…
Giấy chứng nhận kết hôn? Cô nhìn vào thấy có tên cô Hạ Diệu Phương và tên anh Âu Khắc Huy ghi rõ ràng.
-Anh…
-Em nói sẽ đồng ý lấy anh khi anh cầu hôn em!-Khắc Huy nói.
-Nhưng anh đã chưa!-Cô nói, giọng có chút bất mãn.-Và em cũng chưa nhớ lại!
-Hạ Diệu Phương, nhìn anh này!
Bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của anh, cô bất giác đầu óc trống rỗng. Anh đưa một bàn tay ra như muốn cô nắm lấy tay anh…
-Không có em bên cạnh, có thể vẫn sẽ tiếp tục sống. Nhưng có lẽ cuộc sống đó rất vô vị. Vì vậy, Hạ Diệu Phương em hãy giúp anh làm cho cuộc sống của anh thêm ý nghĩa nhé!-Khắc Huy nói chậm, từ ngữ tràng đầy sự chân thành.-Hoa, nến, rượu vang và cả nhẫn cũng không có! Dù cho buổi cầu hôn có đơn giản… Anh vẫn muốn nói với em: Làm vợ anh nhé!
Một giọt nước mắt từ hóc mắt tràn ra ngoài, nhanh chóng được anh lau đi.
-Mỗi ngày đều nhìn thấy anh. Mỗi ngày chúng ta đều sống hạnh phúc như ngày hôm nay. Từng ngày chúng ta đều nắm chặt tay nhau để bước tiếp. Hạ Diệu Phương, em có đồng ý là Âu phu nhân của Âu Khắc Huy này.
Đầu óc cô lúc này trống rỗng, tựa như cả thế giới này chỉ có mình anh. Cô gật đầu, một vài nước mắt lại rơi ra. Dù cho cô chưa nhớ lại, dù cho quá khư có như thế nào, dù cho có thế nào, cô cũng sẽ không hối hận chỉ cần có anh bên cạnh, chỉ cần anh yêu cô.
-Ngoan nào! Em phải cười!
Anh lau nước mắt cho cô.
-Tôi chưa thấy có ai đến gặp tôi rồi mới cầu hôn như hai vị!-Joey nhìn cảnh này khẽ cười.-Bút đây!
Joey đưa ra cây bút. Khắc Huy không nói, chỉ cười cười. Cô và anh ngồi cạnh nhau, đối diện Joey.
-Luật sư thay thế cho mục sư sao?-Cô cười hạnh phúc.
-Sau này. khi mọi người xung quanh ổn rồi chúng ta sẽ tổ chức đám cưới cùng mọi người!-Giọng anh ôn nhu hơn bao giờ hết.-Được chứ?
-Tất nhiên!
Khắc Huy cầm cây bút lên, đặt ngồi bút vào chữ kí của người chồng, ba chữ Âu Khắc Huy được kí vào. Diệu Phương cũng cầm bút lên, tay cô có hơi run run, anh thấy vậy nên nắm chặt tay trái của cô, cô như có thêm dũng khí, đặt bút xuống kí ba chữ Hạ Diệu Phương. Hai người nắm tay nhau cười một nụ cười hạnh phúc.
-Hoàn thành thủ tục!-Joey cười cười.-Tôi xin được tuyên bố rằng anh Âu Khắc Huy và cô Hạ Diệu Phương chính thức làm vợ chồng hợp pháp!
-Phiền cậu rồi, Joye!-Anh cười.
-Không cần khách sáo thế!-Joey cười thích thú.-Chỉ cần anh giới thiệu cho tôi cô Anna Vesstel, thư ký độc nhất của anh ở Anh cho tôi là được!
Khắc Huy không nói, chỉ im lặng nhìn Joey. Anna hơn Khắc Huy một tuổi, Joey lại kém anh hai tuổi. Vậy tất nhiên Anna sẽ hơn Joey ba tuổi. Joey vốn là gốc Mỹ, Anna gốc ở Anh. Xem ra có nhiều khoảng cách. Tất nhiên khoảng cách này đều có thể vượt qua chỉ cần có tình yêu. Nhưng nhắc đến Anna, anh lại nhớ Tuấn Anh đang được chữa trị bên Mỹ.
-Tôi gặp lại cô ấy ở Mỹ cách đây không lâu!-Joey nói.
Cái khoảng cách về tuổi tác kia, Joey không hề quan tâm đến. Người Mỹ vốn phòng khoáng hơn.
-Được rồi! Chúc cậu may mắn!-Anh nói.-Tôi về!
Anh đưa cô về căn biệt thự. Từ ngày hôm nay cô bắt đầu một thân phận mới, cuộc sống mới là Âu phu nhân của Âu Khắc Huy anh. Dù rất hạnh phúc nhưng cô vẫn muốn nhớ lại quá khứ.
***
Khuya, cô không ngủ được, đang ngồi nghịch chiếc điện thoại.
-Hai giờ sáng rồi! Sao chưa ngủ?-Anh bước vào phòng hỏi.
-Sao anh lại vào đây?-Cô bỏ chiếc điện thoại đang nằm trên tay xuống.
-Đây là phòng của chúng ta!-Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ “chúng ta”.
-Nhưng…
-Từ ngày hôm nay, em là vợ hợp pháp của anh! Hôm nay là đêm động phòng của chúng ta!-Anh nói đều đều, giọng ấm áp hẳn.
Cô im lặng nhìn anh không nói gì. Giấy chứng nhận kết hôn là do cô kí, nói gì được nữa.
-Anh muốn em đấy, nhóc à!!
Anh lấy chiếc điện thoại ra, mở một bài hát. Tiếng nhạc trong căn phòng làm mất đi các âm thanh khác.
Two a.m. and the rain is falling..
(Hai giờ sáng và mưa giăng rả rích)
Here we are at the crossro once again..
(Ta nơi đây ngay ngã tư con phố )
You're telling me you're so confused..
(Đôi môi em sao vấn vương ngượng ngùng)
You can't make up your mind..
(Rằng tâm trí mình sao quá vu vơ)
Is this meant to be…
(Cảm giác này liệu có phải…)
You're asking me...
(Em đang trách hỏi lòng tôi...)
But only love can say..
(Chỉ tình yêu sẽ cất nổi thành lời..)
Try again or walk away..
(Gắng lần nữa hay quay bước ra đi..)
But I believe for you and me..
(Anh vẫn hằng tin, về em về an..)
The sun will shine one day..
(Rằng vần dương sẽ ló dạng ngày nữa..)
So I'll just play my part..
(Và riêng anh sẽ cố mãi vẹn tròn..)
And pray you'll have a change of heart..
(Nguyện cầu trái tim em sẽ đổi thay..)
But I can't make you see it through..
(Nhưng anh chẳng thể cho em hiểu thấu..)
That's something only love can do…
(Đó là điều chỉ tình yêu có thể thực hiện…)
In your arms as the dawn is breaking..
(Vòng tay em, rạng đông chợt vỡ tan..)
Face to face and a thousand miles apart..
(Mặt kề mặt nhưng nghìn trùng xa cách..)
I've tried my best to make you see..
(Anh sẽ gắng khiến em nhận ra..)
There's hope beyond the pain..
(Sau nỗi đau, hi vọng luôn kề bước..)
If we give enough, if we learn to trust…
(Nếu ta trao trọn cho nhau, nếu học cách tin tưởng về nhau…)
But only love can say - Try again or walk away..
(Chỉ tình yêu sẽ cất nổi thành lời - Gắng lần nữa hay quay bước ra đi)
But I believe for you and me..
(Anh vẫn hằng tin, về em về anh..)
The sun will shine one day..
(Rằng vần dương sẽ ló dạng ngày nữa..)
So I'll just play my part..
(Và riêng anh sẽ cố mãi vẹn tròn..)
And pray you'll have a change of heart..
(Nguyện cầu trái tim em sẽ đổi thay..)
But I can't make you see it through..
(Nhưng anh chẳng thể cho em hiểu thấu..)
That's something only love can do…
(Có những điều chỉ trái tim biết cách…)
I know if I could find the words..
(Anh hiểu rằng nếu tìm được lời nói..)
To touch you deep inside..
(Để chạm đến sâu thẳm tâm hồn em..)
You'd give our dream just one more chance..
(Em sẽ trao trọn giấc mơ đôi ta, một cơ hội..)
Don't let this be our good-bye…
(Đừng để tình ta chỉ lời biệt ly…)
But only love can say - Try again or walk away..
(Chỉ tình yêu sẽ cất nổi thành lời - Gắng lần nữa hay quay bước ra đi..)
But I believe for you and me..
(Anh vẫn hằng tin, về em về anh..)
The sun will shine one day..
(Rằng vần dương sẽ ló dạng ngày nữa..)
So I'll just play my part..
(Và riêng anh sẽ cố mãi vẹn tròn..)
And pray you'll have a change of heart..
(Nguyện cầu trái tim em sẽ đổi thay..)
But I can't make you see it through..
(Nhưng anh chẳng thể cho em hiểu thấu..)
That's something only love can do…
(Đó là điều chỉ tình yêu có thể thực hiện…)
That's something only love can do…
………………………………………
Một chút đau đớn của lần đầu, chen lẫn hạnh phúc, hương vị tình yêu càng trở nên ngọt ngào! Cô chỉ là của mình anh, Hạ Diệu Phương chỉ là của một mình Âu Khắc Huy này, mãi mãi chỉ là cô nhóc mà anh muốn bảo vệ, chăm sóc đến hết cuộc đời.
***
Sáng hôm sau, cô vừa mở mắt ra cảm giác người đau nhói. Thật ra, đêm qua, anh cứ nghĩ cô đã xảy ra quan hệ với Bá Thông nên rất mạnh tay và… cuồng nhiệt. Anh đang ngồi trên ghế gần cửa sổ, tay cầm ly rượu nhìn cô, phóc chóc lại nhìn màu đỏ tươi trên ga giường, anh cười hài lòng.
-Khắc Huy, sao anh dậy sớm vậy?-Cô mắt nhắm mắt mở nhìn về phía anh.
Nhìn thấy cô thức dậy, anh đến lại gần cô.
-Không phải rất mệt sao?-Anh nhíu mày lại.-Sao không ngủ tiếp?
-Không có anh, lạnh lắm!-Cô nói ngữ điệu rất nũng nịu.
-Được, anh ngủ với em!
Anh vào trong chăn, ôm lấy cô. Cô như nhận được hơi ấm từ anh, lòng cô ấm áp hẳn.
-Trước khi đi ngủ, em muốn người cuối cùng em nhìn thấy là anh!-Cô nhắm mắt lại nói.-Sau khi ngủ dậy, người đầu tiên em nhìn thấy là anh!
Anh không nói gì, lần tay qua cổ cô, đeo cho cô một sợi dây chuyền, rồi đeo cho cô một chiếc nhẫn anh đã chuẩn bị sẵn. Nhìn sợi dây chuyền có mặt ổ khoá, đêm qua cô lại phát hiện anh có đeo một sợi dây chuyền có hình móc khoá, lòng cô vui sướng hẳn, đây là dây chuyền đôi. Khẽ nhìn chiếc nhẫn, đây chắc là nhẫn cưới. Cô thiếp đi trong sự hạnh phúc dâng trào.
Anh không ngủ mà chỉ nằm đó nhìn cô say đắm, phóc chốc không kìm được khẽ vuốt tóc cô nhẹ nhàng.
Hôm nay anh thức dậy là do cuộc gọi của Anna bên Mỹ về. Tuấn Anh đã phẩu thuật xong nhưng chưa tỉnh lại.
***
Hai tháng sau, mọi thứ không có thay đổi nhiều. Cuộc sống vợ chồng của Khắc Huy và Diệu Phương tương đối hạnh phúc, cô vẫn chưa hồi phục trí nhớ hoàn toàn. Dương Thắng không gặp lại Hạ Lâm dù chỉ một lần, chỉ lao đầu vào công việc. Gia Minh vẫn đang trong quá trình bị Lan Nhi tránh mặt, lạnh nhạt. Phương Thảo từ ngày đó thì lặng lẽ đi Pháp, chỉ gọi cho Bảo Anh một cuộc điện thoại để cô bạn an tâm. Trong suy nghĩ của mọi người, Tuấn Anh đã chết, nhưng hiện tại vẫn còn đang hôn mê. Phía Nhật Hào, Phúc Thanh cũng như Tập đoàn King im lặng hẳn.
Khắc Huy đang nhìn vào thiệp cưới trước mặt, mặt có chút khó chịu.
-Khắc Huy, cậu gọi tôi vào?
Dương Thắng vào phòng do anh gọi lên, Dương Thắng thông thả ngồi vào sofa.
-Nhìn đi!
Anh ném cái thiệp lên trên bàn sofa. Nhìn thấy sắc mặt Dương Thắng có chút thay đổi, nhưng giọng vẫn tỏ ra bình thường.
-Đã sao?
Tấm thiệp cưới có tên và hình của Hạ Lâm và một người đàn ông khác họ Châu. Thiệp chỉ gửi cho Diệu Phương, Bảo Anh, Phương Thảo, Lan Nhi còn mấy người còn lại không có thiệp. Anh biết cũng là do cô nói.
-Tôi cứ nghĩ cậu thông minh lắm chứ?-Anh nói, giọng có chút mỉa mai.-Cậu không tìm hiểu tại sao cô ấy rời xa cậu?
Dương Thắng hơi khựng lại.
-Cô ấy không liên quan gì đến tôi!-Dương Thắng giọng lạnh lùng hơn bao giờ hết.
-Được! Chuyện hai người tôi không tiện xen vào!-Giọng lạnh đến độ âm.-Làm gì thì làm, đừng để sau này phải hổi hận!
“Làm gì thì làm, đừng để sau này hối hận!”, câu nói này do Dương Thắng nói với Khắc Huy cách đây năm năm khi anh và Diệu Phương xảy ra vấn đề. Và bây giờ là anh đang khuyên Dương Thắng với tư cách bạn bè
-Nếu không còn gì để nói nữa, tôi về phòng!
Nói rồi Dương Thắng bỏ đi một mạch không quay lại. Thật ra Dương Thắng cũng muốn biết nhưng chỉ sợ khi biết rồi thì không có đủ can đảm chấp nhận.
***
Chiều đến, Gia Minh đến trước cổng trường đại học Đại học của Lan Nhi đang học. Hầu như ngày nào Gia Minh cũng đến và cũng bị Lan Nhi lãng đi. Hôm nay lại khác, vừa nhìn thấy Lan Nhi định né đi, Gia Minh nhanh chóng bắt lấy tay cô.
-Anh làm gì vậy? Đây là trường học!
Mặc kệ lời của Lan Nhi, Gia Minh kéo cả người Lan Nhi vào người mình như một điểm tựa.
-Anh buông ra cho tôi!
Gia Minh giữ Lan Nhi lại khoá môi cô trước cổng trường Đại học trước hàng nghìn con mắt của các sinh viên khác. Không gian như hoàn toàn ngừng lại, người đàn ông có thân hình cao ráo với gương mặt điển trai đang hôn một cô gái xinh đẹp, đang là trung điểm.
Gia Minh đem hết nhớ nhung và điên loại vào nụ hôn này.
“Chát…”
Đó là âm thanh sau khi Gia Minh buông Lan Nhi ra thì phát lên, kèm thêm một chút đau nhói ở vùng má Gia Minh.
-Tôi đã nói. Đừng làm phiền tôi!
Lan Nhi với gương mặt tức giận nhìn Gia Minh.
-Lan Nhi, cậu đừng tức giận quá!
Anh chàng đi chung với Lan Nhi, bây giờ Gia Minh mới để ý. Anh chàng này cũng thuộc kiểu hotboy.
-Được rồi, Tuấn Khải! Chúng ta đi tiếp, mặc kệ anh ta!
Lan Nhi khoác tay qua tay anh chàng này như thể hiện rằng hai người đang yêu nhau. Gia Minh khá tức giận nhưng lúc này lại không làm gì được. Tuấn Khải? Không lôi cậu ra đánh một trận hả giận thì Gia Minh này không còn mang họ Triệu nữa! Nghĩ là vậy nhưng trước mặt Lan Nhi, Gia Minh không muốn gây thêm chuyện xấu nữa nên đành lên xe vụt đi mất.
Ở cách đó không xa, Lan Nhi bỏ tay ra khỏi bàn tay của Tuấn Khải.
-Cảm ơn cậu đã cho tôi mượn tay!-Lan Nhi hơi cười cười.
-Có gì đâu!-Tuấn Khải nói.-Đó có phải là anh chàng playboy mà cậu phải lòng không?
-Lúc trước là thế!-Lan Nhi có phần hơi buồn.-Bây giờ thì chia tay rồi!
-Cậu chia tay với anh ta?-Tuấn Khải gương mặt có chút vui mừng.-Vậy tôi có cơ hội theo đuổi cậu chứ?
-Theo đuổi thì tôi không có quyền cấm cậu!-Lan Nhi giọng nói nghiêm túc.-Nhưng cậu nên bỏ cuộc bởi vì tôi không thích cậu! Cảm ơn cậu vì lúc nãy, tôi về trước!
Lan Nhi nói rồi đi nhanh lên chiếc taxi gần đó dường như không muốn day dưa nhiều với Tuấn Khải. Lan Nhi thấy dạo này ngày nào Gia Minh cũng đến làm phiền cô nên cô mới nhờ Tuấn Khải giúp đóng giả như hai người đang yêu. Nhưng hôm nay, hành động của Gia Minh trước cổng trường Đại học làm trái tim Lan Nhi khẽ run lên, nhưng cũng không vì thế mà tha thứ cho Gia Minh.