Chap 5 :
Hết tiết học nó trở về nhà với tâm trạng phấn chấn . Anh học chung lớp với nó , vậy là nó không alone nữa rồi (bà này làm như Anh ny bả không bằng á ) . Hôm nay nó còn quen được Khoa nữa , tuy mới quen nhưng nó có cảm giác tin ở Khoa , nó biết cậu là người bạn tốt . Đang miên mang suy nghĩ thì ….. rầm . Xe đạp của nó đâm sầm vào mũi chiếc xe otô khác . Cũng may là xe này đang dừng chứ đang lăn bánh thì chắc nó…….. ngủm củ tỏi lâu rồi . Nó dựng xe bước xuống , mon mem lại nhìn “ vật chứng ” :
- Thôi tiêu , “ ẻm ” bay một bên kính chiếu hậu mất rồi , hixhix – nó lo lắng đảo mắt nhìn quanh đang tính chuồn thì :
- Cô làm gì cái xe tôi đó hả - vừa lúc đó chủ nhân chiếc xe bước ra từ công ti trước mặt , thấy nó “ mờ ám ” thì lên tiếng
- Á .. á … tôi … tôi không … không làm gì cái xe anh đâu nha , nó tự đâm vào xe tôi đó chứ - nói rồi nó nhận ra mình bị hớ vội bịt miệng lại lẩm bẩm : thôi rồi cái miệng hại cái thân rồi hixhix
- CÁI GÌ - chủ nhân chiếc xe đó hét to , rồi bước tới xăm xoi chiếc xe rồi quay qua nó . Lúc này mặt nó vẫn cúi gầm xuống đất không dám ngẩn lên miệng lí nhí :
- Tôi ….tôi xin lỗi
Hắn cúi xuống nhìn nó rồi chợt nở một nụ cười … đểu :
- Lại là cô hả cái đồ lắm chiêu
- Hả …. Anh – nó không tin vào mắt mình nữa miệng lắp ba lắp bấp , phải người trước mặt nó chính là hắn , hắn chính là chủ nhân của chiếc BMW bị nó đâm bể kính chiếu hậu
- Sao hả , lần trước cô đụng vào tôi , giờ lại làm bể kinh chiếu hậu của xe tôi cô tính gây sự chú ý đấy à ?
- Gây sự chú ý ư ….. với ai …… anh á hả mơ đi .
- Chứ không cô đâm vào tôi rồi lại làm bể kính xe tôi làm gì ? - hắn khích nó
- Gì chứ , lần trước là anh đâm vào tôi trước đấy chứ . – nó cũng không chịu nhường khích lại
- Cô …. Thôi được vậy còn lần này , cô đừng nói là xe tôi tự đâm vào cô đấy nhá - hắn nhếch môi
- Ừ , chuyện rõ ràng – nó thản nhiên
- Cô có vấn đề về não hả hay thần kinh bị chạm mạch , xe tôi đang đậu yên lành thế kia thì sao đâm vào cô được - hắn xủa ột tràng
- Anh làm gì ghê vậy , tôi đùa thôi mà , vậy giờ anh tính sao ?
- Đền bù - mặt hắn hiện rõ chữ GIAN
- Đền á , bao nhiêu ?
- 5 nghìn USD
- Cái gì …. 5 nghìn USD … có một cái kính thôi mà – nó nuốt nước bọt ực ực
- Thế cô nghĩ cái kính của một chiếc xe trị giá 10 triệu USD có giá 5 ngàn chắc , 5 nghìn USD là quá rẻ rồi đấy
- Nhưng …. tiền đâu mà tôi trả ? – nó lo lắng
- Tôi có bảo cô trả đâu - hắn nhếch môi
- Thật hả ? Hi hi , thế thôi tôi đi nhá – nó hí hửng
- Đứng lại
- Gì nữa ? – nó gắt
- Tôi nói cô không cần trả tiền chứ có nói là tha cho cô đâu
- Thế…… anh muốn gì ? – nó hỏi giọng hơi rung , cái ý nghĩ lấy thân mình trả nợ trong phim xẹt qua đầu nó ( bà này đen tối thấy sợ @@ )
- Osin - hắn buông ra vẻn vẹn 2 từ
- WHAT – nó hét
- Tùy - hắn thản nhiên nhún vai
- Thôi được , bao lâu ?
- 1 năm
- Gì mà lâu dữ zậy , anh tính bóc lột sức lau động hả ?
- Làm không ? - hắn nói giọng lạnh tanh
- Ờ … ờ làm thì làm , nhưng tôi phải làm gì ? – nó hỏi với vẻ mặt dè chừng
- Khi nào tôi cần làm gì cô làm nấy – nói rồi hắn bỏ đi để mặt nó đứng như trời trồng . Lát sau nó mới lật đa lật đật leo lên xe về nhà . Về tới nhà nó lên phòng , quăng cái cặp lên bàn rồi nằm xuống giường thở dài “ Ôi thôi cái khoảng thời gian địa ngục của tôi sắp bắt đầu , làm gì không làm lại đi làm osin cho cái tên chết bầm ấy , kiểu này coi như toi đời con rồi ” nó nghĩ rồi chán nản bò lên làm bài tập . Phải nói là nó học rất giỏi , khi ở trường cũ nó lúc nào cũng đứng nhất vậy nên bố mẹ mới cho nó học vào trường này để có tương lai vả lại thì với IQ của nó bố mẹ cũng có thể yên tâm là nó có thể chịu nổi mấy cái kì thi khắc nghiệt ở trường mới ( trường chuẩn nhất nhì nước mà thi không khó mới lạ ) . Nó lao đầu vào học mà quên cái nhiệm vụ cao cả đó là…… ăn . Nó dò dẫm bước xuống bếp tìm thức ăn(tại thấy nó đang học nên pama nó không muốn quấy rối h là 9 h đêm nên họ ăn rồi đi ngủ cả rồi chỉ chừa thức ăn lại cho nó thôi ) .Với nó nhất là ăn , 2 là ngủ và 3 là học . Nó hăm hở lôi bao nhiêu là thức ăn trong tủ ra quất sạch với cái ý nghĩ “ ăn nhiều mai mới có sức đối phó với hắn” ( thôi bà ơi tham ăn thì cứ nói còn bày đặt …… -.- ) . Sau khi cái dạ dày không còn chỗ chứa nó mới thôi và leo lên giường nằm ….. ngủ .
-------****-------
Về phần hắn sau khi về nhà hắn cũng leo lên giường nhưng ….. là suy nghĩ . Hắn cũng không biết sao khi chiều hắn lại đưa ra cái yêu cầu là nó phải làm osin cho hắn nữa . Bình thường thì hắn đã lia tia nhìn cực lạnh lên kẻ gây ra việc đó rồi lên xe rồ ga phóng thẳng rồi . Không phải vì hắn hiền mà là hắn không cần sự đền bù của ai và hơn hết hắn không muốn dây dưa nhiều . ( nói vậy là anh Tuấn muốn dây dưa với chị Lam nhà mình rồi ….hahaha ) . Sau khi nghĩ cho đã và… không tìm ra câu trả lời hắn chui vào chăn và bắt đầu đi “du lịch”