Định Mệnh Nhóc Là Của Anh

…!!!

Đi một hồi, Diệu Phương chợt nhìn thấy cô đứng trước ngôi trường cấp 3 năm nào. Ngôi trường cô học từ năm lớp 11. Ngôi trường vẫn vậy, vẫn cao lớn, mọc sừng sững giữa thành phố. Nhưng được sơn màu mới, hàng cây cao lớn năm xưa không còn thấy nữa mà thay vào đó là những cây xanh còn khá non. Giờ này có lẽ học sinh cũng đã ra hết. Cô khẽ đẩy cửa bước vào, gặp ông bảo vệ, cô khẽ gật đầu chào.

-Hình như cháu đã từng là học sinh trường này?

-Vâng, cháu học cách đây bốn năm ạ!-Diệu Phương lẽ phép.-Cháu có thể đi tham quan trường để ôn chút kỉ niệm được không bác!

-Tất nhiên!-Bác bảo vệ cười.

Được sự chấp nhận của bác bảo vệ, Diệu Phương bước vào ngôi trường, đi qua từng phòng học, cô dừng ở hành lang tầng 1. Nhìn thật lâu…

*Vào một ngày của sáu năm trước, tại một ngôi trường cấp 3*

Một cô gái đang vội vàng vì vào lớp trễ tiết. Hôm nay cô học lớp chiều, buổi sáng tranh thủ đi làm thêm vì vậy nên đi trễ. Đang tính chạy lên lầu thì va phải một người đang chậm rãi bước lên lầu. Cô quay lại ríu rít xin lỗi rồi tiếp tục chạy như bay. Anh chàng bị đụng trúng thì lúc đầu khẽ cau mày nhưng khi nhìn thấy gương mặt cô gái thì thấy quen quen, định giữ cô lại nhưng cô chạy mất. Anh thấy thế nên đuổi theo, và dừng lại ở lớp 11 chuyên của trường.

Cô đã bước vào chỗ, nhìn thì biết được cô khá cô lập với những người xung quanh, chắc là học sinh mới. Anh bước khẽ huýt tay kêu một đứa em học ở lớp 11 chuyên bước ra:

-Anh Huy, anh gọi em?

-Ừ!-Anh gật đầu nhẹ rồi nhẹ hất đầu về phía cô gái ấy.-Cô gái ngồi bàn chót dãy một, là ai?

Thằng nhóc nhìn theo hướng của Khắc Huy chỉ, rồi đếm thật kĩ bởi vì sợ sai sót. Một cô gái bình thường về nhang sắc lẫn gia thế mà cũng được sự chú ý của Hội trưởng Hội học sinh!

-Cô ấy mới vào lớp được mấy ngày! Có vẻ cô lập! À, hình như vào được nhờ học bổng, gia thế có vẻ không khá giả cho lắm!

-Tên?-Anh hỏi ngắn gọn.

-Hình như cái gì đó Phương!-Thằng nhóc trả lời như có vẻ không nhớ rõ.

-Họ và tên?-Khắc Huy nhắc lại.

-Vâng, Hạ… Diệu… Phương thì phải!-Thằng nhóc cố nhớ lại bữa đầu tiên cô chủ nhiệm có giới thiệu.

-Hạ Diệu Phương?-Anh nhìn chằm chằm như muốn xác nhận lại.

Thằng nhóc gật đầu vẻ khẳng định. Anh bước đi miệng nhẩm lại cái tên kia. Hạ Diệu Phương, cái tên thoát lên thuỳ mị! Hạ Diệu Phương, cái tên rất tuyệt!

Vào một ngày khác, cô đang chậm rãi, thông thả bước lên lầu thì bị một bàn tay kéo lại và gọi:

-Hạ Diệu Phương!

Ai mà lại biết tên cô chứ?! Cô quay lại thì thấy người này rất quen, nhưng là ai? Nhìn trên bảng tên trên ngực thì thấy tên là Âu Khắc Huy. Âu Khắc Huy… Âu Khắc Huy… cái tên này quen quá! Nhưng cô không nhớ nổi! Thời gian sau cô mới biết cái tên này quen bởi vì cô đã thấy tên anh ở bản thông báo của nhà trường, anh là Hội trưởng Hội học sinh.

-Anh thả tay ra! Anh là ai?

-Mau quên vậy sao?-Khắc Huy nhếch nhẹ môi cười.-Cô gái có thân hình chưa trưởng thành!

Câu này quen nha!

-Mong anh nói chuyện lịch sự một chút!-Cô gạt tay ra nhưng không được vì sức nam và sức nữ chênh lệch nhau lắm.

-Này, ngẩn mặt lên, nhìn cho kĩ vào! Chưa đến một tuần đã quên tôi rồi sao?

Nói rồi anh nâng mạnh cằm của cô lên, mặt đối mặt, không gian thời gian tất cả như dừng lại…

Sau một vài giây đơ người, cô hất tay anh ra dễ dàng bởi vì anh vẫn còn đơ người. Sau khi bị hất tay ra, anh nói tiếp:

-Nhớ rồi chứ?

Cô im lặng nhưng khẽ gật đầu.

-Vậy không định nói gì à?-Anh hỏi.

-À, xin lỗi! À không, phải cảm ơn anh chứ!-Cô ngẩn mặt lên.

-Lời nói không chưa đủ! Tôi muốn cảm ơn bằng hành động!

Vừa nói, anh nắm tay cô, kéo thật mạnh để cô ngã vào người mình. Rồi cúi xuống, môi anh nhanh chống phủ môi cô, ép cô sát vào tường. Anh hôn cô ngay tại hành lang tầng 1 dưới sự chứng kiến của hàng ngàn con mắt. Hội trưởng Hội học sinh cưỡng hôn một nữ sinh vừa đến nhập học, tin hot nha! Cô giãy dụa nhưng không thể chống lại sức của anh.

Không chỉ là môi chạm môi, anh mạnh mẽ tiến sát vào bên trong hút hết mật ngọt. Cô có một cảm giác rất lạ nhưng nhanh chóng lấy lại lý trí, cắn vào môi anh, một chất lỏng tanh chảy ra trong miệng hai người.

Một lúc sau anh mới buông ra. Vừa buông ra, anh nhận ngay một cái tát rất mạnh.

“Bốp…”

Cô tát anh xong rồi chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Gương mặt ửng đỏ, môi sung tấy lên. Anh khẽ bang hoàng, thái độ này là sao đây? Trước đây không phải là anh chưa hành động như thế với ai bao giờ, nhưng thường nhận lại sự đáp trả, thẹn thùng, đỏ mặt… Lần này là một cái tát… Anh sờ môi mình, tuy có vết máu, có chút rang rát cảm thấy có một vị ngọt, rất thanh khiết, rất ngọt nào…

*Thực tại*

Diệu Phương đứng lại nhìn hành lang rất lâu, kí ức về nụ hôn đầu của anh và cô ùa về.

-Đến ôn kỉ niệm à?

Tiếng của một người con trai vang lên trong không trung. Cô ngước nhìn người mà lòng khẽ nhói. Là Khắc Huy.

-Vâng!-Cô vẫn trả lời.-Sao anh ở đây?

-Tôi…-Khắc Huy úp mở.-Có việc vào trường.

Cô không trả lời, nhìn chăm chú vào hành lang.

-Em còn nhớ nơi này?-Khắc Huy hỏi.

-Xin lỗi, lâu quá nên em không nhớ!

Cô khẽ hoảng hốt không biết trả lời như thế nào thì cô buộc miệng trả lời.

-Cũng phải! Lâu rồi nhỉ?-Khắc Huy nói.-Để tôi nhắc lại cho em!

Vừa nói, Khắc Huy nhanh chống ôm Diệu Phương, rồi ép sát cô vào tường, cô chưa kịp phản ứng gì thì anh nhanh chống khoá môi cô. Một nụ hôn bá đạo, nhanh chống tiến vào khoang miệng. Cảm giác lạ mà quen lại xuất hiện trong cô. Cô nhanh chống theo lý trí và quán tính, lại cắn thật mạnh vào môi anh. Vị tanh bắt đầu lan trong khoang miệng, cô cảm nhận được môi anh đang chảy máu. Nhưng anh không buông, anh vẫn tiếp tục hôn cô.

Năm năm trước, tại nơi đây, anh và cô hôn nhau nụ hôn đầu tiên của hai người…

Năm năm sau, cũng chính nơi này, anh và cô lại hôn nhau sau năm năm chia cách…

Nếu nuối tiếc tan trong bao tiêc nuối để yêu thương xa thật xa..

Nếu nỗi nhớ tan trong quên buốt giá và thời gian sẽ qua...

Cố giữ lấy dù chỉ là nước mắt..

Để ngày mai được khóc dẫu muộn màng..

Và giữ lấy dù chỉ là những nỗi xót xa ưu buồn...

Hoài niệm rơi trong nỗi buồn hay là tan trong lỡ làng..

Cuộc đời như con nước cuốn trôi dạt về đâu, về đâu...

Đừng để những kí ức là tiếc nuối..

Đừng để yêu thương này xa khuất chân trời..

Đừng để ta tan trong con sóng buốt giá..

Cô đơn giữa muôn trùng quên lãng…

Dù cho tháng năm kia đổi thay..

Dù cho bao mong manh mãi nơi này..

Dù nỗi đau theo muôn ngàn kiếp sau..

Ta vẫn yêu một lần và mãi mãi...

Này người yêu hỡi xin tan trong vòng tay..

Giữ chặt nhau cho yêu dấu đong đầy..

Níu thời gian dừng lại nơi đây..

Trở về những phút giây ban đầu…

Đến khi không khí như dần mất đi, Khắc Huy mới buông Diệu Phương ra.

“Bốp…”

Anh bị cô tặng ngay một cái tát sau khi vừa buông ra.

-Tôi không phải bạn gái anh, cũng không phải đồ chơi của anh! Mong anh tìm người khác!

Cô nói rồi nhanh chống chạy đi với tình trạng môi bị sung tấy cùng gương mặt ửng đỏ.

Anh chưa vội rời khỏi. Cô vẫn vậy, vẫn như ngày xưa, vẫn là Diệu Phương của ngày xưa! Anh khẽ chạm vào môi mình, vẫn là vị ngọt ngào và thanh khiết… Như chưa từng có ai động đến ngoài anh...

Thật ra thám tử gọi cho anh, nói rằng cô đang đi đến hướng trường cấp ba năm xưa của bọn họ, nên anh mới tức tốc đến đây…

************


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui