa vô cùng. "Mầy nghĩ đơn giản vậy sao, em ấy lúc nào chẳng nhớ đến mầy, cũng tại mầy mà giờ em ấy sắp phải mất mạng đấy thằng khốn", "Ý mầy là sao" lời Phong nói khiến Jin khó hiểu, cảm giác bất an ngày 1 lớn hơn. "Mầy đi theo tao".....

Jin vừa bước đến trước phòng cấp cứu cùng Kỳ Phong cũng là lúc cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Phong vội chạy đến, gương mặt không khỏi giấu nét lo lắng "Cô ấy sao rồi bác sĩ", "Tôi đã cố gắng hết sức, cô bé chỉ có thể sống vài giây cuối, xin lỗi cậu" nói rồi vị bác sĩ rời đi. Kỳ Phong đấm mạnh vào tường đến bật máu, còn Jin, Jin như không còn sức khi nghe câu nói đó, bước vào căn phòng cấp cứu, bóng dáng nhỏ bé, khuôn mặt quen thuộc Jin nhớ nhung giờ đây khiến lòng Jin đau nhói, khuôn mặt cô nhợt nhạt không còn sức sống. Nhìn thấy Jin cô mỉm cười nhẹ, cô chẳng thể nói chuyện được nữa. Jin bước đến nắm lấy bàn tay cô, thật lạnh lẽo. Jin nói chưa kịp hết lòng mình thì bàn tay cô buông thõng, đôi mắt nhắm lại, nhịp tim cũng đã dừng đập, nhưng trên môi vẫn là nụ cười xinh đẹp. Nước mắt 2 người con trai rớt xuống khi đôi mắt cô nhắm nghiền, Jin thì gục vào người cô mà khóc, lay người cô tỉnh dậy nhưng chỉ là sự im lặng. Kỳ Phong kiệt sức tựa lưng vào tường trượt dài xuống nền gạch lạnh lẽo....cảnh tượng bi thương khiến bao người phải xót xa....

'Ngày em bước đến, cuộc sống lạnh lẽo của tôi dường như được sưởi ấm, nhưng em không thuộc về tôi, tôi biết nhưng không thể dừng lại tình cảm ấy nữa, tôi sẽ âm thầm bên em. Nhìn nụ cười trên môi em lúc này thật khiến tôi khó thở. Tại sao em lại đến rồi đi vội vã như thế, rồi còn cô nhóc ngày nào cùng tôi ôn bài nữa, còn ai sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của tôi nữa đây, Em thật tàn nhẫn....'

***

'Ngày đầu gặp em, em thật khác bao cô gái khác, thật lạnh lùng. Thời gian dần trôi, em giúp a mở lòng mình 1 lần nữa, anh yêu nụ cười xinh đẹp đó. Anh biết e có quá nhiều nỗi đau, a cũng là 1 trong số những người mang cho e nỗi đau đó. A tự trách mình đã bỏ rơi em, a nghĩ em sẽ hận a, nhưng không em vẫn yêu anh như vậy. Ngày gặp lại em, em chẳng nói lời nào rồi lại rời xa a mãi mãi, trên môi em vẫn là nụ cười nhưng nó khiến a đau đớn vô cùng, giấc mơ nắm tay em trên lễ đường giờ thật xa vời. Em đi rồi, mang cả trái tim a theo....'


~ ~ ~

Cảm ơn người con trai đã đến trong đời em khiến em có thêm niềm tin vào tình yêu lần nữa. Có lẽ số mệnh em sớm được an bài như vậy. Nếu có kiếp sau em mong chúng ta sẽ gặp nhau và không phải mang chút khổ đau nào nữa. Tạm biệt Jin, người em yêu...

Cảm ơn Kỳ Phong, cảm ơn anh đã luôn bên em, mặc dù anh lạnh lùng nhưng em biết a rất tốt với em, tình cảm của anh dành cho em em biết rõ, xin lỗi anh vì sự thờ ơ của em. Anh làm cho em rất nhiều nhưng e lại không kịp trả ơn a rồi. Tạm biệt a, người a trai em yêu thương nhất...

***

5 năm trôi qua, hôm nay là ngày 5 năm trước cô ra đi vào năm cô vừa tròn 19 tuổi, vẫn là bóng dáng 2 người con trai xinh đẹp đứng trước mộ phần cô. Thời gian trôi, Jin và Kỳ Phong cũng đã thay đổi khá nhiều, nhưng tình yêu dành cho cô không bao giờ đổi khác...


_ "Mầy định ở vậy mãi sao" Jin hỏi Kỳ Phon

. "Còn mầy" vẫn khuôn mặt lạnh lẽo ấy, Kỳ Phong hỏi ngược lại Jin.

_"Mầy biết mà, Không là cô ấy sẽ không là ai cả" Jin đáp trả lại

Kỳ Phong mỉm cười nhẹ thay câu trả lời....

~~~ "Chị thiên thần, em đến thăm chị rồi đây" giọng nói thánh thót đó không ai khác là My, giờ My đã 12 tuổi đủ để hiểu chuyện. Nhưng cái tên gọi ngày xưa cô bé đặt cho cô vẫn không thay đổi.


"Em ồn ào quá đấy" Jin xoa đầu cô nhóc trêu chọc

"Mặc kệ em, em đến thăm chị thiên thần chứ không phải tìm a a ý kiến cái gì" My bĩu môi

_"được rồi, a thua em vậy"

"Chị Thiên thần chị thật hạnh phúc đó, lúc nào cũng có 2 a đẹp trai bên cạnh cả, chị nói rất đúng người tốt sẽ được yêu thương thôi mà" cô bé ríu rít nhìn vào bức ảnh cô mà nói, lời cô nói vẫn in sâu trong tâm trí My, không bao giờ cô bé quên đi cả....

Jin và Kỳ Phong mỉm cười nhẹ nhìn vào bức hình cô, nụ cười xinh đẹp vẫn tồn tại trong tim mọi người dù cho cô đã xa mãi..........

~ The End ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận